Từng trận gió gào thét bên tai, Trịnh Hạo Thiên vừa lao vào đã bị bao phủ trong một vùng nước biển.
Nếu là người thường thấy tình cảnh hung hiểm như vậy, mười người thì cả mười một đều lựa chọn tránh xa, thế nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, hắn biến thân thành Đại Bằng Điểu tuy rằng thuộc yêu thú thiên cầm, tuy nhiên hắn cũng không sợ nước.
Trong truyền thuyết, viễn cổ Thiên Bằng mỗi lần xuất hiện là lúc mưa sa gió giật, chúng thích nhất là bay lượn trên đại dương mênh mông. Vô luận là sóng biển đánh vào hay lôi điện trên trời cũng đều khiến cho chúng bùng lên ý chí chiến đấu, lúc này đối mặt với hoàn cảnh ác liệt, Trịnh Hạo Thiên có thể cảm ứng được rõ ràng bên trong luồng lốc xoáy có vài sợi dị dạng như cộng minh với tinh thần của hắn.
Mà yêu hóa Đại Bằng điểu thân thể gấp rút muốn nhảy vào bên trong đó.
Lúc này Trịnh Hạo Thiên đã có cái nhìn khác về uy lực của Đại Bằng biến thân, vì thế hắn chỉ chần chờ một chút liền nhảy vào bên trong, thân thể hắn lóe lên vài cái rồi biến mất vô tung.
Phía sau, một thân hình đang cấp tốc phi hành đột ngột dừng lại ở bên ngoài cơn lốc.
Tuy rằng phi hành thời gian lâu như vậy nhưng mặt nàng không có chút biến hóa nào, khí tức trên người vô cùng ổn định, không có nửa điểm cảm giác náo loạn.
Bởi vậy có thể thấy được, trên người nàng cũng có dị bảo, vì thế tuy rằng đều tiêu hao số lượng lớn chân khí, nhưng khí lực vẫn dư thừa như trước.
Chỉ là, sau khi thấy Trịnh Hạo Thiên không né tránh mà trực tiếp lao vào khu vực nguy hiểm, ngay cả nàng cũng có chút chần chờ.
Tuy nhiên, gần như trong chốc lát sau, nàng lạnh cười, nói: "Ta Thủy Nhược Vân, ngay cả ám sát một tiểu bối hóa giai cũng không làm nổi, vậy có tư cách gì tranh đoạt ngôi vị thiên hạ đệ nhất sát thủ? Hừ! Bất luận là nguy hiểm cỡ nào, cũng chỉ là mây mù che mắt, ta nhất định có thể đạp nát dưới chân!"
Thân hình nàng nhoáng lên, một lần nữa hóa thành một ánh sao băng lao vào một mảnh gió mưa sấm chớp - nơi nổi tiếng là hiểm địa trong hải vực, lốc xoáy.
Trịnh Hạo Thiên huýt dài một tiếng, hắn mơ hồ nghĩ, càng dưới hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ, biến thân Đại Bằng của hắn lại càng thích ứng. Tuy rằng trên bầu trời thường thường vẫn đánh xuống vài tia sét, đồng thời điện quang thô to như cánh tay không ngừng giăng ngang tầm mắt, nhưng Đại Bằng Điểu biến thân lúc này lại thể hiện thiên phú phi hành vô cùng trôi chảy.
Nó dường như có năng lực cảm ứng từ trước, có thể biết được địa điểm lôi điện sắp đánh xuống, đồng thời sớm né tránh sang hướng khác.
Kỳ thực, sau khi Trịnh Hạo Thiên hóa thân thành Đại Bằng điểu một khắc, hắn có một loại xung động muốn lao về phía thiên lôi mà hấp thu chúng, một chút cũng không để lại.
Nhưng mà, lý trí của hắn vẫn tìm cách áp chế khát vọng kinh khủng trong lòng xuống.
Nếu như là một đầu Thiên Bằng, có thể không sợ đám điện quang này, thế nhưng hiện tại chỉ là một đầu Đại Bằng Điểu, nếu thực sự chống đỡ thiên lôi, chỉ sợ khả năng biến thành hòn than ngược lại cao hơn rất nhiều.
Phi hành một nén nhang, Trịnh Hạo Thiên càng hiểu rõ với thiên phú bản năng của Đại Bằng Điểu hơn, hắn thậm chí còn hoàn toàn buông lỏng thần niệm, thòa thích bay lượn bên trong một mảnh hiểm địa này.
Nhưng mà, ngay lúc này một cỗ khí tức lạnh lẽo, thần niệm mang theo sát khí mạnh mẽ xẹt qua trong lòng hắn.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên giật nảy, ngay khi thần niệm xẹt qua một khắc, trong lòng hắn dâng lên một trận sợ hãi, hơn nữa ngay cả thân thể hắn trong nháy mắt cũng bị mềm nhũn vô lực.
