Nhìn trận pháp đã tổn hại nghiêm trọng trong tay, Kiệt Ca nhịn không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
Đây chính là bảo vật do đại năng yêu tộc đích thân luyện chế. Hiện giờ thiếu chút là bị hủy trong tay hắn. Vừa nghĩ tới thực lực và thủ đoạn khủng bố của vị đại năng kia, Kiệt Ca lại có một cảm giác không rét mà tun.
Tổn hại lần này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Cho dù là rút gân lột da Trịnh Hạo Thiên cũng khó có thể bù đắp nổi.
Xa xa, một vùng hắc ám sau khi sôi trào một hồi lâu, chẳng những không tiếp tục khuếch trương mà ngược lại còn chậm rãi thu nhỏ lại.
Sau khi toàn bộ hắc ám hoàn toàn tiêu tán, chỉ thấy Trịnh Hạo Thiên chắp tay sau lưng đứng đó.
Vũ Phong cùng Kiệt Ca đều nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, trong lòng có một chút nghi hoặc.
Trận pháp mà kẻ này vừa kích phát có uy lực thần bí khó lường, không ngờ có thể mạnh mẽ thôn phệ hơn phân nửa lực lượng của trận pháp yêu tộc. Chỉ là, nếu Trịnh Hạo Thiên có trận pháp cường đại như thế, thì vì sao lại thu mà không sử dụng.
Trong con ngươi chợt lóe lên tinh mang, Kiệt Ca nói: "Ta biết rồi. Trận pháp này của hắn có điểm thiếu hụt, không thể vận dụng nữa rồi."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm giật mình. Kiến thức của Kiệt Ca trên phù trận chi đạo quả nhiên thâm sâu, không ngờ chỉ một câu đã đoán trúng chân tướng.
Sau khi thôn phệ một lượng lớn lực lượng, Thiên Tru Không Tỏa đại trận đã phát sinh lột xác. Trong quá trình này, đúng là không thể nào kích phát nữa rồi.
Bất quá, chỉ cần đại trận thuận lợi hóa giải và hấp thụ lực lượng khổng lồ kia, thì uy lực của nó nhất định sẽ bội tăng. Chỉ sợ khi Nghiêm Cảnh Nhất đại sư luyện trận pháp này cũng chưa từng nghĩ tới lại có biến hóa như thế.
"Hạo thiên, ngươi đã đáp ứng ta." Bỗng nhiên, trong não hải Trịnh Hạo Thiên vang lên thanh âm của Mộng Yểm.
"Cái gì?"
"Lão già kia... ta muốn lực lượng của hắn." Mộng Yểm thờ phì phì kêu lên.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động. Trong lần đầu tiên khi hắn gặp Vũ Phong, Mộng Yểm đã từng đề cập tới yêu cầu này. Mà lúc này nó lại đề cập một lần nữa, bởi vậy có thể thấy được, nó đang cực kỳ khao khát thứ lực lượng đó.
"Yên tâm, ta sẽ không bỏ qua bọn chúng đâu." Trịnh Hạo Thiên khẽ quát tiếng, hắn hít thật sâu một hơi, một lượng lớn linh lực lập tức từ bốn phương tám hướng tràn về phía thân thể hắn.
Tiếp đó, trên trán hắn chậm rãi nhuyễn động, một chiếc độc nhãn thần bí mà quỷ dị xuất hiện rồi đột ngột mở ra.
Ngư nhân chi nhãn, kim cương chi nhãn, đại bàng chi nhãn....
Ba bộ tộc này đều đứng trong hàng ngũ thiên địa nhị thập tứ thánh, một khi lực lượng của ba tộc này cùng hội tụ lại một chỗ, thì uy lực có thể bạo phát ra tuyệt đối sẽ đạt tới một cảnh giới khủng bố.
"Oanh...."
Một quang trụ to lớn từ trong mắt Trịnh Hạo Thiên bắn ra. Khi đạo quang trụ này lao đi trong không trung, nó không ngừng hấp thụ lực lượng, khiến bản thân nó lại càng trở nên cường hãn, ngưng thực hơn.
Sắc mặt Vũ Phong đột nhiên biến đổi, trong lòng hắn chợt xuất hiện một cảm giác sợ hãi mãnh liệt không cách nào hình dung được.
Nhanh chóng liếc mắt nhìn lại, hắn lập tức nhìn thấy một đạo quang trụ khủng bố đang thẳng tắp bắn tới.
"Ya...."
Vào giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn quát lớn một tiếng... Thân hình cao lớn của hắc hùng trong nháy mắt lại càng cường tráng hơn một chút, đồng thời vung lên song quyền, hợp lại trước ngực.
Hắn có một dự cảm mãnh liệt. Đạo quang trụ này, hắn tránh không nổi, có muốn trốn cũng không thoát, biện pháp duy nhất định là lấy lực ngạnh kháng.
"Oanh...."
Đạo quang trụ khủng bố ầm ầm oanh kích lên hai tay Vũ Phong. Đôi tay đã từng giết chết vô số cường giả đột nhiên vỡ nát.
