Đây là một danh tự khủng bố, nhưng đồng thời cũng là một danh tự đủ để khiến tất cả nhân loại lập chí trở thành cường gải đều nhiệt huyết sôi trào.
Trong đại linh giới, Phiêu Miểu đại lục tuy rộng lớn, nhưng so với cả đại linh giới mà nói thì vẫn chỉ là hạt cát trên sa mạc, không đáng để nhắc đến, phạm vi của cả đại linh giới là vô bờ vô bến, khó có thể hình dung được.
Không có ai biết được cả đại linh giới rốt cuộc là rộng lớn như thế nào, cũng không có ai biết được trong đại linh giới rốt cuộc là có bao nhiêu tộc quần sinh sống.
Có điều, tộc quần có thể ở trong hoàn cảnh như thế này của đại linh giới mà sinh tồn được, không ai không phải là cực kỳ cường đại, nếu không phải vậy, bọn họ cũng không thể nào sinh sôi nảy nở trong hoàn cảnh như thế này, hơn nữa còn chiếm được không gian sinh tồn rộng lớn.
Vì tranh đoạt địa bàn, giữa các chủng tộc thường xuyên bạo phát chiến tranh quy mô khác nhau, trong đó chiến trường bách tộc chính là một mắt xích quan trọng nhất.
Người có thể tiến vào chiến trường này, không ai không phải là người nổi bật trong tộc.
Nếu không phải vậy, bọn họ cũng không có tư cách và lòng tự tin để tiến vào chiến trường bách tộc.
Lúc này, sau khi nghe thấy câu này của Vân thái thượng trưởng lão, trong lòng của bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên không nhịn được mà trở nên kích động, đặc biệt là phần tử bạo lực như Dư Uy Hoa, càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không được lập tức tiến vào trong chiến trường truyền thuyết này, cầm Phiên giang đảo hải côn của mình gõ lên cái đầu của cường giả dị tộc.
Vân thái thượng trượng lão híp mắt lại, lặng lẽ nhìn bốn nam nữ trẻ tuổi ở trước mặt.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của họ và cảm nhận được chiến ý hừng hực trên người họ, ông ta mới hài lòng gật đầu.
Tuy con đường tu luyện vô cùng gian nan, nếu như cứ sợ đầu sợ đuôi, tham sống sợ chết, vậy thì cho dù là có thiên phú và tài nguyên tốt hơn nữa cuối cùng cũng rất khó leo lên được cảnh giới tối cao.
Cường giả linh thể bọn họ, có ai mà không phải là từ trong núi thây biển máu bò ra.
Trong tay mỗi một người bọn họ đều nhiễm đỏ máu của vô số cường giả dị tộc, hơn nữa còn là những kẻ có thanh danh hiển hách trong dị tộc.
Cho nên nếu khi đám người Trịnh Hạo Thiên nghe thấy chiến trường bách tộc mà lộ ra vẻ sợ hãi, vậy thì tất nhiên sẽ khiến ông ta cảm thấy thất vọng.
"Chiến trường bách tộc là nơi tranh đấu của các đệ tử tinh anh các tộc trong đại linh giới chúng ta.Ở đó, các ngươi sẽ gặp được đối thủ cường đại của các tộc." Vân thái trưởng lão chậm rãi nói: "Lão phu ở đây có một phần bí đồ, giới thiệu tường tận tình huống và thế lực phân bố trên chiến trường. Các ngươi cầm lấy nghiên cứu đi."
Ông ta búng ngón tay, bốn đạo bạch quang lập tức bắn ra, phân biệt rơi vào tay bốn người.
Đám người Trịnh Hạo Thiên thò tay ra, bắt lấy bạch quang, không ngờ là một khối ngọc thạch nho nhỏ. Có điều bọn họ đều biết rằng, tin tức được ghi chép bên trong khối ngọc thạch này tuyệt đối không ít.
