“Xin chào tất cả mọi người, chào mừng mọi
người đến với bản tin thời sự trưa nay”
“Vào trưa hôm nay, đội quân Xích Diễm của
thủ đô trã triển khai một trận diễn. Trong trận diễn
tập này, ba nghìn binh lính của đội quân Xích
Diễm trang bị đầy đủ vũ khí đã vào vai phe phản
diện và bao vây khu biệt thự Hy Vọng của thủ đô”
“Đây là một buổi diễn tập bắn đạn thật. Trong
buổi diễn tập, toàn bộ quân đội Xích Diễm đã
được điều động và hoàn thành nhiệm vụ giải cứu
trong một thời gian rất ngắn”
“Nội dung tiếp theo của buổi diễn tập, xin hãy
chú ý theo dõi phóng sự tiếp của đài cúng tôi”
Có một tin tức lan truyền khắp thủ đô và thậm
chí cả nước.
Hôm nay, quân đội Xích Diễm đã xuất quân,
khắp đường phố đầy xe quân sự và xe tăng, toàn
bộ thành phố đã bị phong tỏa, trên bầu trời có vô
số máy bay trực thăng, thậm chí cả máy bay chiến
đấu cũng được điều động.
Điều này gây ra sự hoảng loạn.
Nhưng sau đó, tin tức này được lan ra.
Mọi người mới biết rằng đây chỉ là môt buổi.
Đội quân Xích Diễm nhanh chóng càn quét
trận địa, kéo đi ba nghìn xác chết, thu dọn khu
vực Biệt thự Hy vọng.
Vào lúc này, Giang Cung Tuấn đã đưa Đào.
Văn Hưng quay về thành phố và nhốt hắn lại.
Sau đó, anh đã tham dự cuộc họp triệu tập
cuộc tập trận.
Tại cuộc họp, anh tuyên bố: “Thủ đô là nơi an
toàn nhất ở Đoan Hùng, và quân đội Xích Diễm
cũng là quân đội mạnh nhất ở Đoan Hùng. Qua
buổi diễn tập này, Xích Diễm đã chứng tỏ được
sức mạnh tuyệt vời của mình. Tôi xin tuyên bố
buổi diễn tập này thành công tốt đẹp”
Giang Cung Tuấn nói Xong liền rời đi.
Phần còn lại sẽ do người ở bộ phận khác giải quyết.
Tóm lại, phải thuyết phục công chúng rằng
đây thực sự là một cuộc diễn tập.
Thiên An cung.
Ông Long cứ không rời đi.
Tin tức truyền đến.
Ông Vương cười nói: “Phải nói là Giang Cung
Tuấn rất có năng lực, không làm thương tổn bất kì
ai, tiêu diệt được đám lính đánh thuê này, còn bắt
được Đào Văn Hưng về:
“Đúng đấy”
Ông Long thở dài: “Tiếp đến, thủ đô sẽ không
yên bình nữa, giao thừa đang đến gần, tôi thực sự
không muốn có tai nạn xảy ra vào lúc này. Nhưng
mà, nếu những vấn đề gai góc này có thể được
giải tỏa vào một năm trước, vậy thì cuộc tổng
tuyển cử năm sau sẽ thuận lợi diễn ra.
Đúng lúc này, một thị vệ bước vào kính cẩn
nói: “Ông Vương, Ông Long, Giang Cung Tuấn đến
“Tôi đi trước đây.
Ông Long nhanh chóng đứng dậy, định đi
bằng cửa sau, nhưng vừa đứng lên, Giang Cung
Tuấn đã đi vào.
“Ông Long, ông đi vội như vậy sao?"
Nghe thấy giọng nói của Giang Cung Tuấn,
ông Long lại ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn đi tới, nhìn về phía ông Vương.
Người này hình như khoảng sáu mươi tuổi,
mặc bộ đồ Đường Tăng, như là một ông lão xuyên
không về thời cổ đại vậy.
Giang Cung Tuấn biết đây chính là người
đứng sau ông Vương, ông Long.
“Nào, ngồi đi” Ông Vương chỉ vào ghế sô pha
bên cạnh.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
Đôi mắt của anh hướng về ông Long.
- ---------------------------