Vô luận là bộ chiến giáp do khí đạo đại sư đích thân luyện chế, hay là thân thể cường hãn kinh người, đều không thể ngăn trở đạo quang trụ này công kích.
"Oanh...."
Sau khi tiếng nổ thứ hai vang lên, đạo quang trụ này đã oanh nát hai cánh tay của hắn, tiếp tục lao tới, nặng nề đánh lên lồng ngực của hắn.
Lập tức, trên ngực hắc hùng đã xuất hiện một cái lỗ máu lớn bằng nắm tay.
Chỉ là, sau khi vượt hai tầng phòng ngự của song chưởng hắc hùng và chiến giáp, một kích cuối cùng của quang trụ đã không thể xuyên thủng lồng ngực của hắn. Mà chỉ để lại một vết thương sâu hoắm, nhìn thấy cả xương. Nhưng chỉ cần một vết thương này cũng khiến hắn chảy vô số máu tươi, đồng thời nhanh chóng mất đi lực lượng sinh mệnh.
"A...." Vũ Phong hét lên một tiếng, thôi động toàn bộ lực lượng để chữa trị vết thương.
Bất quá, thương thế lần này của hắn quá nặng, tuy đã vận toàn lực nhưng chỉ có thể khiến máu ngừng chảy, mà khống thể khiến miệng vết thương khép lại, lại càng không cần nói tới khôi phục hai cánh tay nát bấy.
Hai chân đạp mạnh, Vũ Phong cùng Kiệt Ca gần như cùng nhảy dựng lên, hướng về hai phương hướng khác nhau mà bỏ chạy.
Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Mộng Yểm, dẫn Huyết Quang kích linh thể, linh thể đại bàng theo, giết hắn đi."
Lời còn chưa dứt, hắn đã lao đi như bay về phương hướng Kiệt Ca bỏ chạy.
Tuy hai kẻ này đều là cường giả bảy sao, nhưng Vũ Phong hiện giờ đã như nỏ mạnh hết đà. Dưới tình huống song chưởng bị đánh nát, một thân thực lực có thể phát huy ba bốn phần mười cũng là giỏi lắm rồi. Để Mộng Yểm mang theo Huyết Quang kích linh thể và linh thể đại bàng truy giết, tuyệt đối là dư dả rồi.
Mộng Yểm hú lên vui mừng một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái đã nhảy lên lưng đại bàng, đuổi theo Vũ Phong.
..........
Không gian xé rách, khép lại, lại một lần nữa xé rách, hợp lại.
Bóng người lóe lên, Trịnh Hạo Thiên đã đuổi tới. Nhìn tên lang yêu bảy sao phía trước, trên mặt hắn giống như đang lộ ra một nụ cười lãnh khốc.
Nếu muốn giết ta, vậy... hãy dùng tính mạng để đền bù sai lầm của ngươi đi.
Không gian trước mặt đột nhiên trở nên đơn giản, rõ ràng. Trịnh Hạo Thiên loáng thoáng cảm ứng được một tia quỹ tích vận hành của lực lượng không gian.
Phù đạo gần thiên đạo. Từ khi hắn hiểu được đạo lý này trong cuộc tỷ thí phù đạo với Thần Thiên Duệ, mỗi khi vận dụng các loại lực lượng, hắn lại không ngừng so sánh với phù triện chi đạo.
Chính như lúc này, có lẽ bởi vì nhiều lần xé rách không gian liên tục, cho nên hắn đã cảm ứng được lực lượng không gian. Mà càng khiến hắn cảm thấy khó tin chính là, cỗ lực lượng này không ngờ lại khiến hắn có một cảm giác rất quen thuộc.
Nó tựa hồ có tia quan hệ, tương thông với Đại quang minh Niết Bàn phù lục,
Cứ như vậy, hắn càng so sánh, xác minh với phù triện chi đạo, tốc độ xé rách không gian của hắn lại càng lúc càng nhanh. Mà thân hình tên lang yêu bảy sao phía trước cũng đã gần như gang tấc rồi.
"Ngươi trốn không thoát đâu. Dừng lại đi."
Trịnh Hạo Thiên cười khẽ một tiếng, cuối cùng dồn chân khí vào hai chân.
Lập tức, từ trên đùi hắn bùng lên một vầng quang mang kim sắc. Vầng quang mang này vừa xuất hiện đã xuyên thấu, thẳng tắp giữa hư không trong nháy mắt, phảng phất như kéo dài tới tận chân trời xa vời.
Mà ở nơi cuối cùng Thông thiên đại đạo đó, kim cương biến thân do Trịnh Hạo Thiên biến thành đã cầm Thương long thiền trượng đón đầu giáng xuống.
"Hống....."
Kiệt Ca đột nhiên rống giận một tiếng. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, vô luận thế nào, ngày hôm nay mình cũng khó mà thoát được tên kẻ thù đáng sợ này.
Hắn xoay người, thân hình không ngừng lay động, không ngờ tránh hiểm được một trượng của Trịnh Hạo Thiên. Đồng thời hai tay hắn cũng đâm thẳng về phía trước, móng vuốt sắc bén chợt bắn ra, xẹt qua hư không tạo thành một đường cong quỷ dị, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà bắn tới.
