Bàn bạc hết một buổi sáng, Giang Cung Tuấn quả thực đã mệt mỏi rồi.
Anh khẽ gật đầu, bảo: “Ừm, tôi đi nghỉ ngơi đây”
Đan Thiến lập tức đứng dậy, đáp: “Anh Giang, để tôi đưa anh lên tầng nghỉ ngơi”
“Ừm”
Sau khi cô ta dẫn Giang Cung Tuấn lên tới một căn phòng ở trên tầng hai, cô ta rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi xuống tầng, ngồi xuống bên sô pha, nhìn Hứa Linh và nói với vẻ mặt trêu tức: “Chị Linh, chị và anh Giang đã phát triển đến mức độ nào rồi?”
Hứa Linh đảo trắng mắt, đáp: “Đừng nói bừa, không có chuyện gì hết”
“Chậc, coi em là đồ ngốc sao, em thấy ánh mắt của anh Giang tràn đầy tình cảm như vậy”
Đan Thiến bĩu môi bảo.
Hứa Linh khẽ thở dài một tiếng.
Cô ta không suy nghĩ về chuyện của mình và Giang Cung Tuấn, bởi vì cô ta biết có Đường Sở Vi ở đây, thì cô ta và anh không có khả năng.
Đan Thiến nhìn vẻ mặt của cô ta, dường như biết được chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào anh Giang và Đường Sở Vi đang ở bên nhau sao?”
“Ừm”
Hứa Linh khẽ gật đầu.
Đan Thiển bĩu môi nói: “Tuy Đường Sở Vì kia lớn lên xinh đẹp, nhưng em rất khó chịu với cô ta, anh Giang đối xử tốt với cô ta như vậy, mà cô ta còn khiến anh Giang bị tốn thương.
Nếu em là anh Giang, chắc chắn sẽ không chọn cô ta, mà nhất định sẽ chọn chị”
Hứa Linh cười khúc khích, đáp: “Được rồi, chị thấy người làm của nhà em rất đông, chắc hắn có đầu bếp chứ?”
“Ừm, có chứ”
Đan Thiến gật đầu.
Hứa Linh bảo: “Em dặn đầu bếp nấu cơm đi, bây giờ anh Giang chưa đói, nhưng rất nhanh sẽ đói thôi, hơn nữa còn ăn rất khỏe.”
“Được.”
Đan Thiến lập tức đi dặn đầu bếp làm thuê bắt đầu nấu cơm.
Sau khi dặn dò xong, cô ta lại ngồi lên sô pha, nói chuyện với Hứa Linh.
Quản gia của nhà họ Đan, Lỗ Sâm đi tới và nói: “Cô cả, ngoài cửa có một người đã đứng rất lâu rồi, hỏi cô ấy thì cô ấy lại không nói”
“Hửm?”
Đan Thiến nhíu mày, hỏi: “Ai vậy?”
Lỗ Sâm lắc đầu: “Tôi cũng biết”
“Ra ngoài xem thử đi”
Đan Thiến đứng dậy đi ra ngoài cửa, Hứa Linh cũng đi theo.
Bên ngoài cửa sắt của biệt thự có một cô gái đang đứng.
Cô ta thoạt nhìn tâm hai mươi tuổi, mặc thường phục, bên dưới là một chiếc váy ngắn bằng lụa đen phối với một đôi bốt.
Ngũ quan của cô ta thanh tú, để một mái tóc dài màu đen.
Hôm nay thời tiết cũng không tốt cho lắm, còn đang mưa bụi.
Cô ta chắc hẳn đã đứng được một lúc, mái tóc đều ẩm ướt.
“Là cô ta?”
Hứa Linh bước ra, nhìn thấy cô gái ở ngoài cửa thì không khỏi nhíu mày.
Đan Thiến hỏi: “Chị Linh, ai vậy?”
Hứa Linh nhỏ giọng nói: “Lân trước khi ở đại hội y học, có người bỏ thuốc Giang Cung Tuấn khiến anh ấy hôn mê, được đưa vào khách sạn, mà cô gái này cũng hôn mê, hai người họ đã phát sinh quan hệ ở trong khách sạn”
“Hở, là cô ta sao?”
Đan Thiến kinh ngạc.
Chuyện này cô ta cũng biết.
Chỉ có điều, cô ta không biết người con gái đã phát sinh quan hệ với Giang Cung Tuấn là ai.
Cô ta chỉ biết hình như là con gái của một gia đình thư pháp nào đó.
Hứa Linh đi tới, hỏi: “Đình Thi, sao cô lại tìm tới đây?”
Y Đình Thi đứng ở một bên, đáp: “Tôi xem thời sự, thấy phóng viên nói anh Giang lên một chiếc xe và đi tới nơi này, nên tôi đi theo.”
“Cô tìm Giang Cung Tuấn?”
Hứa Linh nhíu mày.