Thân hình Trịnh Hạo Thiên thoáng rung lên, cuối cùng cũng bình ổn trở lại. Hắn thở hắt ra một trọc khí, bởi vì trong trận kịch chiến với tên lang yêu bảy sao vừa rồi, hắn hoàn toàn không dám thả lỏng một chút nào.
Có lẽ thực lực linh thể song tu của hắn nhỉnh hơn một chút, nhưng sự kiên nhẫn của Kiệt Ca cũng vô cùng kinh người.
Nếu như không phải có vô số phù triện quang minh làm hậu thuẫn, có thể chậm rãi mài chết đối phương, cho dù hắn có đánh bại đối phương, thì cũng phải trả một cái giá cực lớn.
Khóe miệng thoáng kéo rộng, nở ra một nụ cười. Đối với chiến tích lần này của mình, hắn vẫn rất hài lòng.
Bảy sao, linh giả như vậy ở trong chiến trường linh giả đã là cường giả chân chính rồi. Nhưng cho dù là nhân vật như vậy, cuối cùng vẫn mất mạng trong tay hắn.
Tuy trận chiến này có rất nhiều điểm sử dụng tiểu xảo, như quang minh phù triện đó mới là mấu chốt cuối cùng tạo thành thắng lợi. Nhưng thắng lợi chính là thắng lợi. Có thể giết chết một linh giả bảy sao, nếu truyền tin ra này ra ngoài, tuyệt đối sẽ gây chấn động cực lớn.
Thoáng trầm ngâm một chút, Trịnh Hạo Thiên vung tay lên, lập tức thu lấy bảo vật trên người Kiệt Ca.
Khi tên lang yêu này cùng đường, hắn đã lựa chọn tự sát, đánh nát đầu mình, không thể người ta nhận ra thân phận của hắn. Bất quá, cho dù hắn không làm như vậy, Trịnh Hạo Thiên cũng không hề có ý định lấy ra khoe khoang.
Cong ngón tay búng ra, năm đám khí thể hắc sắc lập tức từ trong hồ lô bay ra.
Đây là năm con Thiên ma vương cường đại. Sau khi thôn phệ thi thể mấy vị cường giả, chúng đã lâm vào trạng thái ngủ say. Nhưng trải qua gần hai tháng tiêu hóa hấp thụ, chúng đã thanh tỉnh trở lại, đồng thời thực lực cũng tăng vọt một bước lớn.
Lúc này, thoáng cảm ứng lực lượng của bọn chúng một chút, không ngờ chúng đã có thực lực tầm trên dưới linh giả ba sao đỉnh phong. Mà trong đó còn có một Thiên ma vương gặp may mắn, khí tức đã cường đại ngang ngửa với linh giả bốn sao bình thường rôì.
Chúng vừa xuất hiện, hai mắt liền lập tức nhìn chằm chằm vào thi thể không đầu của Kiệt Ca.
Thiên ma, trước khi tấn chức ma vương hóa hình thì hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với thi thể cường giả. Nhưng sau khi chúng đã tấn chức ma vương, có được thực thể hóa hình của riêng mình, thì đối với tất cả những thứ ẩn chứa linh lực khổng lồ, đều không hề cự tuyệt một chút nào.
Bởi vì, chúng là chủng tộc đặc biệt có thể dựa vào phương thức này để đề cao thực lực.
Khẽ thở ra một hơi thật dài, Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, năm con Thiên ma vương hưng phấn rú lên một tiếng, lập tức nhào tới.
Nhẹ nhàng dán mảnh da có bảy ngôi sao lên mu bàn tay của mình, ấn ký ngôi sao ở đó lập tức sáng lên.
Trịnh Hạo Thiên hiện giờ chẳng qua chỉ là một linh giả bốn sao mà thôi. Nhưng hắn lại sử dụng tới ấn ký của linh giả bảy sao để đề cao cấp bậc của mình. Nếu để người khác biết được, nhất định sẽ mắng hắn là phá gia chi tử, cảm thấy tiếc hận vạn phần.
Chiếc ống tròn lớn bằng gang tay này là trận đồ doanh địa yêu tộc tìm được từ trên người Kiệt Ca.
Uy lực trận pháp này rất cường hãn, so với cái Thủy Quang tráo không hoàn hảo trong tay hắn còn cường đại hơn gấp trăm lần. Cho dù đã bị Đại hắc ám Thôn Phệ phù triện thông phệ một lượng lớn lực lượng, thì vẫn không phải một Thủy Quang tráo có thể so sánh.
Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên lại không có ý định xem tiếp.
Trong lúc đại chiến, hắn đã mơ hồ nghe được, Kiệt Ca nói thứ này là do một vị đại năng yêu tộc đích thân luyện chế. Nếu như hắn thu lấy, thì sau này có lẽ sẽ có chút phiền toái.
