Sau khi đọc kỹ diệu dụng của tấm phù lục này, cho dù là hắn cũng không nhịn được mà mặt mày rạng rỡ.
Ảo Ảnh phù lục cửu giai của hắc ám hệ kỳ thực vô cùng đơn giản, chính là có thể chế tạo ra một bóng người hư ảo, bóng người này có thể duy trì thời gian không dài, nhưng công dụng của nó cực lớn, vô cùng huyền diệu.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy phép điều khiển, càng khiến Trịnh Hạo Thiên từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác chờ mong cực kỳ cường liệt.
Hắn lập tức lấy ra phù lục trắng và Huyết Mặc trấp tương ứng đã chuẩn bị từ trước, rồi còn rải ra bàn.
Tuy trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, nhưng vào thời khắc hắn cầm linh bút đứng trước bàn, cả người lập tức tiến vào trong trạng thái không linh.
Vào thời khắc này, tinh thần của hắn đã tập trung cao độ, tất cả tinh khí thần tựa hồ đều ngưng tụ lên ngòi bút.
Một lượng lớn linh lực từ trong linh thạch huyền không tràn xuống, thấu qua ngòi bút truyền lên phù lục trắng.
Hiện giờ tờ phù lục trắng ở trên bàn chính là da lông từ trên người yêu thú cửu giai luyện chế thành, nếu không phải là vậy thì cũng không thể nào chịu nổi linh lực ký thác mạnh đến vậy.
Mỗi một tờ phù lục trắng như thế này đều có giá trị không nhỏ, nếu là lọt vào tay tuy luyện giả cấp thấp, tất sẽ là một món tài phú khổng lồ.
Cho dù là đối với ngọc phù sư cao giai mà nói, cũng là bảo vật không thể lãng phí.
Ngọc phù sư cao giai bình thường vào lúc luyện chế phù lục xa lạ, đều sẽ lựa chọn phù lục trắng cấp thấp để luyện tay.
Tuy nói rằng phù lục trắng cấp thấp không thể nào chịu nổi lực lượng khổng lồ trút vào trong mà vào thời khắc luyện chế thành không sẽ nứt toác, nhưng quá trình trong đây đối với ngọc phù sư mà nói cũng là một thể nghiệm hiếm có.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên thì khác, từ trước tới giờ, chỉ cần là phù lục mới mà hắn có thể học được từ trong bảo điển gia truyền, thì sẽ trực tiếp bắt đầu luyện chế chứ không hề sử dụng phù lục trắng cấp thấp để luyện tay.
Hơn nữa, lực lượng quang ám thần kỳ ở trong não vực của hắn dưới sự giao hòa, xác suất thành công của hắn đã đạt tới một trăm phần trăm, chưa từng có tiền lệ luyện chế thất bại.
Nếu để cho những ngọc phù sư khác biết được sự thật này, tuyệt đối sẽ đố kỵ đến mức muốn nuốt sống hắn.
Từng điểm tinh lực lưu lại trên phù lục, những lực lượng khổng lồ này dần dần hình thành một cái luân hồi vi diệu. Bên trong luân hồi này, ẩn tàng lực lượng to lớn.
Thở hắt ra một hơi dài, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng thu bút lại.
Hắn lặng lẽ nhìn phù lục ở trước mặt, trên mặt lô ra một nụ cười, sau đó điểm nhẹ một cái, miệng quát khẽ: "Bạo..."
Lập tức, tấm ảo ảnh phù lục hệ hắc ám lập tức rách ra.
Một bóng đen chậm rãi từ trong phù lục bồng bềnh bay ra, Trịnh Hạo Thiên chăm chú nhìn cái bóng này, hắn đột nhiên phát hiện, trong linh hồn của mình tựa hồ như có thêm một thứ gì đó, giữa mình và cái bóng này, không ngờ lại sinh ra một mối liên hệ vi diệu.
Tâm niệm của hắn khẽ động, bóng người này lập tức co lại, hơn nữa còn hóa thành một bóng đen chui vào bên trong bóng của hắn.
Nếu nhìn từ bên ngoài, bóng của Trịnh Hạo Thiên ở dưới ánh đèn chập chờn không hề có biến hóa gì, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ, bóng người này kỳ thực sở hữu lực lượng một kích cường đại. Nếu khi giao thủ với người khác đột nhiên tập kích, tuyệt đối có thể công kỳ bất bị, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Đương nhiên, lực lượng của cái bóng này có quan hệ cực lớn với thực lực mạnh yếu của bản thân người sử dụng, chủ mạnh thì nó mạnh, chủ yếu thì nó cũng yếu.