"Sát."
Cùng với tiếng quát của Kiệt Ca, những chiếc móng vuốt sắc bén của hắn đã mạnh mẽ đâm phập vào ngực và vụng Trịnh Hạo Thiên.
Nhưng, đúng vào lúc này, trên mặt hắn lại lộ ra một hoảng sợ.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, thứ mình vừa đánh trúng không phải là chân thân, mà chỉ là một cái linh thể mà thôi.
Phía sau chợt truyền tới tiếng xé gió kỳ dị, Kiệt Ca kiệt lực muốn lắc mình, muốn tránh đòn, nhưng tất cả cố gắng của hắn chỉ là uổng phí. Ngay khi thân thể hắn mới bắt đầu di động, một cây thiền trượng đã nặng nề giáng xuống lưng hắn.
Oanh...."
Miệng Kiệt Ca phun máu tươi xối xả, ngay cả chiến giáp trên lưng cũng bị đánh nát bấy, tạo thành một lỗ thủng lớn.
Mà Trịnh Hạo Thiên cũng không phải vì vậy mà ngừng công kích. Dưới linh lực vô cùng vô tận sôi trào, quang minh cự kiếm tràn ngập uy năng cường đại đã từ nơi chiến giáp nát bấy đâm vào, tiến vào thật sâu trong cơ thể Kiệt Ca.
Kiệt Ca thống khổ rít gào. Hai mắt hắn từ lục chuyển đỏ, cơ bắp trên lưng điên cuồng bành trướng, không ngờ có thể mạnh mẽ đẩy bật cự kiếm từ trong cơ thể ra.
Bóng người chợt lóe, Trịnh Hạo Thiên đã xuất hiện một cách quỷ dị phía sau Kiệt Ca, trên khuôn mặt trẻ tuổi thoáng hiện lên một vẻ tiếc nuối.
Ngưng Kiếm thuật tuy cường đại, nhưng kiếm quang ngưng luyện càng nhiều, linh lực thiên địa phải hấp thụ càng lớn, thời gian chuẩn bị cũng nhiều hơn
Vừa rồi, trong tích tắc cơ hội xuất hiện, Trịnh Hạo Thiên chỉ kịp thi triển thiên kiếm hợp nhất mà thôi.
Tuy thiên kiếm hợp nhất đã khiến Kiệt Ca thương tổn cực lớn. Nhưng loại thương thế này còn lâu mới là trí mạng. Nếu vừa rồi mà là ngũ thiên kiếm hợp nhất, thì phỏng chừng lão lang yêu này chỉ còn đường nằm xuống, há mồm thở dốc mà thôi.
Bất quá, Trịnh Hạo Thiên cũng không vì vậy mà mất bình tĩnh. Hắn vung tay lên, vô tận kiếm quang lại tuôn ra, vây khốn Kiệt Ca lại, đến một giọt nước cũng không lọt.
Bên trong kiếm quang vô cùng vô tận, Trịnh Hạo Thiên dùng biến thân kim cương ngạnh chiến với lang yêu bảy sao, ở trên người hắn không ngừng chớp động lực lượng quang minh bạch nhũ sắc.
Đại quang minh Thánh Linh phù triện hiện giờ phảng phất như một thứ bọt bèo nhất. Mỗi khi lực lượng suy suy yếu là Trịnh Hạo Thiên lại bổ sung một tấm, khiến hắn thủy chung vẫn ở trong trạng thái đỉnh phong nhất. Không chỉ như vậy, trong trăm ức kiếm hải trên không trung, cự kiếm ngũ thiên kiếm hợp nhất cũng chém xuống không chút lưu tình.
Tuy Vạn Kiếm quyết không thể cho đối phương một kích trí mạng, nhưng cũng có thể khiến Kiệt Ca luống cuống tay chân, mệt mỏi chống đỡ.
Chỉ là, Kiệt Ca dù sao cũng là một lang yêu bảy sao, thực lực cường đại hơn xa những linh giả mà Trịnh Hạo Thiên từng gặp trước kia.
Sau mấy thời thần liều mạng ẩu đả, Kiệt Ca cuối cùng cũng lâm vào kiệt sức. Hắn kiệt lực tru lên điên cuồng một tiếng, bên trong thanh âm tràn ngập nỗi hận không cam lòng.
Nếu như trong tay ta cũng có nhiều Đại quang minh phù triện như thế, thì hôm nay, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu...
Kiệt Ca ngẩng đầu, dùng một ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn Trịnh Hạo Thiên, tiếp đó hắn giơ tay lên, hung hăng chụp một trảo vào thiên linh cái của mình.
Lão yêu này tính nóng như lửa, tự biết lần này tất chết không thể nghi ngờ, cho nên lập tức lựa chọn tự sát, chứ không chịu bỏ mạng trong dị tộc.
Ngay sau đó, máu tươi nhuộm đỏ hư không. Toàn bộ đầu sói vỡ vụn như một quả dưa hấu bị đập nát.
Khi vị lang yêu thất tinh cường đại này sắp chết, thà rằng tự toái thiên linh, cũng không muốn để người ta nhận ra thân phận bản thân....