Giang Cung Tuấn mới vừa bò từ dưới đất dậy, đói tới vô lực, đầu choáng mắt hoa.
Nghe được giọng nói, anh không khỏi xoay người nhìn.
Tuy rằng trong địa lao rất tối, thế nhưng bên ngoài vẫn có ánh đèn yếu ớt truyền tới.
Anh thấy rõ trong thiết lao bên cạnh có một người đàn ông đang đứng.
Người này quần áo tả tơi, tóc rất dài, rất tán loạn.
Giang Cung Tuấn cũng không phân biệt được rốt cuộc đây là ai.
Nhưng từ lời nói chuyện của đối phương đến xem, hẳn đây là một người anh quen biết.
“Mày, mày là ai?”
Anh mở miệng hỏi thăm, nhưng giọng nói rất yếu, thật giống như đã vài ngày chưa ăn cơm vậy.
“Mày xem cho kỹ xem tao là ai?”
Người đàn ông vén mái tóc dài đang che trên mặt, lộ mặt ra.
Trên mặt mọc đầy râu.
Giang Cung Tuấn cẩn thận nhận rõ.
Sau một lúc lâu anh nhận ra.
“Độc Bộ Vân”
Người đàn ông trong thiết lao bên cạnh không phải ai khác mà chính là Độc Bộ Vân anh đã liên hợp trên trăm cường giả Đại Lan bắt được, cũng là người sáng lập Hắc Điện.
Trận chiến với Độc Bộ Vân mấy năm trước anh khắc cốt minh tâm.
“Không sai, là tao.”
Độc Bộ Vân bật cười lớn.
“Giang Cung Tuấn, mày biết tâm nguyện lớn nhất của tao là gì không?”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt hỏi: “Là gì?”
“Là giết mày”
Độc Bộ Vân gầm thét lên.
Chỉ nháy mắt tâm trạng của anh ta đã chuyển xấu, không ngừng đánh về phía Giang Cung Tuấn.
Gã ta khẽ động, lập tức có tiếng xích sắt truyên đến.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới nhìn thấy trên tay trên chân anh ta đều bị trói bằng xích sắt.
Thân thể vừa động, xích sắt trên người cũng bị dẫn động theo, xích sắt bị rung động tới kêu âm ï.
Gã ta nhào tới, không ngừng đối Giang Cung Tuấn ra quyên.
“Là mày, nếu không phải mày tao đã không rơi vào kết quả như vậy.
Mấy năm nay tao có nằm mơ cũng muốn giết mày.
Năm đó khi mày giết bắt tao, mày vẫn chỉ là một tướng quân.
Nhưng hôm nay mày đã trở thành năm đại thống lĩnh, hiện tại càng đã trở thành Long Vương...”
Độc Bộ Vân gầm thét lên.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Không nghĩ tới mày bị giam trong địa lao này mà tin tức vẫn linh thông như vậy.
Tao mới được sắc phong làm Long Vương không bao nhiêu ngày, người trong thiên hạ còn chưa biết hết, thế mà một người bị giam trong địa lao như mày lại biết”
“Ha ha...”
Tiếng cười điên cuông của Độc Bộ Vân vang vọng địa lao.
“Tao thật không nghĩ đến, Long Vương dưới một người trên vạn người hôm nay cũng bị nhốt trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời như vậy.
Báo ứng, đây là báo ứng.”
Giang Cung Tuấn chỉ nói mấy câu đã như mất hết sức lực.
Anh ngậm miệng lại không nói nữa.
Trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, Giang Cung Tuấn không biết hiện tại đang là ban ngày hay ban đêm, anh cũng không biết mình đã bị giam bao lâu.
Anh chỉ cảm thấy đói, đói tới ngực dính vào lưng, đói tới hoa mắt chóng mặt.
Anh khẽ lắc đầu, khiến bản thân mình thanh tịnh một chút.
Xoèn xoẹt, xoèn xoẹt.