Giang Cung Tuấn lại dắt Đào Văn Hưng đến
chỗ của Thiết Sơn cách đó hơn hai mười mét.
Nhìn Thiết Sơn và một số lính đánh thuê được
trang bị đầy đủ ở phía trước, anh nói lớn: “Tôi đã
đưa người tới cho các người, nhưng máy bay trực
thăng vẫn cần thêm chút thời gian, hơn nữa thời
gian nạp nhiên liệu còn lâu hơn nữa”
Sau đó, anh mở còng tay của Đào Văn Hưng
và đẩy nhẹ.
Đào Văn Hưng nhanh chóng chạy về phía
trước như được đặc xá vậy.
Ngã lọn nhào mấy lần thì anh ta mới tới được
chỗ của Thiết Sơn.
“Dã Lục đâu?” Đào Văn Hưng hỏi: “Anh ấy đã
rời khỏi thủ đô rồi ư?”
Thiết Sơn nhìn anh ta, nhưng không nói gì.
Hăn coi lại đồng hồ.
Chín phút đã trôi qua.
“Giang Cung Tuấn, còn một phút đồng hồ,
trong vòng một phút nữa không thấy trực thăng
thì anh chết chắc.”
Giọng của Thiết Sơn vang lên.
“Mang qua đây” Giang Cung Tuấn ra lệnh.
Chẳng mấy chốc, một chiếc trực thăng ở
đẳng xa đã lái tới, Giang Cung Tuấn chỉ lên bầu
trời đẳng xa nói: “Đã tới rồi”
Thiết Sơn ngẩng lên và thấy răng một chiếc
trực thăng thực sự đang đến gần.
Nhưng mặt hắn lại nghiêm túc.
Hắn biết cho dù máy bay trực thăng đến, hắn
đã lên trực thăng muốn rời đi cũng không thể, vả
lại nây giờ hắn cần con tin có vị trí quan trọng.
Hắn ta ra lệnh: “Giang Cung Tuấn, tiến lên
phía trước, tôi cần anh làm con tin, chỉ cần có thể
sống sót rời khỏi thủ đô tôi sẽ thả anh ra”
Giang Cung Tuấn hông chút do dự, nhặt còng
tay dưới đất lên, tự còng tay mình và giơ tay lên
để cho Thiết Sơn bên kia nhìn thấy.
Đồng thời, anh nói nhỏ: “Ngô Huy, tôi đi làm
con tin trước, cho bọn hắn bay lên, sau khi toàn
bộ quân đến, nhanh chóng triển khai và tiêu diệt
tất cả kẻ thù trong vòng mười giây. Sau đó chúng
sẽ phóng tên lửa lên máy bay, không được để
chúng sống sót rời đi”
“Tướng Long, làm cái gì vậy, anh ở trên máy
bay làm sao có thể bắt được chứ?”
Giang Cung Tuấn nói: “Không sao đâu, tôi sẽ
hành động khiến máy bay mất kiểm soát. Ngay
lúc nó mất kiểm soát, tôi sẽ nổ súng. Đồng thời,
nhắc nhở những người dân xung quanh đó vào
nhà, không được ở bên ngoài và cố găng làm máy
bay vỡ thành nhiều mảnh, nếu không khi rơi
xuống sẽ làm bị thương những người vô tội:
“Tướng Long, thật sự không sao chứ, rồi anh
làm sao mà trốn thoát được?”
“Tin tôi đi, không sao đâu mà” Giang Cung
Tuấn thì thầm nói.
Thời gian gần đây, Ngô Huy ở Nam Cương
nên không biết Giang Cung Tuấn đã là một người
cực kỳ mạnh, muốn trốn khỏi trực thăng là việc
không khó khăn gì.
“Vâng” Ngô Huy gật đầu, anh tin tưởng Giang
Cung Tuấn vô điều kiện.
Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Trước khi khai
trận, hãy làm lay động binh lính của đối phương
trước, hứa nếu đầu hàng sẽ không giết, còn cho
một khoản tiền nữa”
Ngô Huy gật đầu nói: “Em biết rồi”
Thiết Sơn ở phía trước hét lên: “Giang Cung
Tuấn, anh đang lải nhải cái gì vậy? Còn không
mau qua đây, nhớ, không được mang theo vũ khí.”
Sau đó Giang Cung Tuấn đi về phía trước.
Ngay khi anh đến gần, một vài khẩu súng chĩa
vào anh.
Nhưng mà mặt anh vẫn ung dung bình tĩnh.
Trực thăng đến khá nhanh.
Trong vòng vài phút trực thăng đã xuất hiện
phía trên đầu khu biệt thự Hi Vọng, sau đó đáp
- ---------------------------