Chiến Thiên

Chương 310: Q.5 - Chương 310: Chỉ đâu đánh đó.




Không gian trước mặt thoáng dao động, các loại đồ án màu sắc diễm lệ bao trùm khắp mọi ngóc ngách không gian.

Đây là ảo giác sinh ra khi truyền tống cỡ lớn vận hành, có thể khiến người ta trầm mê vào bên trong, nhưng mà lúc này tiến hành truyền tống đều là cường giả cao giai, mỗi người họ đều có tâm trí kiên định, hơn nữa trong tay có rất nhiều truyền tống thạch bảo vệ, vì thế không bị ảo giác mê hoặc.

Một lúc sau, trước mặt bọn họ chợt sáng ngời, mở mắt đã thấy mình đứng trong một truyền tống trận khác.

Xung quanh truyền tống trận này có rất nhiều kiến trúc mang phong cách cổ xưa, chúng hầu như bao trọn lấy truyền tống trận.

Hoàn cảnh như vậy khác hẳn với đại linh giới, bởi vì trong đại linh giới truyền tống trận cơ bản đều được xây dựng ở dải đất trống trải, mà nơi đây hoàn toàn bị bao kín, nếu như không phải ngửa đầu có thể nhìn thấy bầu trời, mọi người đúng là nghi ngờ mình rơi vào trong một nhà tù.

"Ở đây là Hàn Lâm tiểu linh giới sao?" Cao Thăng đảo mắt một vòng, kinh ngạc nói: "Linh lực ở đây tương đối dồi dào a, sao với tiểu linh giới của bộ tộc kim cương còn tốt hơn."

"Không chỉ tốt hơn, mà là vượt qua rất nhiều." Một trung niên hán tử khôi ngô trầm giọng nói.

Khi hán tử này mở miệng, đám người khác bao gồm cả Cao Thăng đều dỏng tai lắng nghe.

Trong ba trăm người ở đây, kẻ này có thân phận tôn quý nhất.

Hắn là Hà Sa, thập giai tu luyện giả nổi bật trong trung phong Ngọc Phật phong, thậm chí còn là thủ tịch đại đệ tử của Ngọc Phật phong, vô luận địa vị hay thực lực đều có thể ganh đua cao thấp với Hàn Tỳ Nguyên.

Đương nhiên, hiện tại Hàn Tỳ Nguyên đã thành công tấn chức linh thể, sẽ không thể tiếp tục đem ra so sánh nữa.

Trịnh Hạo Thiên thần tình ngưng trọng lại, nói: "Hà sư huynh nói đúng, linh lực trong Hàn Lâm tiểu linh giới chúng ta đúng là đậm đặc hơn lúc trước gấp bội."

Hắn ban đầu cũng nghi hoặc khi nhìn thấy Hà Sa, nhưng sau khi được Cao Thăng giải thích mới biết trong số vạn người hắn cứu lúc trước, không ngờ có cả đệ ruột của Hà Sa, vì thế chuyến này Hà Sa đi cùng cũng không có gì lạ.

Nhưng mà đối với nhân vật cỡ này, Trịnh Hạo Thiên tự nhiên có vài phần kính trọng.

Hà Sa nhíu mày, nói: "Trịnh sư đệ, ngu huynh từng đi qua không ít tiểu linh giới thế nhưng chưa từng thấy tình huống thế này." Hắn trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: "Linh lực trong tiểu linh giới tuy rằng không phải không thay đổi, cho dù đậm đặc hơn trước vài lần cũng có trường hợp xảy ra rồi, nhưng cần phải một thời gian dài biến đổi, ít nhất phải trăm ngàn năm mới có thể gia tăng đến mức vài lần, thế nhưng...."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, nói: "Hà sư huynh, ngài nói biến hóa ở đây không bình thường?"

Hà Sa gật nhẹ đầu, nói: "Không phải là sự thay đổi tự nhiên, chắc chắn có bí ẩn gì đây."

Tâm trạng mọi người không hẹn mà trầm trọng lên, có thể khiến toàn bộ một tiểu linh giới gia tăng linh lực đến mức này, đó là thủ đoạn đáng sợ cỡ nào chứ?

Nếu việc này liên quan đến ma tộc chỉ sợ không phải việc bọn họ có thể nhúng tay.

Một tiếng cường sang sảng vang lên, một vị lão giả tươi cười đi tới.

Trịnh Hạo Thiên bước lên một bước, cười chào: "Phương tổng giáo đầu, đã lâu không gặp."

Phương Ngụy đôi mắt sáng ngời nói: "Trịnh huynh đệ thì ra là các vị Vạn Kiếm tông, ngưỡng mộ đã lâu."

Giọng nói của hắn có một loại vui sướng khó che giấu.