Hơn nữa, bóng người này cũng chỉ có cơ hội sử dụng một lần, một khi kích phát, năng lượng ẩn chứa bên trong sẽ toàn bộ tiêu tán, không thể nào tồn tại được nữa.
Cho nên, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không thì không có ai lại sử dụng dạng Ảo Ảnh phù lục này.
Tâm niệm lại xoay chuyển, bóng người đó đã từ trong cái bóng của Trịnh Hạo Thiên bay ra, lại một lần nữa ngưng tụ thành hình ở trước mặt hắn.
"Đi..."
Trịnh Hạo Thiên quát hẽ, bóng người này lập tức bay ra ngoài phòng.
Động tác của nó nhẹ nhàng và không gây ra bất kỳ tiếng động nào, hơn nữa trên người nó cũng không có bất kỳ lực lượng nào tỏa ra.
Bên ngoài phòng, Hoắc Khánh Cương đang trung thành và tận tâm đứng gác. Tuy gã cũng biết, ở bên trong Vạn Kiếm tông, không có khả năng có người ám toán Trịnh Hạo Thiên, nhưng thân là tùy tùng của Trịnh Hạo Thiên, gã lại nhớ kỹ bổn phận của mình, từ trước tới giờ chưa từng buông bỏ yêu cầu đối với bản thân.
Lúc này, hai mắt hắn dò xét tứ phía, thu hết hoàn cảnh ở xung quanh vào mắt.
Song, một bóng người quỷ dị lại đột nhiên từ cái bóng do nóc nhà hắt xuống hiện ra, hơn nữa còn chui vào trong bóng của gã.
Hoắc Khánh Cương đột nhiên nhảy lên, gã mơ hồ cảm ứng thấy một chỗ không ổn, nhưng mặc dù gã có tìm kiếm thế nào, nhưng cũng không phát hiện ra nửa điểm báo hiệu.
Ngây ra một hồi lâu, gã sải bước, đi hai vòng quanh đình viện, nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì.
Nhíu chặt lông mày, gã lẩm bẩm: "Đúng là kỳ quái, chẳng lẽ gần đây mệt quá nên xuất hiện ảo giác à?"
Nhìn về phía căn phòng mà Trịnh Hạo Thiên đang ở, gã do dự một lát, cuối cùng lại ngồi xuống.
Chỉ là, gã không biết rằng, vào thời khắc gã thu hồi ánh mắt, hơn nữa còn buông lỏng cảnh giác mà ngồi xuống, cái bóng dưới chân lại đột ngột hành động. Sau đó một bóng người lặng lẽ vô tức từ bên trong đi ra, hơn nữa còn chui vào trong cái bóng của nóc nhà.
Quá trình này quỷ dị mà lặng lẽ, cho dù là võ giả luyện yêu ngũ giai như Hoắc Khánh Cương cũng không hề có phát giác gì.
Trong phòng, Trịnh Hạo Thiên hài lòng cười cười, hắn đưa tay ra phất nhẹ một cái, bóng người ở trước mặt lập tức tiêu tán.
Sau khi thử, Trịnh Hạo Thiên đã hiểu kha khá về công hiệu của cái bóng này.
Bóng người này không chỉ có thể ẩn tàng trong bóng của mình, hơn nữa phát huy ra nhất kích chi lực cường đại, hơn nữa còn có thể điều khiển nó để tiến hành dò xét khu vực mà mình chưa biết.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều có một điều kiện tiên quyết, đó chính là ở khu vực dò xét phải có sự tồn tại của bóng, bởi vì cái bóng này chỉ có thể sinh tồn dưới bóng râm. Một khi lộ ra dưới ánh sáng, vậy thì chỉ sau mấy cái hít thở sẽ tiêu tán.
Hơn nữa, bóng người này còn có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là thời gian tồn tại quá ngắn.
Cho dù là trốn trong bóng của người sử dụng, tối đa cũng chỉ có thể duy trì một tiếng mà thôi. Cho nên nó tuy diệu dụng vô cùng, nhưng đối với tu luyện giả bình thường mà nói, giá thành sử dụng quá cao, cho dù là cường giả thập giai đỉnh phong xuất thân thì đại môn phái cũng không nỡ bỏ ra.
Có điều, tất cả những điều này đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói thì không phải là vấn đề.
Bọn họ sắp phải tới bách tộc chiến trường, một nơi cực kỳ hung hiểm, chỉ cần là thủ đoạn giữ mạng cường đại, Trịnh Hạo Thiên sẽ không bận tâm tới giá thành gì cả.
