Loại áp bức hung hãn và đầy áp lực, loại lực lượng cường đại này cũng không xa lạ, nàng lập tức hiểu ra nguyên nhân.
Tên khốn Trịnh Hạo Thiên, chẳng biết thế nào trong khu vực nguy hiểm này lại trêu vào một cường giả linh thể, vì thế hắn mới hoảng hốt mà bỏ chạy.
Nhưng khi gặp mình hắn lại bày ra tư thế phản công, khiến cho chính mình lùi một bước, sau đó thoát thân đi.
Nhưng vị linh thể cường giả không bỏ qua, chỉ cần cảm nhận được khí tức kinh khủng kia, nàng biết rằng vị linh thể cường giả này quyết tâm truy đuổi Trịnh Hạo Thiên.
Một khi nghĩ đến chuyện vị cường giả linh thể kia vì hắn mà đến, cuối cùng mình lại phải gánh trách nhiệm, An An trong lòng dâng lên một cỗ khuất nhục cùng không cam lòng.
Trịnh Hạo Thiên này, thật sự quá giảo hoạt, nếu hôm nay nàng có thể chạy thoát, nhất định phải chém Trịnh Hạo Thiên thành vạn đoạn, mới có thể tan mối hận trong lòng.
Nhưng mà ý niệm này cũng chỉ chợt lóe rồi qua, lần này bởi Trịnh Hạo Thiên đã khiến nàng lâm vào một nguy cơ thật lớn.
Vị cường giả linh thể không rõ lai lịch kia lại cho nàng là Trịnh Hạo Thiên, đang dùng thủ đoạn nghịch thiên phá toái hư không mà đến.
An An hít sâu một hơi, bạch quang trên người nàng chợt sáng chói lên, cổ tay nàng vung lên, trên tay đã xuất hiện thêm một kiện binh khí quỷ dị, đây là một đoản kiếm, xung quanh đoản kiếm cũng được bạch quang nhàn nhạt bao phủ.
Bạch quang không tỏa ra khắp nơi mà hội tụ thành một điểm, đều có xu hướng hội tụ về phía mũi kiếm.
Sau đó nàng xác định phương hướng Trịnh Hạo Thiên vừa bỏ chạy mà mạnh mẽ phóng đi.
Tốc độ của nàng không phải nhanh, bởi vì khu vực này đã tràn ngập khí tức của vị linh thể cường giả kia, vị kia dùng áp lực của mình hoàn toàn phong tỏa khu vực trong này.
Phàm là người dưới linh thể, cho dù cực hạn phi hành thì tốc độ cũng chỉ dùng hai từ 'thong thả' để hình dung.
Thế nhưng, 'thong thả' này cũng không kéo dài lâu, bạch quang trên đoản kiếm bắt đầu dày lên, tốc độ của nàng cũng nhanh hơn, đồng thời tốc độ phi hành của nàng càng lúc càng tăng mạnh.
Gần như trong một lần hô hấp, tốc độ của nàng đã đạt tới cực hạn lúc bình thường, không bị phiến áp lực kia ảnh hưởng nữa.
"Xẹt..."
Một đạo bạch quang từ mũi kiếm chợt lóe lên, An An một lần nữa hóa thành một ánh sao băng phá tan phong tỏa trong khu vực, nhằm hướng Trịnh Hạo Thiên bỏ chạy mà bay vút đi.
Mà ngay khi An An rời đi một khắc, không gian một lần nữa bị xé rách, một bàn tay ẩn chứa lực lượng sấm sét khổng lồ lại xuất hiện, đồng thời trong nháy mắt lôi điện xẹt qua, nhưng đáng tiếc nó chỉ bắt được tàn ảnh của An An vừa bay đi, trừ một chút 'thu hoạch' đó ra, còn lại chỉ là hư không.
Một tiếng gầm tràn ngập phẫn nộ vang lên trong mảnh mưa sa gió giật.
Tiếng phẫn nộ này gần như bùng nổ, ngay cả mây đen trên bầu trời cũng không thể che giấu.
Ba lần, vị cường giả linh thể này đã ba lần xuất thủ nhưng không có một lần thành công bắt được con mồi, hắn đã triệt để phẫn nộ rồi.
Hơn nữa, lần cuối cùng hắn nghĩ rằng sẽ tóm được thì con mồi lại đột phá vòng phong tỏa của hắn mà chạy đi.