Từ khi Hàn Lâm tiểu linh giới xuất hiện tình trạng ma khí quỷ dị, Phương Ngụy liền tập tức truyền tin này tới đại linh giới, tuy rằng đại linh giới đã phái số lượng lớn cao thủ đến tìm tòi nhưng trong lòng hắn khó tránh khỏi thấp thỏm.

Bởi vì những người này không phải người của Hàn Lâm tiểu linh giới chân chính, nếu tiểu linh giới thực sự gặp nguy cơ gì, bọn họ hoàn toàn có thể quay về, nhưng Phương Ngụy sinh sống cả đời ở đây, tuyệt không có ý niệm rời khỏi trong đầu.

Cho đến khi hắn gặp được đám Trịnh Hạo Thiên, hắn mới chính thức yên tâm.

Hắn tin tưởng, cho dù tất cả mọi người bỏ đi hết nhưng đám Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không vứt bỏ, không quan tâm đến Hàn Lâm tiểu linh giới.

Khi mọi người vào trong võ quán, Trịnh Hạo Thiêm mỉm cười nói: "Phương tổng giáo đầu, đến trước chúng ta có bao nhiêu người rồi?"

Phương Ngụy chần chờ một lát, nói: "Phong Thần Nhai cùng Kim Quang Động hai phái đã tới, mà ngũ đại môn phái còn lại cũng sẽ tề tụ trong hôm nay, vì thế lão hủ muốn xin các vị chờ cho một ngày, chờ bát đại môn phái đến đông đủ lúc đó mới quyết định hành động."

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Cũng tốt, nếu đã tới đây tất cả do tổng giáo đầu an bài đi."

Hà Sa tuy rằng là thủ tịch đệ tử của Ngọc Phật Phong, một thân thực lực bí hiểm nhưng không cách nào so sánhvới Trịnh Hạo Thiên và Hàn Lũy Nguyên được, hơn nữa mục đích hắn đến đây vì trả nhân tình, cho nên lần này hắn tuyệt không có ý tứ giành quyền lãnh đạo.

Xa xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng cười vang, Phương Ngụy cười nhẹ nói: "Không biết là cường giả của môn phái nào tới, lão hủ phải tiếp đón, có gì chậm trễ xin lượng thứ."

Trịnh Hạo Thiên nhìn bầu trời nghiêm nghị nói: "Tổng giáo đầu không cần khách khí." Hắn dừng một chút lại nói: "Ta chỉ mong có thể nhanh chóng tìm ra chân tướng việc này."

Phương Ngụy trên mặt hiện ra vẻ kích động, hắn hít sâu một hơi, hứa hẹn: "Được, nửa ngày sau vô luận người của bát đại môn phái có đến đông đủ hay không, lão hủ cùng các vị lập một nhóm tìm hiểu ma khí trước."

Hắn chắp tay xoay người rời đi, nhưng trong lòng cũng cảm thán không ngớt, cũng chỉ có người của Hàn Lâm tiểu linh giới mới thật sự quan tâm tới chuyện này.

Hà Sa trầm giọng nói: "Trịnh sư đệ, ta thấy ngươi có điều gì khó nói a."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Hà sư huynh không biết, tiểu linh giới Hàn Lâm chúng ta đã từng thống kê số lượng linh thể cường giả, từ trước đến nay linh thể có hai vị, bọn họ hiện tại chính là thái thượng trưởng lão của hai phái Kim Quang động cùng Bích Ba hồ. Hôm này nhân mã Bích Ba hồ còn chưa tới, hắn tự nhiên không dám tự tiện hành sự, bằng không lại đắc tội với vị linh thể cường giả kia."

Hắc lắc đầu than nhẹ một tiếng, nhưng mọi người đều hiểu ý tứ hắn.

Nhưng mà, đám người Trịnh Hạo Thiên chờ không lâu, thậm chí chưa tới nửa ngày, gần như trong vòng hai canh giờ linh lực ba động ở phía xa lại xuất hiện ba bốn lần, bát đại siêu cấp môn phái không ngờ tất cả đều đã tới.

Nhưng mà, sau khi cảm ứng tần suất linh lực ba động, trong lòng đám người Trịnh Hạo Thiên cũng âm thầm cảnh giác lên.

Liên tưởng đến lời căn dặn của các trưởng lão trước khi xuất hành, bọn họ biết chuyến này tuyệt không đơn giản.

Phương Ngụy tự mình tới mời bọn họ vào võ quán đại điện, đám người còn chưa vào võ quán, Mộng Yểm bên trong não vực bỗng nhiên nói.

"Hạo Thiên, ta thấy một luồng thần niệm quen thuộc ở bên trong."

Trịnh Hạo Thiên giật mình còn chưa hiểu ý tứ của lời này, chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Trịnh huynh đệ, Dư huynh đệ, đã lâu không gặp." Một nam tử cao lớn anh tuấn cười tủm tỉm nói.

Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa nhãn thần sáng lên, hai người cười liến tiến lên ôm người kia một cái.

"La đại ca, không ngờ có thể gặp ngươi ở chỗ này, thật sự quá tốt." Dư Uy Hoa phóng tiếng cười dài, trong thanh âm lộ ra một cỗ kinh hỉ khó hình dung.

Thất Nguyên môn Sư Vương La Khắc Địch, trong tiểu linh giới của kim cương tộc đã từng kề vai chiến đấu với bọn họ, đoạn tình nghĩa này suốt đời cũng khó quên.

Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng thấy được một vài người quen.

Hỗn Độn Sơn phu phụ Doãn Quân và Hàn Nguyệt Dung cũng ở bên trong, nhưng bọn họ chỉ ở xa gật đầu đáp lễ mà không có mạo muội tiến lên chào hỏi.

Hôm nay La Khắc Địch, phu phụ Doãn Quân đều đã tiến chức cao giai, hơn nữa dao động linh lực vượt qua thất giai, không ngờ đã là bát giai tu luyện giả.

Thế nhưng so với đám Trịnh Hạo Thiên tu vi thập giai đó chính là không đáng để so sánh.

Vì thế Doãn Quân cùng Hàn Nguyệt Dung có giao tình lúc trước cũng e dè hơn rất nhiều.

Ngoại trừ đám người quen từ kim cương tiểu linh giới, hắn còn thấy được một vài khuôn mặt quen thuộc.

Trong đám người mặc trang phục Ngũ Sát Điện hắn thấy được Mặc Không Văn cũng đã tiến chức bát giai, đến lúc này hắn rút cuộc hiểu câu kia của Mộng Yểm.

Hiện giờ, trong cơ thể Mặc Không Căn đã là nơi cư trú của biến dị thiên ma, trở thành một khôi lỗi chịu điều khiển của Mộng Yểm.

Loại bí pháp này quá mức quỷ dị và hiếm thấy, ngay cả đám trưởng lão của Ngũ Sát Điện cũng đều không phát hiện ra.

Nhưng mà, chân chính khiến hắn kinh ngạc không chỉ có thế, trong đám người Thiên Tinh Môn, hắn không ngờ nhìn thấy ba người Trì Thiên Thủy, Như Tiêu cùng An Băng Hải. Mà tu vi An Băng Hải hiện tại cũng đã là thập giai, trở thành tồn tại cường đại nhất trong đám tu luyện giả.

Trì Thiên Thủy cùng Như Tiêu không nói, nhưng An Băng Hải không ở Phiêu Miểu Vân Hải tu luyện mà chạy tới tận đây, khiến trong lòng hắn có chút cảm động.

Thiên Tinh Môn quả thật là một môn phái ân oán phân minh, có thể phái đội ngũ như vậy đến đây, phần nào cũng có ý tứ báo đáp ở bên trong.

Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người tiến nhập, trong đại điện nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Trong Vạn Kiếm tông kẻ có thanh danh lâu dài mà vang dội nhất chính là Hà Sa.

Vị đệ tử thủ tịch Ngọc Phật phong này hầu như quen biết hết đám cường giả các môn phái, tuy rằng quan hệ không xa không gần nhưng đều không phải là lần đầu gặp mặt.

Đương nhiên, người bị chú ý nhiều nhất chính là Trịnh Hạo Thiên.

Vô luận là đệ tử phái nào nhìn thấy hắn, trong mắt đều phát ra vẻ ước ao cùng đố kỵ, đương nhiên thái độ của họ với Trịnh Hạo Thiên lại càng khiêm nhường, ít nhất... bề ngoài biểu hiện ra là như thế.

Phương Ngụy ở một bên nhìn, trong lòng âm thầm nghĩ.

Đám cường giả thập giai lâu năm trong bát đại môn phái sao lại khách khí và tôn kính Trịnh Hạo Thiên mới tấn chức thập giai không lâu thế nhỉ?

Phải biết rằng, thành danh mười năm cùng với mới tấn chức thập giai tuy rằng thân phận tương đồng, nhưng danh vọng cùng thực lực chênh lệnh một trời một vực.

Hẳn là Trịnh Hạo Thiên phải tỏ ra khiêm nhường cùng tôn kính các thập giai cao thủ khác mới đúng, thế nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn trái ngược, tự nhiên khiến người ta không thể không suy nghĩ.

Một lúc sau, đại điện rút cuộc an tĩnh xuống.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Trịnh Hạo Thiên, cho dù là thập giai cường giả của Kim Quang Động cùng Bích Ba Hồ cũng không ngoại lệ.

Bọn họ không ngờ đã thừa nhận địa vị thống suất của Trịnh Hạo Thiên ở đây, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.