Vào thời khắc hoàn thành phù lục, thiên địa linh lực trong phòng ba động kịch liệt, lộ ra sự bất phàm của tấm phù lục này.
Nhẹ nhàng xé phù lục, một đạo lực lượng dâng trào ùa vào trong cơ thể, hơn nữa dùng một loại phương thức đặc thù nào đó thấm vào trong mỗi một phần cơ nhục và tế bào trong cơ thể.
Giúp cho người sử dụng trong khoảng thời gian ngắn có được lực lượng cường đại.
Võ giả yêu hóa một khi yêu hóa biến thân, vậy thì lực lượng, tốc độ, sức chịu đựng thậm chí là cường độ thân thể của hắn đều sẽ hơn xa người bình thường.
Mà người sử dụng Thánh Quang Hoàn phù triện, cũng có thể khiến thân thể của mình cường đại tới mức người thường khó mà sánh bằng.
Trịnh Hạo Thiên quát khẽ một tiếng, thân thể lập tức bành trướng, trong nháy mắt đã hoàn thành yêu hóa biến thân, trở thành một con kim cương cự hùng khí tức hung bạo.
Xung quanh người hắn, linh lực cường đại không ngừng dũng động, hơn nữa còn tiến vào bên trong cơ thể của hắn.
Trịnh Hạo Thiên kinh hỉ đan xen phát hiện, sự cường đại của thánh quang hoàn phù lục vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Sau khi hắn yêu hóa biến thân, hiệu quả của tấm phù lục này vẫn không mất đi chút nào, khiến cho lực lượng và yêu lực của hắn gia tăng khoảng ba thành.
Ba thành...
Đây chính là tương đương với một phần ba thực lực của hắn.
Một cường giả yêu hóa biến thân siêu phẩm, bản thân đã có tiềm lực và tư cách khiêu chiến vượt cấp rồi. Nếu như thực lực của hắn lại bạo tăng ba thành, vậy thì cho dù gặp phải cường giả thập gia đỉnh phong như Văn Nhân Băng Oánh sợ rằng cũng có thể đánh một trận mà không rơi vào thế hạ phong.
Thở hắt ra một hơi, thân thể của Trịnh Hạo Thiên từ từ khôi phục lại như bình thường. Chỉ là trong mắt hắn vẫn lấp lánh vẻ hoan hỉ khó mà che giấu được.
Ngọc phù sư đẳng cấp càng cao, phù lục có thể luyện chế ra càng có uy lực lớn hơn.
Một ngọc phù sư cường đại, tuyệt đối là đối tượng mà tất cả các môn phái đều tìm trăm phương ngàn kế để lôi kéo.
Trịnh Hạo Thiên lúc này cuối cùng cũng hiểu đạo lý trong đây.
Phù lục cửu giai, không ngờ lại có lực lượng cường đại như vậy.
Đặc biệt là quang minh ngọc phù sư và hắc ám ngọc phù sư, lực lượng mà bọn họ nắm giữa càng cường đại tới mức không thể tưởng tượng được.
Loại lực lượng này nếu như có thể vận dụng với quy mô lớn, thậm chỉ có thể triệt để thay đổi thực lực của môn phái. Ví dụ như Thánh Quang Hoàn phù triện cửu giai, nếu như mỗi một đệ tử đều có thể sử dụng, vậy thì chẳng phải là sức chiến đấu chỉnh thể sẽ tăng vọt ba thành ư.
Nếu như thực lực chỉnh thể của Vạn Kiếm tông tăng vọt ba thành, nhất định sẽ triệt để áp đảo những tôn môn khác, trở thành đệ nhất đại môn phái trên Phiêu Miểu đại lục.
Đương nhiên, muốn sử dụng nhiều loại phù lục này, thì phải có tài phú khổng lồ làm hậu thuẫn. Tài phú như vậy, cho dù là cường đại như Vạn Kiếm tông cũng đừng hòng có được.
Dẫu sao, cho dù là người có xa xỉ hơn nữa cũng không đem phù lục cửu giai quý giá cho các đệ tử cấp thấp sử dụng.
Chậm rãi thu liễm tâm thần, Trịnh Hạo Thiên lại bế quang ở trong phòng, chuyên tâm luyện chế hai loại phù lục này.
Một tháng thời gian trôi qua chỉ trong nháy mắt, khi Trịnh Hạo Thiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc của Dư Uy Hoa ở ngoài cửa phòng, hắn mới thu linh bút lại.
Ánh mắt quét qua từng chồng phù lục dầy cộp ở trong phòng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đầy tự tin.
Chiến trường bách tộc, hắn đã vô cùng chờ mong thời khắc được bước vào trong đó.