Buổi tối hôm nay, Giang Cung Tuấn mất ngủ.
Anh vấn luôn nghĩ về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Tình hình bây giờ biến đổi đến mức ngay cả chính bản thân anh cũng không nhìn thấy rõ, anh không biết Vương muốn làm gì, không biết người sau lưng Thiên Tử muốn làm cái gì.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một Vương Thiên Điện, Vương Thiên Điện này lại muốn làm cái gì? Đêm, lặng yên không tiếng động trôi qua.
Hôm sau.
Sáng sớm đã có người đến thăm hỏi nhà họ Giang.
Nhóm người đầu tiên đến là ông Long và Vương.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là hỏi thăm chuyện xảy ra đêm qua, tìm kiếm sự thật của nhà họ Giang.
Đây đều là cáo già, Giang Quốc Đạt cũng nói thật, nói Giang Cung Tuấn bị ném ở cổng nhà họ Giang.
Ông ta nói kiểu này, ông Long càng nghi ngờ hơn.
Ông ta cũng không biết Giang Quốc Đạt nói là thật hay là giả.
Sau khi tiễn ông Long đi, ông Cao lại đến.
Sau đó, người của nhà họ Cửu, cùng với hai gia tộc khác đều lần lượt đến, đều là hỏi thăm chuyện tối ngày hôm qua.
Mà Giang Quốc Đạt trả lời đều giống nhau, từ chối sạch sẽ tất cả, nói việc này không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Giang.
Đến trưa, nhà họ Giang cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Mà trời sắp sáng Giang Cung Tuấn mới ngủ.
Anh bị đánh thức.
Vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi cơm chín.
Anh hơi xoay người, thấy được Giang Vô Song ở một bên.
Giang Vô Song nói: “Tôi nấu một chút cháo, anh ăn chút đi”
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái tỉnh thần của Giang Cung Tuấn đã khá lên nhiều, anh cố găng đứng lên, cầm gối đầu đặt ở phía sau, dựa vào.
Giang Vô Song bưng cháo đi tới, cầm thìa cho Giang Cung Tuấn ăn.
Giang Cung Tuấn vừa ăn, vừa nói: “Hôm nay tình huống như thế nào?”
Giang Vô Song nói: “Còn có thể có tình huống như thế nào nữa, không phải là một vài nhân vật lớn đều chạy tới nhà họ Giang chất vấn sao, nhưng mà đều bị ông nội đuổi đi rồi, tiếp theo phải xem bên kia không chịu nổi ra tay trước.”
“Ra tay?”
Giang Cung Tuấn sững sờ, hỏi: “Ra tay cái gì?”
Giang Vô Song trợn trắng mắt, nói: “Uổng cho anh vẫn là Hắc Long, còn là Long Vương, vấn đề đơn giản như vậy mà nhìn không rõ sao, đương nhiên là ra tay với anh rồi, anh là người giết Thiên Tử, là ngòi nổ làm xáo trộn tình hình, người ở mỗi bên đều đang nhìn chằm chằm vào anh, muốn phá cuộc, đảo loạn tình hình một lần nữa, đương nhiên là ra tay với anh rồi”
Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn trở nên nghiêm trọng.
Anh đã nghĩ đến một ngày này rồi.
Trước khi giết Thiên Tử, anh đã dự đoán trước được.
Cho nên mới để Bát Bộ Thiên Long âm thầm sáng tạo ra Long Điện.
Chỉ là, anh không nghĩ tới một ngày này lại đến nhanh như vậy.
Giang Vô Song tiếp tục nói: “Bây giờ ông nội cứu anh, nhưng nếu như có người ra tay với anh lần nữa, chưa chắc ông nội tôi có thể cứu anh, nếu cứ tiếp tục cứu anh, nhà họ Giang sẽ hoàn toàn bị cuốn vào, rất khó an toàn ra ngoài.”
“Vậy Vương Thiên Điện thì sao?”
Giang Cung Tuấn không nhịn được hỏi.
Giang Vô Song ngẫm nghĩ rồi đáp: “Điều này thì không rõ, nhưng mà nhìn từ tình hình bây giờ, Vương Thiên Điện là người làm tình hình hỗn loạn, Vương Thiên Điện đã đạt được mục đích, tiếp theo sự sống chết của anh, Vương Thiên Điện sẽ không quan tâm nữa, dựa theo suy đoán của tôi, ra tay với anh rất có thể sẽ là nhà họ Cửu”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Lời này giải thích như thế nào đây?”
Giang Vô Song giải thích: “Anh giết chết Thiên Tử, bây giờ Vương Thiên Điện nhét anh vào cổng nhà họ Giang, ông nội cứu được anh, nhà họ Cửu sẽ suy đoán tất cả những điều này đều là do nhà họ Giang làm, bọn họ đang suy đoán mục đích của nhà họ Giang, có lẽ bọn họ sẽ coi là, nhà họ Giang vì muốn lấy được cái rương đào được ở cổ
- ---------------------------