Bị một tu luyện giả chưa đạt tới linh thể cảnh giới đột phá qua vòng phong tỏa không thể nghi ngờ là tát lên mặt hắn một cái, hắn tự nhiên không thể bỏ qua.
.............
"Phù, phù......"
Trịnh Hạo Thiên tung cánh chợt gia tốc lần nữa, rời khỏi vùng gió mưa bão bùng.
Hai cánh hắn vung lên liên tục thế nhưng tốc độ cảm giác vẫn chậm chạp, cái loại cảm giác liều mạng mà chạy dưới áp lực cường đại thế này, nếu không có thần kinh cứng cỏi, chỉ sợ tinh thần lúc nào cũng có thể bị tan vỡ.
Nhưng mà, lúc này trong lòng hắn có chút hả hê.
Thập giai cường giả An An kia đuổi giết hắn lâu như vậy, cuối cùng đụng phải một linh thể cường giả trong cơn lốc,
Vừa nghĩ đến một màn lúc cuối cùng hắn rời đi, miệng hắn không nhịn được mà nổi lên một tia khoái ý tươi cười.
An An bị linh thể cường giả triển khai không gian cấm chế bó buộc, nàng lúc này quả thực lành ít dữ nhiều, mà một khi người này ngã xuống, uy hiếp với hắn cũng triệt để biến mất.
Duy chỉ có việc khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy tiếc nuối chính là, bởi vì An An ngã xuống, hắn không thể biết được đại sát thủ này vì sao lại không từ thủ đoạn ám sát hắn.
Hắn cảm nhận được phía sau còn ẩn chứa một âm mưu.
"Xoẹt..."
Đột nhiên một âm thanh kỳ dị từ phía xa truyền đến, Trịnh Hạo Thiên quay đầu nhìn, hai mắt lập tức ngưng trọng đồng thời tràn ngập cảm giác khó tin.
Một tia sáng từ phía xa trong nháy mắt lao ra khỏi lốc xoáy, đồng thời cấp tốc đuổi về phía hắn.
Đạo ánh sáng bay tới quả thực là thẳng tắp, mà tốc độ kia quả thực nhanh vô cùng, không ngờ sánh với chút kỳ ngộ về mật pháp Thiên Bằng mà Trịnh Hạo Thiên vừa dưới áp lực cảm ngộ được, thậm chí còn hơn một chút.
Nhưng mà loại công pháp đột ngột gia tốc chắc hẳn không thể kéo dài, thân hình An An vừa lướt qua Trịnh Hạo Thiên một chút liền chậm lại.
Trong lúc vội vàng nhìn thoáng qua, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn thấy khuôn mặt tái nhợt của An An.
Hiển nhiên, thi triển tốc độ như vậy đối với nàng là một gánh nặng không nhỏ.
Hơn nữa, theo như Trịnh Hạo Thiên nghĩ, chỉ cần cho An An một cơ hội chắc chắn nàng sẽ chém cùng giết tuyệt hắn, thế nhưng lúc nàng lướt qua hắn lại không thèm chú ý đến hắn chút nào, bởi vậy có thể thấy để thi triển tốc độ như vậy, toàn bộ cơ thể nàng đã phải tập trung đến cực hạn.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm khái khó hiểu, liền lập tức nổi lên một trận quái dị.
Hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, hai cánh kịch liệt vung động, tốc độ vốn chậm lại lập tức tăng lên một tầng.
Nữ sát thủ kia không ngờ có thể thoát khỏi tay một vị linh thể cường giả.
Thế chẳng phải là chiêu mượn đao giết người của mình đã thất bại sao? Hơn nữa vị linh thể cường giả kia nếu từ bỏ ý đồ mới là có quỷ.
"Xẹt, xẹt....."
Từ trên thân thể Trịnh Hạo Thiên vang lên vài tiếng vang kỳ dị, dường như tiếng mũi tên xé gió bay đi, những tiếng vang này giống như tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Sau đó, tốc độ hắn lập tức đề thằng, sau một khắc đã đuổi kịp An An, đồng thời lách qua thân thể nàng mà vọt đi.
An An sắc mặt trắng bệch, nàng nhanh như chớp từ trong người lấy ra một bình ngọc, đồng thời nuốt một khỏa đan dược vào.
Hiệu quả của khỏa đan dược cực kỳ rõ rệt, mặt nàng trong nháy mắt đã hồng hào lên, dường như tổn thương chân nguyên lúc trước trong nháy mắt đã được khôi phục.