Cẩn thận cất vật này vào trong ngực. Lỗ đại sư lại đột nhiên nói: "Các ngươi có thiên phú siêu phàm, tuy chỉ có cửu giai, nhưng đều có thực lực khiêu chiếu vượt cấp. Có điều, chiến trường bách tộc chính là một nơi nguy hiểm nhất trên thế giới này, lão phu sẽ giúp các ngươi một lần." Ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Chiến giáp luyện yêu võ giả giao cho lão phu."
Đám người Trịnh Hạo Thiên đều vui mừng quá đỗi, vị Lỗ đại sư này chính là đệ nhất nhân về luyện khí trong tông môn, cho dù là cường giả linh thể của trung phong muốn nhờ ông ta đả tạo thần binh thì cũng phải xem sắc mặt của ông ta. Hiện giờ lại chủ động đề xuất giúp họ, đây chính là cơ duyên hiếm có.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhìn nhau, không hẹn mà cùng lấy chiến giáp từ trên người ra, cung kính đưa lên.
Tuy chiến giáp trên người họ là tinh phẩm, nhưng sau khi đẳng cấp đề thăng nhanh chóng, đối với nhục thể cường hoành của họ mà nói, bộ chiến giáp này đã hơi thua kém rồi.
Loại thua kém này dưới tình huống bình thường thì không tính là gì, nhưng nếu bước vào trong hoành cảnh như chiến trường bách tộc, hoặc là sẽ bị người ta lợi dụng, từ đó sẽ phải nuốt hận tại.Cho nên nên Lỗ đại sư mới chủ động yêu cầu giúp đỡ rèn lại, để cho chiến giáp biến thành thích hợp với thân thể của họ hơn.
Lỗ đại sư nhận lấy chiến giáp rồi xem kỹ lại một lượt, sau đó nói: "Trước khi các ngươi đi, lão phu sẽ đưa lại cho các ngươi." Dư Uy Hoa và Lâm Đình vội vàng vâng dạ, bọn họ biết rằng, khi chiến giáp quay trở lại tay mình, lực lượng phòng ngực của nó tất nhiên sẽ được đề cao hơn.
Lỗ đại sư ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư, nói: "Trên người các ngươi có bảo vật gì cần lão phu giúp đỡ nâng cấp không?"
Cừu Hinh Dư trầm ngâm một lát, từ trên người lấy ra một chiếc trâm ngọc, nói: "Lỗ đại sư, vãn bối may mắn có được kiện bảo vật này, chỉ là lúc lấy được thì đã có chút tổn hại, không biết ngài có thể tu sửa lại được không."
Lỗ đại sư hơi ngây ra, nhận lấy trâm ngọc, trong mắt ông ta lóe tinh quang, đôi mắt tràn đầy ma lực đó tựa hồ như đã nhìn thấu được cây trâm ngọc này.
Đột nhiên, sắc mặt của ông ta hơi biến đổi, ngẩng đầu lên nhìn Cừu Hinh Dư chăm chú, một lúc sau mới nói: "Cũng được, lão phu sẽ giúp ngươi lần này."
Cừu Hinh Dư vái sâu lão một cái, thành tâm nói: "Đa tự Lỗ đại sư." Ba người Trịnh Hạo Thiên thấy cảnh này thì lấy làm lạ, chỉ thấy nhìn thấy vẻ mặc của Lỗ địa sư là biết chiếc trâm ngọc này tuyệt đối không tầm thường.Chỉ là, ngay cả bọn họ cũng không biết Cừu Hinh Dư từ đâu có mà được cây trâm ngọc này.
Lỗ đại sư sau cùng trừng mắt lườm Trịnh Hạo Thiên, nói: "Tiểu tự, ngươi có thể lấy ra được bao bối gì..."