Đây là một chuyện quá dọa người.
Một đạo thần niệm mà thôi, không ngờ tác động tới mình khoa trương tới mức này.
Linh thể cường giả.......
Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu rằng, đây tuyệt đối là một vị cường giả linh thể.
Đồng thời, trong cảm giác của hắn phía trước cũng truyền đến một cỗ khí tức nguy hiểm cường đại, dường như ở nơi đó chứa một hung thần cường đại không thể chống đỡ.
Hắn thu hai cánh lại, giữa không trung đột ngột chuyển hướng, cứ thế bay thẳng về phía sau.
Tuy rằng không thể xác định lai lịch vị linh thể cường giả phía trước, nhưng đã có tồn tại như vậy trong mảnh hiểm nguy này, hắn tự nhiên không dám chạy xằng, mà là tận lực chạy xa nơi mấy nhân tố nguy hiểm này trước rồi tính.
Đường vân trên thân thể Đại Bằng Điểu lúc này rõ ràng vô cùng, cường giả linh thể mang cho hắn nguy hiểm hơn xa vị sát thủ An An thập giai cường đại kia.
Dưới uy hiếp của loại tồn tại kinh khủng này, tiềm lực của Trịnh Hạo Thiên tựa hồ được khai phá thêm một chút, hắn cũng vận dụng được một chút tri thức, tuy rằng không thể đạt được thành quả hoàn mĩ, thế nhưng đường vân trên thân thể hắn đã được cải biến rất nhỏ, khiến tốc độ của hắn một lần nữa tăng lên một chút.
Tuy chỉ là một chút, nhưng đã là thành tựu rất giỏi rồi.
Cực hạn, đây chính là đột phá cực hạn một chút, nếu lúc trước bị An An nguy giết, hắn có thể vượt qua một điểm này, như vậy có thể bỏ lại tên cường giả thập giai nguy hiểm kia, đâu còn bị buộc phải lao vào khu vực nguy hiểm này, cuối cùng gặp phải tồn tại càng thêm đáng sợ.
"Ừm..."
Đại Bằng Điểu hóa thành một đạo ánh sáng, trong mưa gió vẽ ra một lộ tuyến quỷ dị mà bay đi.
Tuy rằng con đường này không phải thẳng tắp, thế nhưng phi hành trên con đường này hoàn toàn có thể mượn sức gió xung quanh, đồng thời né tránh sấm sét từ trên trời đánh xuống, vì thế mới là con đường sống tốt nhất trong hoàn cảnh hiện nay.
Mà sau khi Đại Bằng Điểu bay đi một khắc, nơi nó dừng lại đột ngột xuất hiện một bàn tay lớn.
Trên bàn tay xuất hiện một vòng điện quang nhè nhẹ, nó dường như phá rách hư không trực tiếp từ nơi xa xôi xuất hiện tại đây.
Nó một khi xuất hiện liền lập tức ập xuống phía dưới, tốc độ nhanh lạ thường.
Nếu Trịnh Hạo Thiên vừa rồi chỉ cần hơi chần chờ, như vậy lúc này chắc chắn đã bị bàn tay này tóm gọn, nhưng mà, biến thân Đại Bằng Điểu của Trịnh Hạo Thiên sớm đã xoay người bỏ chạy, Đại Bằng Điểu trong mưa gió thể hiện ra tốc độ cực nhanh, không ngờ có thể làm ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho bàn tay kia chỉ tóm vào khoảng không.
Tuy nhiên, vị tồn tại cường đại kia không buông tha, từ trong hư không đột ngột truyền đến một tiếng hừ lạnh, bàn tay được lôi điện vờn quanh nhất thời run lên sau đó biến mất.
Đang phi hành hăng say, Trịnh Hạo Thiên đột ngột cảm thấy một cỗ nguy hiểm tới cực điểm, hắn không nghĩ ngợi gì, hai cánh lập tức thu về, toàn bộ thân thể cuộn thành một đoàn, sau đó đột ngột xòe cánh, Đại Bằng Điểu như một cái lò xò trong chớp mắt bắn về phía trước.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên cũng bất chấp phía trước có nguy hiểm gì, thân thể Đại Bằng Điểu một lần nữa một đường thẳng tắp bay ra ngoài.
Trong nháy mắt, hắn đã rời khỏi chỗ cũ, đồng thời vọt tới vị trí cách đó hơn mười trượng, nhưng vì nỗ lực này, chân khí trong đan điền của hắn trong nháy mắt tiêu hao mất ba thành.
Dự cảm của Đại Bằng điểu với nguy hiểm cực kỳ linh mẫn, cho nên sau khi tiến vào nơi nguy hiểm này, Trịnh Hạo Thiên không hề do dự mà lựa chọn tin tưởng trực giác.
