Bốn người mặc hắc bào quấn lấy Cửu Khải Huân.
Giang Cung Tuấn biết, đây là cơ hội của anh, một khi đợi Cửu Khải Huân lấy lại bình tĩnh, anh muốn giết Thiên Tử sẽ rất khó.
“Tiến vào cho tôi, lục soát”
Anh cầm thượng hình kiếm, xông vào bên trong sân.
Bốn thiếu nữ đã bị thương, hơn nữa thương thế còn không nhẹ, nằm trên mặt đất không dậy nổi.
Vệ sĩ của nhà họ Cửu nhìn thấy quân Hắc Long được trang bị vũ trang toàn diện, trên gương mặt của bọn họ đều mang theo vẻ sợ hãi.
Bọn họ biết, nếu mình ngăn cản, quân Hắc Long thật sự sẽ nổ súng.
Vào lúc này, vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn, bởi vì mạng sống quan trọng hơn hết thảy.
Trong sân, tại một gian phòng.
Thiên Tử vừa vào trong phòng nghỉ ngơi.
Chuyện xảy ra ở bên ngoài gã ta cũng biết.
Gã ta biết Giang Cung Tuấn dẫn quân Hắc Long tìm tới cửa, nhưng gã ta lại không hề lo lắng một chút nào.
Đây là nhà họ Cửu, tuy rằng không phải là tổng bộ, nhưng cũng có trưởng lão tọa trấn.
Trưởng lão muốn bảo vệ gã ta, ngay cả Vương cũng không dám động vào gã ta.
Một Giang Cung Tuấn, cũng không đủ để giết gã ta.
Gã ta ngồi lên sô pha, duỗi tay ôm ngực, trên gương mặt mang theo vẻ đau đớn.
Vết thương lúc trước vẫn chưa đỡ hơn, lúc này lại cả đêm bôn ba, khiến gã ta có chút không chịu đựng được.
“Người đâu”
Gã ta gọi một tiếng.
Cửa phòng mở ra, một người làm đi vào trong, hỏi với vẻ mặt cung kính: “Cậu chủ, có gì cần dặn dò ạ?”
Thiên Tử hỏi: “Bây giờ tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
“Hai bên đã giao chiến”
Người làm đó mở miệng nói: “Giang Cung Tuấn dẫn một nghìn quân Hắc Long bao vây sân, trưởng lão đã ra ngoài, bốn cô Xuân Hạ Thu Đông cũng đã ra tay, đánh bị thương không ít quân Hắc Long.
Nhưng hình như có Vương Thiên Điện gì đó nhảy ra, có mấy cao thủ đã đánh bị thương Xuân Hạ Thu Đông, bây giờ đang đánh nhau với trưởng lão”
“Cái gì?”
Thiên Tử đứng bật dậy kinh ngạc.
“Đánh bị thương Xuân Hạ Thu Đông sao?”
Xuân Hạ Thu Đông là người thế nào thì gã ta cũng biết rõ.
Đây là bốn cô gái cận thân bên cạnh Cửu Khải Huân, từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ của ông ta, trình độ võ học cực cao.
Tuy tuổi tác không lớn, nhưng thực lực lại rất mạnh, đều là cao thủ đã tu luyện ra chân khí.
Bây giờ bọn họ lại bị đả thương, làm sao gã ta có thể không kinh ngạc cho được.
“Đi, đi xem thế nào, rồi lập tức báo cáo tình hình”
Thiên Tử bắt đầu khẩn trương.
“Rõ”
Người làm đó xoay người rời đi.
Trong nháy mắt cửa mở ra, cơ thể của anh ta lại lùi lại, đồng thời giơ hai tay lên.
“Làm gì thế, còn không mau đi..”
Thiên Tử quát.
Gã ta ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy người làm đã bị dí súng.
Một vài quân Hắc Long đi vào, theo phía sau còn có Giang Cung Tuấn và Ngô Huy.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, sắc mặt của Thiên Tử nặng nề hẳn đi.
“Giang Cung Tuấn...”
Gã ta cắn chặt răng, cố mở hai mắt, trên gương mặt tràn đầy sự oán hận.
Giang Cung Tuấn rút còng tay ra, nhìn Thiên Tử, lạnh lùng nói: “Thiên Tử, đi theo tôi một chuyến”
Thiên Tử lạnh lùng nhìn anh, gần từng câu từng chữ: “Giang Cung Tuấn, cậu biết mình đang làm gì không? Cậu có biết đây là nơi nào không? Đây là nhà họ Cửu, cho dù là Vương có đích thân đến đây, cũng phải ngoan ngoấn, không dám làm bừa”
Giang Cung Tuấn cầm còng tay đi tới.
Thiên Tử hơi lùi người lại.
Ngay sau đó, gã ta ngã phịch xuống sô pha.
“Cậu, cậu đừng có qua đây”
Trên gương mặt của gã ta mang theo vẻ sợ hãi, quát: “Đây là nhà họ Cửu, cậu dám bắt tôi, cậu chết chắc rồi, cho dù là vương cũng không thể bắt tôi được”
“Coong”
Giang Cung Tuấn thuận tay ném còng tay trong tay lên bàn.
Xet.
Anh đột nhiên rút thượng hình kiếm trong tay ra.
Thượng hình kiếm là bảo vật truyền thừa mấy nghìn năm, cho dù đã lâu năm, nhưng lại cực kỳ sắc bén, phát ra tia sáng u ám dưới sự soi tỏ của ánh đèn.
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn rút kiếm, Thiên
- ---------------------------