Giang Cung Tuấn nhắm hai mắt, bất tri bất giác anh đã ngủ mất.
Thế nhưng rất nhanh anh lại bị đói tỉnh.
Sau đó lại ngủ.
Không ngừng tuần hoàn, lặp lại rất nhiêu lần.
Rốt cục cũng có tiếng bước chân truyền đến.
Một số quân Xích Diễm được võ trang đầy đủ đi đến, kéo Giang Cung Tuấn ra khỏi địa lao.
Sau khi đi ra, Giang Cung Tuấn thấy được ánh sáng mặt trời.
Ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, nhưng cũng rất chói mắt.
Ngoài cửa địa lao có không ít xe quân dụng đang đậu.
Trong đó có một chiếc xe đang mở cửa, Thiên Tử mặc áo giáp Xích Diễm đi tới.
Nhìn Giang Cung Tuấn sắc mặt tái nhợt, dáng dấp chật vật, trên mặt gã ta hiện lên ý cười xán lạn: “Anh Giang, xem ra đêm qua anh ngủ không được ngon?”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Thiên Tử.
Anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thật không còn sức lực.
Nếu không phải anh đang được người đỡ, chắc chắn anh đã ngã xuống.
“Dẫn đi, mang đến Hình Điện ”
“Vâng.
Giang Cung Tuấn bị dẫn theo xe.
Thủ đô, Hình Điện.
Đây là nơi thẩm lí và phán quyết một số nhân vật lớn quyền cao chức trọng.
Ở nơi này, gần như một năm cũng không dùng đến một lần.
Nhưng lúc này, bên ngoài Hình Điện lại hội tụ không ít thị dân, là thị dân tới từ khắp nơi trên toàn quốc, thậm chí còn có một số phóng viên truyên thông nước ngoài.
Trong đám người còn có không ít bóng dáng quen thuộc.
Có Đường Sở Vi, có Hứa Linh, có Hà Nhược Loan, có Y Đình Thi, còn có Đan Thiến.
Một số người có quan hệ với Giang Cung Tuấn đều đến đông đủ.
Một vài xe quân dụng chạy đến.
Tất cả camera đều nhắm về phía các xe đang lái tới.
“Các vị khán giả, hiện tại là tám giờ sáng, nơi này là Hình Điện thủ đô.
Hôm nay đây sẽ là nơi thẩm lí và phán quyết Giang Cung Tuấn Hắc Long, thẩm lí và phán quyết đại nhân vật quyền cao chức trọng này”
Tất cả kênh đài toàn quốc đều đang đưa tin chuyện này.
Xe quân dụng vừa lái tới, ngừng trước cửa Hình Điện.
Một số quân Xích Diễm võ trang đầy đủ nhanh chóng đi xuống, dọn ra một con đường.
Cửa xe được mở ra.
Giang Cung Tuấn bị kéo xuống xe.
Tạch tạch tạch.