Người phụ nữ trên sân khấu là Khai Hiểu Đình.
Cô là con gái của Khai tướng quân ở Nam Cương và là một minh tinh.
Trong trí nhớ của Giang Cung Tuấn, hình như cô ấy rất nổi tiếng, trong giới giải trí cũng tiếng †ăm lừng lẫy.
Anh không hiểu tại sao Khai Hiểu Đình lại phải đến quán bar hát.
“Sao thế, anh biết à?”
Giang Vô Song nhìn thấy cô gái xinh đẹp gợi cảm bước lên sân khấu, lại nhìn vẻ mặt của Giang Cung Tuấn, không khỏi thắc mắc.
“Ừ, tôi đã từng gặp cô ấy”
Giang Cung Tuấn đáp: “Cô ấy là con gái của một vị tướng ở Nam Cương, trong một lần làm nhiệm vụ tướng quân đã hi sinh”
“Ra vậy”
Giang Vô Song khẽ đáp.
Khai Hiểu Đình bước lên sân khấu.
Cô mặc một chiếc váy xẻ tà thấp, bộ váy rất mỏng, để lộ rõ làn da trắng nõn, có thể nhìn thấy cả chiếc áo lót ren màu trắng bên trong.
Sau khi cô ấy lên sân khấu, mọi người đều hoan hô.
“Khai Hiểu Đình!”
“Khai Hiểu Đình!”
“Thể hiện sự gợi cảm của em nào!”
Những tiếng la hét, hò hét và những âm thanh không lọt tai vang lên khiến bầu không khí của quán bar ngay lập tức bị đẩy lên đỉnh điểm.
Khai Hiểu Đình nở một nụ cười tươi.
Cô ấy bắt đầu hát.
Tiếng hát của cô ấy rất hay và dịu dàng.
Hát xong bài hát cô chuẩn bị rời sân khấu.
Đúng lúc này, một người đàn ông trạc ba mươi bước lên sân khấu.
Trên tay anh ta cầm một chiếc bóp da, anh ta mở bóp rồi lấy ra một xấp giấy bạc ra, sau đó mở cổ váy của Khai Hiểu Đình rồi nhét tiền vào.
Vừa nhét anh ta vừa nói: “Cởi ra thì chỗ tiền này sẽ là của emli Sau đó anh ta mở bóp rồi dốc ngược chiếc bóp xuống.
Soạt soạt soạt! Từng tấm tiền thi nhau rơi xuống đất, vung vãi khắp sàn.
Người dưới sân khấu cũng sôi động hẳn.
“Cởi" “Cởi đi!”
Tiếng la hét không ngừng dâng cao, càng lúc càng lớn tiếng.
“Thưa ngài, tôi chỉ hát thôi”
Khai Hiểu Đình cười nói.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi.
Nhưng cô lập tức bị người đàn ông kéo lại.
“Bốp!”
Người đàn ông tát vào khuôn mặt trắng bệch của cô một cách không thương tiếc, mắng: “Con điếm này, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cô có biết tôi là ai không? Tôi bảo cô cởi thì cô phải cởi, bằng không, cô đừng hòng rời khỏi quán bar này?”
“Anh Hải ngầu thật!”
“Anh Hải Hạo quả thật rất có khí phách!”
“Nếu hôm nay anh có thể bắt cô ta cởi đồ, tôi sẽ uống một chậu nước tiểu!”
“Mau lên, điện thoại đã sẵn sàng, chuẩn bị quay rồi đây!”
Những kẻ bên dưới cùng hùa theo.
Bọn họ thường xuyên tụ tập ở quán bar này, không ai không biết danh tính của người đàn ông trên sân khấu, anh ta là một tay nhà giàu ở thủ đô, chơi người nổi tiếng như chơi đồ chơi vậy”
Nhiều giọng nói vang lên nhưng Khai Hiểu
- ---------------------------