Trịnh Hạo Thiên do dự một lát, lấy ra Thủy Quang tráo và một chiếc trường tiên nửa trong suốt ra, nói: "Lỗ đại sư, vãn bối tìm được một số cổ tịch, biết rằng Thủy quang tráo chân chính không chỉ có năng lực phòng ngự mà còn kiêm cả thủ đoạn công kích. Cho nên muốn nhờ ngài dung nhập chiếc trường tiên này vào trong thủy quang tráo, cũng giúp cho vãn bối ở trong chiến trường bách tộc có thêm chút sức tự bảo vệ mình."
Lỗ đại sư bĩu môi, sau đó mặt không chút biểu tình nhận lấy hai vật trong tay hắn, phất tay, nói: "Một tháng sau, lão phu sẽ đưa lại đồ cho các ngươi, hiện tại đi đi." Đám người Trịnh Hạo Thiên vái sâu hai người họ một cái rồi quay người rời đi.
Mắt thấy họ rời khỏi đình viện, Lỗ đại sư quay đầu oán giận nói: "Vân lão nhi, những môn hạ này của lão thật sự là giàu có quá nhỉ, không ngờ ngay cả dạng bảo vật này cũng lấy ra được. Không được, lần này ta lỗ to rồi, đồ mà lão đáp ứng ta phải trả thêm gấp đôi."
Vân thái thượng trưởng lão cười ha ha, nói: "Chúng ta sớm đã có ước định rồi, nhiều thêm một thứ lão phu cũng không đưa đâu."
Mắt Lỗ đại sư trợn tròn lên, nói: " Lão từ lúc nào lại biến thành keo kiệt như vậy thế." Vân thái thượng trưởng lão hơi lắc đầu, không nhanh không chậm nói: "Đồ vật trong tay ngươi còn nhiều hơn của lão phu nhiều, ngẫu nhiên bị mất tí chút thì cũng nên mà."
Lỗ đại sư hừ một tiếng, nói: "Ngươi không sợ ta làm qua quýt cho xong chuyện, cấp cho chúng hàng thứ phẩm ư."
"Nếu ngươi nguyện ý tự đập vỡ chiêu bài của mình thì lão phu cũng đành chịu thôi." Vân thái thượng trưởng lão xòe tay ra, mỉm cười làm ra tư thế đành chịu.
Lỗ đại sư hung hăng trừng mắt lườm ông ta, nói: "Coi như ngươi lợi hại." Nói xong, ông tay xoay người hầm hầm bỏ đi.
Vân thái thượng trường lão bật cười, giao tình giữa bọn họ rất thân thiết, kiểu nói đùa này không ai coi là thật để rồi tức giận làm gì cả.
Chỉ là, khi ông ta vừa quay đầu đi thì lại lẩm bẩm nói: "Cừu Hinh Dư không ngờ lại tu luyện Cực Âm Nội Mị thuật, vậy thì trâm ngọc trong tay nó chắc chính là kiện bảo vật đó. Ài... nó không ngờ lại được sự truyền thừa của vị đại năng đó, đối với Vạn Kiếm tông chúng ta mà nói không biết là phúc hay họa đây."
Sau khi rời khỏi Phi Thiên phong, Dư Uy Hoa hiếu kỳ hỏi: "Cừu muội muội? Thứ mà muội đưa cho Lỗ đại sư rốt cuộc là gì vậy, không ngờ ngay cả ông ta cũng phải động dung."
Quả thực, Khi Lỗ đại sư tiếp lấy chiến giáp của họ và Thủy quang tráo của Trịnh Hạo Thiên đều lộ ra vẻ bình đạm, nhưng đối với chiếc trâm ngọc của Cừu Hinh Dư thì lại cực kỳ coi trọng.
Cừu Hinh Dư mỉm cười, nói: "Chiếc trâm ngọc đó là một kiện ngụy pháp khí, chỉ là hơi bị tổn hại. Tiểu muốn vốn cho rằng phải sau khi tấn thăng linh thể mới có phương pháp sửa chữa, nhưng hiện giờ Lỗ đại sư đã đồng ý giúp, tiểu muội tất nhiên là không từ chối rồi."
