Trong phòng khách chỉ còn lại Y Đình Thi và Giang Cung Tuấn.
Đối mặt với thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân này, Giang Cung Tuấn thật sự không biết phải nói gì.
Hai người bọn họ phát sinh quan hệ là một hiểu lầm, là bị người hãm hại.
Anh là đàn ông, đứng ở góc độ của đàn ông, anh hẳn phải chịu trách nhiệm với Y Đình Thì.
Nhưng, bây giờ anh có quá nhiều chuyện, hoàn toàn không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
Bây giờ có hứa hẹn với cô ta thêm điều gì, cũng chỉ là hại cô ta, và làm lỡ cô ta.
“Cái đó, Đình Thị, thực ra tôi...”
Giang Cung Tuấn nhìn thiểu nữ đang dùng sức miết góc áo, trên gương mặt anh mang theo vẻ bất đắc dĩ, nói: “Cô cũng biết tình huống của tôi rồi đấy, không phải tôi không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là bây giờ tôi có quá nhiều việc, hơn nữa cơ thể của tôi cũng không tốt, không chừng ngày nào đó sẽ chết, còn có bên Sở Vi...”
Y Đình Thi ngẩng đầu nhìn anh, rồi cắt ngang lời của anh.
“Anh Giang, em biết, em biết hết, em vốn không định tới tìm anh, nhưng em không thể khống chế được bản thân mình.
Anh là anh hùng dân tộc, phụ nữ trong thiên hạ đều thích anh.
Em không cầu gì xa hoa, mà chỉ mong có thể ở lại bên cạnh anh, chăm sóc anh một khoảng thời gian, ít nhất cũng khiến cuộc đời không còn gì tiếc nuối, và khiến tương lai không có gì hối hận”
Giang Cung Tuấn không ngờ cô ta còn trẻ tuổi mà lại có thể nói ra được những lời như vậy.
“Cho dù là đứng từ xa trông theo anh, thì em cũng an lòng rồi”
Giang Cung Tuấn xoa huyệt thái dương một cách buồn rầu.
Phòng khách rơi vào trong im lặng.
Hứa Linh vẫn luôn ở ngoài cửa, thi thoảng lại nhìn vào bên trong, thấy hai người không nói gì, cô ta mới bước tới, rồi lại ngôi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Đã bàn bạc thế nào rồi?”
Giang Cung Tuấn thở dài một tiếng, đáp: “Chuyện lần trước là sai lầm của tôi, nếu tôi cẩn thận hơn một chút, sẽ không trúng chiêu của đám người Hàn Kim Thần, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, xét đến cùng đều là lỗi của tôi, Đình Thi vô tội, tôi có lỗi với cô ấy”
Y Đình Thi vội vàng xua tay, nói: “Anh Giang, không phải em đang cưỡng câu anh chịu trách nhiệm, em, em chỉ...”
Cô ta mở miệng giải thích.
Nhưng càng giải thích lại càng loạn, như thể cô ta đang thực sự ép buộc Giang Cung Tuấn vậy.
Cô ta chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù là không danh không phận, chỉ cần có thể nhìn thấy anh là cô ta có thể an tâm rôi.
Chỉ như vậy mà thôi.
Hứa Linh thấy Y Đình Thi cũng rất đáng thương, tuổi tác còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy.
Thực ra, loại việc này cũng rất bình thường.
Không phải cứ nảy sinh quan hệ là phải ở bên nhau.
“Hay là, cứ để cô ấy ở bên cạnh anh đi, dù sao bây giờ xe lăn của anh cũng đã được đặt làm xong rồi, cũng chỉ thiếu một người đẩy xe mà thôi”
Hứa Linh nhìn hai người, đưa ra ý kiến.
Giang Cung Tuấn trợn trắng mắt, đây là một ý kiến rất thối nát.
Bây giờ Đường Sở Vi còn đang năm trong bệnh viện, anh cũng đã đồng ý với cô sẽ tái hôn với cô.
Mà Đường Sở Vi biết Y Đình Thi.
Nếu giữ cô ta lại bên cạnh, nói không chừng Đường Sở Vi sẽ gây ra chuyện gì đó.
“Em, em chỉ muốn như vậy thôi”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Y Đình Thi mang theo vẻ khẩn cầu, nói: “Anh Giang, để em ở lại chăm sóc anh đi”
“Được, được rôi”
Giang Cung Tuấn không có biện pháp, chỉ đành tạm thời đồng ý.
Anh cũng sợ nếu mình không đồng ý, thì Đình Thi sẽ giống như Đường Sở Vi, làm ra chuyện quá giới hạn gì đó, đến lúc đó lại hối hận không kịp.
“Ăn cơm thôi”
Giọng nói của Đan Thiến truyền