Đồng thời mật thuật của Thiên Bằng trong não vực của hắn được cấp tốc sử dụng, trong nháy mắt thiêu đốt chân khí đẩy cao tốc độ vượt xa cực hạn.
Chỉ là, loại mật thuật này hắn mới học được sơ qua, vì thế không thể thiêu đốt số lượng lớn chân khí, cho nên tốc độ này cũng khiến hắn chưa thấy thỏa mãn.
Sau một khắc, trong lòng hắn bỗng nhiên phát lạnh.
Ngay vị trí hắn vừa rời khỏi, trong phạm vi ba mươi trượng vuông đột ngột xảy ra dị biến.
Một cỗ lực lượng khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, đồng thời bàn tay được lôi điện vờn quanh xé rách không gian mà vọt tới, không gian trong vòng ba mươi trượng vuông đều chấn động.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng như rớt xuống vực thẳm, hắn biết, bàn tay lớn này khẳng định là vì hắn mà xuất hiện.
Hơn nữa không cần hỏi cũng biết, chủ nhân bàn tay lớn này chính là vị linh thể cường giả mưa gió không lay chuyển nổi kia.
Hai cánh một lần nữa co lại, Trịnh Hạo Thiên dốc hết sức mà chạy, hắn có dự cảm nếu bị bàn tay lớn kia tóm được, vậy hậu quả của hắn chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Đồng thời, trên người hắn cũng nổi lên một đạo quang mang trắng, sinh mệnh phù triện một lần nữa được tung ra, chân khí của hắn hoàn toàn hồi phục.
Lúc này, hắn không dám giữ lại chút nào, chỉ cần có thể chạy thoát khỏi nơi này, hắn tình nguyện ném sạch sinh mệnh phù triện.
Bàn tay lớn một lần nữa chộp vào khoảng không, trong hư không rõ ràng vang lên một tiếng hừ nhẹ kinh ngạc pha chút tức giận.
Hắn là thân phận cường giả linh thể, đối phó với một con Đại Bằng Điểu thất giai không ngờ hai lần thất thủ, nếu để các cường giả cùng giai khác biết, chỉ sợ mặt mũi một chút cùng không còn.
Bàn tay lớn hơi nhoáng lên, một lần nữa biến mất trong một mảnh mưa gió.
Trịnh Hạo Thiên đang một mực chạy trốn lại một lần nữa có dự cảm.
Nhưng mà lúc này nguy hiểm không phải đến từ phía sau mà là từ phía trước hắn, trong mưa gió hắn cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
An An, vị thập giai cường giả nhân loại tu luyện giả, không ngờ cũng đã truy đuổi vào bên trong khu vực lốc xoáy.
Trong lòng hắn chợt chuyển ý niệm, trong lòng kiện định, lập tức điên cuồng hô một tiếng, nén âm thanh thành một đạo truyền thẳng về phía trước.
"Bà nương chết tiệt! Ngươi đã nhất định truy đuổi ta, ta và ngươi cá chết lưới rách."
Đại Bằng Điểu hóa thành một đạo bạch quang sắc bén, mang theo khí thể hủy thiên diệt địa, trong đôi mắt chớp động kim quang cường liệt, một đôi cực trảo lợi hại như thiết câu vọt tới chỗ An An.
An An vừa phát hiện thân ảnh Trịnh Hạo Thiên, nàng còn chưa kịp vui vẻ, chỉ thấy người này vội vàng gấp gáp, dường như liều mạng vọt tới chỗ nàng.
Lúc này, uy lực mà đầu Đại Bằng bày ra tuyệt đối là khí thế thà làm ngọc nát không làm ngói lành, quyết tâm thật mạnh mẽ!
Yêu thú có thân thể mạnh mẽ hơn xa nhân loại.
An An lập tức suy đoan, nếu mình ngạnh kháng với một đòn này, như vậy ngay cả chém chết Trịnh Hạo Thiên thì bản thân cũng bị trọng thương, mà trong hoàn cảnh ác liệt này, một khi nàng bị trọng thương, quả thực cái mạng nhỏ mất lúc nào cũng không biết.
Cho nên nàng hừ lạnh một tiếng, tuy rằng không cam lòng nhưng thân hình vẫn nhoáng lên, khó khăn lắm mới tránh thoát sang một bên.
Trịnh Hạo Thiên vượt qua thân thể An An, trong lòng hắn thầm kêu may mắn, cũng không quay đầu lại, lập tức bay thẳng đi.
An An giật mình, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không gian xuanh quanh đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.
Một cỗ lực bó buộc cường đại xuất hiện đầy rẫy trong khu vực ba mươi trượng vuông!