Một khi đã vậy, không bằng đem thứ này dung nhập vào trong Thiên Tru Không Tỏa đại trận đi.
Sau khi bị Đại hắc ám Thôn Phệ phù triện chuyển hóa, cho dù vị đại năng yêu tộc kia có lợi hại hơn gấp bội cũng đừng mơ tường nhìn ra chút đầu mối nào.
Thu lại trận pháp yêu tộc, Trịnh Hạo Thiên khẽ phất tay một cái, không gian trước mặt lập tức bị xé rách. Thân hình hắn chớp động một cái đã bay vào trong đó.
Tốc độ hắn trở về so với lúc truy kích Kiệt Ca rõ ràng nhanh hơn gấp trăm lần. Mỗi khi xé rách không gian, hắn lại sử dụng kết hợp cả Thông Thiên sáo trang, cho nên chỉ sau mấy thời thần, hắn đã tới gần Mộng Yểm rồi.
Chỉ là, sau khi cảm ứng được phương vị Mộng Yểm, trong lòng hắn lại có một tia nghi hoặc.
Bọn Mộng Yểm dường như đã dừng lại một chỗ khá lâu rồi.
Xảy ra tình huống như vậy, có thể là do bọn chúng đã giết chết Vũ Phong, cho nên mới ngừng truy kích. Nhưng vì sao bọn chúng lại dừng lại ở đó, mà không chạy tới hội hợp với mình?
Chẳng lẽ bọn chúng đã xảy ra biến cố gì?
Vừa nghĩ tới đây, tốc độ xé rách không gian của Trịnh Hạo Thiên lại càng nhanh hơn vài phần.
Cuối cùng, không gian trước mắt sáng ngời, khi hắn một lần nữa từ trong khe nứt không gian bước ra, đã thấy Mộng Yểm, Huyết Quang kích linh thể cùng linh thể đại bàng đứng ở đó.
Bọn chúng đã dừng lại trong một sơn cốc, hắc khí trên người Mộng Yểm phiêu đãng, từ trong hắc khí lại có vô số xiềng xích ( tỏa liên ) nhuyễn động không ngừng, tạo thành một cảnh tượng khủng bố, đủ để dọa bọn trẻ con tè ra quần.
Trong khi đó, linh thể đại bàng lại lượn vòng trên không trung. Cặp mắt sắc bén thời thời khắc khắc quan sát bốn phía, bất cứ một biến hóa nhỏ nào cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi ánh mắt của nó.
Về phần Huyết Quang kích linh thể lại càng kinh người hơn. Thân hình nó lóe lên không ngừng, không ngừng thuấn di qua lại trong khu vực.
Nếu như là người khác nhìn thấy, có lẽ sẽ nghĩ nó phát điên mất rồi. Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại biết, đây là do nó đã phát huy lực lượng không tới cực hạn. Chỉ cần không gian trong khu vực này xuất hiện bất cứ dao động dị thường nào, thì tuyệt đối sẽ bị nó cảm ứng được.
Khẽ nhíu mày, nhìn thấy tư thế của bọn chúng, Trịnh Hạo Thiên trong lòng lập tức hiểu ra.
"Mộng Yểm, các ngươi đang tìm ra chưa?"
Khuôn mặt Mộng Yểm đang ẩn mình trong hắc ám chợt hiện lên một sắc hồng hiếm thấy, nói: "Lão gia hảo này quá giảo hoạt. Cũng không biết đã thi triển thủ đoạn gì mà chúng ta tìm mãi không được."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng kinh ngạc, cười nói: "Các ngươi liên thủ, vậy mà ngay cả một tên bị trọng thương cũng không thể tìm được... Xem ra lão gia hỏa này thật có vài phần bổn sự."
Trong ba tên bọn chúng, tốc độ của đại bàng không cần nói nhều nữa. Danh hiệu tốc độ đệ nhất thiên cầm viễn cổ tuyệt đối không phải cho không.
Huyết Quang kích linh thể lại có một cảm giác nhạy bén và lý giải kinh người đối với lực lượng không gian. Nếu như là ẩn nấp và di động trong không gian, thì cho dù là Trịnh Hạo Thiên và Mộng Yểm cũng phải vái xa ba bước.
Hơn nữa còn có Mộng Yểm am hiểu công kích lực lượng tinh thần và bố trí ảo cảnh xảo diệu.
Ba tên bọn chúng liên thủ, đừng nói là Vũ Phong đã trọng thương, cho dù là một linh giả bảy sao hoàn hảo không thương tật gì cũng khó mà chống đỡ được.
Nhưng, cho dù là tổ hợp cường đại như vậy, cuối cùng vẫn không thể tìm ra đối phương. Đây quả thực là một chuyện quá khó tin.
Mộng Yểm tức giận hừ hừ, nói: "Hạo Thiên, ta dám khẳng định, lão gia hỏa này tám chín phần mười vẫn ẩn nấp trong khu vực này."