Ba người bọn Trịnh Hạo Thiên ngơ ngác nhìn nhau, ngụy pháp khí...
Cây trâm ngọc không hề bắt mắt đó không ngờ lại là một ngụy pháp khí cường đại.
"Hinh Dư, muội từ đâu mà có được kiện ngụy pháp khí này?" Trịnh Hạo Thiên nghiêm mặt hỏi.
"Tất nhiên là từ trong truyền thừa mà huynh đưa cho muội rồi." Cừu Hinh Dư mỉm cười, chỉ đáng tiếc là dung mạo tuyệt đại của nàng ta bị ẩn dưới tấm khăn che mặt nên không thể nào nhìn thật được: "Đừng quên, đẳng cấp linh lực của muội mỗi lần tăng một cấp đều có thể có thêm được nhiều truyền thừa hơn."
Đám người Trịnh Hạo Thiên lập tức bừng tỉnh, trong túi không gian mà Cừu Hinh Dư có được ngày trước còn có huyền cơ khác.
Lúc nàng ta chỉ là nhất giai, thần binh có được không nhiều. Nhưng theo thực lực đề cao của nàng ta, trong túi không gian đó lại hiện ra không gian mới, giúp nàng ta giành của thêm nhiều đan dược và thần binh, phòng cụ cường đại hơn.
Mà lúc này, thực lực của nàng ta đã đạt tới cửu giai thì đã có được một kiện ngụy pháp khí.Tuy kiện ngụy pháp khí này có chút tổn hại, nhưng cũng là một trợ lực lớn của nàng ta.
Có điều, muốn tu sửa ngụy pháp khí, tất phải hao phí rất lớn, cho dù là với của cái của Lỗ đại sư, sợ rằng cũng phải cảm thấy đau lòng không thôi.
Đám người Trịnh Hạo Thiên chia tay nhau rồi về phòng của mình.
Còn có một tháng cuối cùng nữa, bọn họ đương nhiên phải chuẩn bị cho tốt.
Ở trong phòng, Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút, lấy ra bảo điển gia truyền dày cộp, hơn nữa còn truyền linh lực vào bên trong.
Một lát sau, trong quang mang màu trắng sữa, chậm rãi hiện ra một tấm phù triện hư ảo.
Trong ba tháng này, Trịnh Hạo Thiên cũng giống như bọn Dư Uy Hoa, đều chuyên tâm tu luyện, cố bản bồi nguyên, hoàn toàn ổn định cảnh giới của bản thân.
Vì nguyên nhân này, hắn thậm chí ngay cả quang ám phù triện mới cũng không có thời gian để tra xét.
Nhưng lúc này sắp phải tiến vào chiến trường bách tộc, hắn đương nhiên phải tận hết khả năng, phát huy ra hết lực lường mà mình nắm trong tay.
Thánh Quang Hoàn phù triện, chính là một phù triện phụ trợ quang minh hệ cường đại.
Một khi sử dụng, có thể khiến cho thực lực của người sử dụng đề thăng cực lớn. Bất kể là lực lượng, tốc độ, sức chịu đựng đều được đề cao với tỷ lệ nhất định, mà càng khiến người ta kinh thán là, Thánh Quang Hoàn phù triện còn có thể ở bên ngoài cơ thể của người sử dụng hình thành một đạo quang hoàn ngăn cản công kích của lượng lượng tới từ bên ngoài.
Điều này chẳng khác nào là mặc một khải giáp quang hệ ở bên ngoài cơ thể, khiến cho năng lực phòng ngự của bản thân được đề cao cực lớn.
Nhớ kỹ tấm phù triện này ở trong lòng, Trịnh Hạo Thiên lại thâu nhập lực lượng hắc ám vào trong bảo điển gia truyền.
Một lát sau, một mảng lực lượng hắc ám hiện ra, trong mảng tối tăm này, lấp lánh bốn chữ lớn rất quỷ dị.