Mãy người đi về phía xe bán tải, trên thùng xe bán tải được phủ bảng bạt tráng men.
Mấy chiến sĩ xuống xe rồi kéo bạt lên.
Bên trong có súng lục, có lựu đạn, còn có cả súng máy hạng nặng, thậm chí còn có một vài khẩu Bazooka.
Giang Cung Tuấn nhìn rất nhiều vũ khí trên thùng xe, nói: “Cái gì thuận tay thì lấy cái đó ”
Những người khác gật đầu, đều bắt đầu đi lấy vũ khí.
Tiêu Dao Vương nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tôi chỉ có thể cung cấp cho cậu nhiêu đây mà thôi, cậu phải cẩn thận một chút, căn cứ đó ngoài việc có hơn trăm quân Xích Diễm ra, thì vẫn còn một vài tên lưu manh nữa, thậm chí còn có cả lính đánh thuê ở trong đó”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Dao Vương hơi do dự, một lúc sau, vẫn nói: “Quân Xích Diễm trấn thủ ở đó đều là người vô tội.
Nếu có thể, cậu đừng ra tay quá tàn nhẫn, bọn họ là quân nhân, chỉ biết nghe lệnh làm việc, có lẽ bọn họ hoàn toàn không biết trong căn cứ nghiên cứu là thứ gì, chỉ biết đây là một căn cứ quan trọng mà thôi.”
Giang Cung Tuấn cũng trở nên sâu muộn.
Anh đã từng là quân nhân, anh biết thiên chức của một người làm quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh của chủ soái, phía trên nói gì thì chính là cái đó.
Anh không muốn làm khó quân Xích Diễm, nhưng muốn cứu người thì sẽ xảy ra xung đột.
Có xung đột, thì sẽ khó tránh khỏi sẽ có thương vong.
Anh khẽ gật đầu, đáp: “Tôi sẽ cố hết sức, dưới tình huống tính mạng của mình không bị uy hiếp, có thể giữ lại quân Xích Diễm thì sẽ giữ lại”
Giang Cung Tuấn không dám đảm bảo không có người nào chết.
Tiêu Dao Vương võ bả vai của anh, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút”
Giang Cung Tuấn nhìn mấy người đang lấy vũ khí và áo chống đạn, hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Độc Bộ Vân và Bát Bộ Thiên Long đồng thời gật đầu.
“Xuất phát”
Giang Cung Tuấn xoay người đi, rồi lên chiếc xe đó của anh.
Những người khác thì lên chiếc xe Changan màu đen khác.
Hai chiếc xe rời đi với tốc độ nhanh.
Tiêu Dao Vương nhìn anh rời đi, cho đến khi hai chiếc xe biến mất trong tâm nhìn, lúc này mới bảo: “Đi thôi, trở về”
Tại căn cứ nghiên cứu, Đao Việt Bân đã sớm thông báo cho Thiên Tử.
Chuyện này liên lụy quá lớn, nên Thiên Tử nhất định phải đích thân tới xử lý.
Trong nhà giam dưới hâm nghiên cứu.
Tại một nhà lao âm u và ẩm ướt, có một thiếu nữ bị giam trong nhà tù sắt.
Cô ta mặc bộ quân áo thường ngày, mái tóc rối tung, cái trán bị đụng bể, máu tươi đã đông lại.
Cô ta ngồi trên mặt đất, hai tay ôm gối, không nói lời nào.
Cộp, cộp, cộp.
Giày da mũi to tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng cộp cộp cộp.
Âm thanh vang lên trong nhà ngục yên tĩnh.
Y Đình Thi ngẩng đầu lên nhìn.
Cô ta nhìn thấy một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này mặc áo sơ mi màu trắng, để đầu đinh, gương mặt hình thoi, bộ dáng khá tuấn tú.
“Mở ra, dẫn ra ngoài”
“Rõ”
Cửa sắt được mở ra, Y Đình Thi bị dẫn ra ngoài.
Sau khi cô ta bị đưa ra, lập tức bị trói lại, sau đó bị treo lên.
Từ đầu đến cuối, cô ta đều không kêu một tiếng nào.
Người mặc áo sơ mi trắng chính là Thiên Tử.
Thiên Tử ngôi trên ghế, ngậm một điếu xì gà, nhìn Y Đình Thi bị treo lên, gã ta lạnh lùng hỏi: “Không muốn chịu khổ, vậy tôi hỏi gì thì cô trả lời cái đó."
- ---------------------------