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc, nói: "Làm sao ngươi khẳng định được?"
"Chúng ta một mạch truy sát lão gia hỏa không dời. Sau khi hắn xé rách không gian chạy tới chỗ này, liền đột nhiên biến mất." Mộng Yểm trầm giọng, nói: "Huyết Quang kích linh thể khống chế lực lượng không gian ra sao, ngươi cũng biết rồi đấy. Nếu như hắn tiếp tục xé rách không gian, thì dao động không gian tạo ra tuyệt đối sẽ không qua mắt được nó. Mà linh thể đại bàng lại bay trên cao, cho dù là gió động cây lay cũng có thể phát hiện. Cho nên không thể có đạo lý tự dưng biến mất như vậy được." Thanh âm của nó lạnh như băng, mang theo một vẻ chế nhạo: "Nếu lão gia hỏa này thật sự có năng lực như vậy, thì đã sớm chạy trối chết rồi, sao phải chạy tới tận đây nữa."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Các ngươi tìm ở đây bao lâu rồi, chẳng lẽ một chút tung tích cũng không có sao?"
Mộng Yểm nhăn nhó đáp: "Chắc cũng gần nửa ngày rồi, nhưng vẫn không có chút đầu mối nào." Nó hung hăng dậm chân một cái, hắc khí trên người dâng lên cuồn cuộn, tựa như đó là lửa giận của nó: "Ta nghi trên người lão giả hỏa này bí bảo gì đó có thể che giấu khí tức, ngay cả hắc ám chi lực do ta phóng thích ra cũng không thể tra xét ra tung tích."
"Khi ta gặp hắn trong Cửu U doanh địa, ta có thể cảm nhận được loại lực lượng đó trên người hắn." Mộng Yểm không chút do dự nói: "Nhưng vừa rồi gặp lại, khi hắn mang cái mặt nạ đó trên mặt, cái cảm giác kia liền biến mất. Cho đến tận khi hắn lộ ra khuôn mặt thật, ta mới cảm ứng được loại lực lượng đó... Hừ, hắn nhất định đã dựa vào bí bảo nào đó, để che giấu khí tức, hành tung, thậm chí là tất cả."
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng ngưng trọng. Miệng hắn khẽ lẩm bẩm vài câu, trong não hải chợt xuất hiện một ý niệm trong đầu.
"Mộng Yểm, ngươi còn nhớ Ngô Vân không?"
"Đương nhiên, cái tên đó định giết người đoạt bảo, cuối cùng bị ngươi giết ngược."
"Không sai, hắn muốn dùng Đại quang minh Kim Thủ Chỉ phù lục để trao đổi Thông Thiên sáo trang trong tay ta. Khi đó ta đã đoán, trên người hắn nhất định cũng có một kiện Thông thiên sáo trang khác. Nhưng sau khi giết chết hắn, lại không thu hoạch được gì. Hắc hắc...." Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Ta nghĩ, hiện giờ ta đã biết kiện Thông Thiên sáo trang thứu ba ở đâu rồi."
Mộng Yểm chớp chớp mắt, với trí thông minh của nó, đương nhiên là có thể hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói này.
"Ngươi có thể tìm được hắn không?"
"Ta không thể." Trịnh Hạo Thiên nhìn vẻ mặt thất vọng của Mộng Yểm, khẽ cười, nói: "Nhưng chúng thì có thể."
Thanh âm của hắn vừa dứt, hai chân chợt sáng lên.
Một vầng quang mang kim sắc từ trong tỏa ra, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ khu vực.
Thông Thiên sáo trang là một bộ bảo vật do nhiều thần binh riêng lẻ hợp thành. Tuy mỗi một kiện đều khác nhau. Nhưng chỉ cần kích phát uy năng một kiện trong Thông Thiên sáo trang thôi, thì chắc chắn sẽ cảm ứng được kiện Thông Thiên sáo trang khác ở gần đó.
Trước đó thì hắn cũng không biết điều này, nhưng khi hắn có được hai kiện Thông Thiên sáo trang, đồng thời trải qua nhiều lần thí nghiệm, mới biết được cái quy luật này.
Quang mang nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, giống như một mặt trời mới lên, chiếu sáng khắp cả đại địa.
Đột nhiên, trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Hắn hừ nhẹ một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, đã vọt tới một cái cây nho nhỏ trong sơn cốc, đồng thời duỗi thẳng chân, hung hăng đá một cước tới.
Mà ngay một khắc này, cái cây đó không ngờ cũng tỏa ra một vầng quang huy giống như Thông Thiên sáo trang của Trịnh Hạo Thiên.
"Oanh...."
Tiếng nổ lớn giống như sấm nổ chớp giật vang lên. Cái cây nhỏ giống như bị cự chùy ngàn cân đánh trúng, bắn đi cực nhanh về phương xa.