Ngay sau đó thân thể nàng khẽ động, nhanh chóng vọt tới ngay sau Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên rời đi bởi tốc độ quá nhanh đã khiến không gian dao động cường đại, mà lúc này An An mượn dòng khí lưu này mà triển khai phi hành theo sát Trịnh Hạo Thiên.
Thân thể của nàng trong mỗi khoảnh khắc đều xảy ra điều chỉnh rất nhỏ, xem ra sự am hiểu về thân pháp của nàng đã đến mức cực hạn.
Trịnh Hạo Thiên thấy phía sau có chút khác thường, thần niệm hắn đảo qua lập tức vừa giận vừa tức.
An An không ngờ dùng cách thức quỷ dị này mượn lực của hắn mà phi hành, có loại phụ trợ này, hơn nữa tốc độ của nàng đã tới cực hạn, không ngờ có thể bảo trì cục diện theo sát Trịnh Hạo Thiên.
Nhưng mà, dưới duyên cơ xảo hợp mới đạt được hiệu quả này.
Nếu Trịnh Hạo Thiên không phải cậy mạnh vượt sát bên người nàng, để nàng bắt được một cơ hội trong chớp mắt, nàng cũng không có khả năng lợi dụng khí lưu sản sinh ra lực đẩy bay đi.
Hừ lạnh một tiếng, kỳ thực muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản.
Chỉ cần Trịnh Hạo Thiên dừng lại đồng thời cho nàng một chiêu, cho dù là thân thể mạnh mẽ của Đại Bằng Điểu hay vô tận kiếm hải cũng đủ cho nàng trong nháy mắt lùi lại.
Mà nàng chỉ cần khựng lại một chút cũng đủ cho Trịnh Hạo thiên thoát khỏi quẫn cảnh này.
Nhưng mà, lúc Trịnh Hạo Thiên định giảm tốc thì hắn bỗng cảm thấy một cỗ lực lượng khiến tim hắn nhảy lên từng nhịp.
Linh thể cương giả, vị cường giả trong cơn lốc kia quả nhiên không chịu dừng tay, tiếp tục rời khỏi cơn lốc mà truy đuổi.
Không gian lại một lần nữa biến dị, dường như có một lực lượng hấp thu lực lượng của không gian, đồng thời khống chế nó khiến bọn họ không thể vận dụng.
Trịnh Hạo Thiên kêu lớn một tiếng, lúc này hắn không dám có ý nghĩ dừng lại chút nào, hai cánh hắn dang rộng, lực lượng bản thân phát huy tới cực hạn.
Chỉ là, lúc này vị linh thể cường giả đã trải qua ba bài học lúc trước, cho nên không gian khống chế của hắn vận dụng đã đạt tới mức cực mạnh.
Lại lực lượng cô đọng này, dường như một bàn tay vô hình túm chặt lấy sinh vật xung quanh.
Vô luận là Trịnh Hạo Thiên hay An An tốc độ đều chậm lại, rõ ràng là chỉ hơn mười trượng có thể thoát ra được hấp lực này nhưng bọn họ đều có cảm giác, à ừm, chính là cảm giác 'gần trong gang tấc mà xa như biển trời', căn bản là không thể vượt qua.
"Mang ta đi..."
Ngay khi Trịnh Hạo Thiên tuyệt vọng, An An đột ngột kêu lên.
Trịnh Hạo Thiên giật mình, lúc này tự thân hắn cũng khó bảo toàn, làm sao có thể cứu nàng? Huống hồ nếu hắn có biện pháp rời đi cũng tuyệt không đồng hành với nàng.
Nhưng mà, sau một khắc hắn đã hiểu ý tứ của An An.
Vị nữ sát thủ này một lần nữa lấy đoản kiếm mang năng lượng kỳ dị trong người ra.
Nàng nhẹ vung một cái, đoản kiếm nhất thời phát ra bạch quang nhè nhẹ, cỗ năng lượng này có năng lực phá hư không gian, dưới một cái vung tay của nàng, nhất thời không gian bị chém thành hai nửa.
Nhưng mà, chỉ một cái nhấc tay này cũng khiến An An cả người trầm xuống, dường như không thể cầm chắc đoản kiếm trong tay.
Áp lực cùng bó buộc trên người Trịnh Hạo Thiên nhất thời không còn, hai cánh hắn vung lên, muốn một mình bỏ chạy, nhưng là trong lòng khẽ động, một trảo vung lên tóm lấy An An đang kiệt sức, sau đó hóa thành một ánh sao băng trong nháy mắt vọt về phía chân trời.