Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, che đi mặt trời nóng bỏng, đang không ngừng thiêu đốt mặt đất, khiến cho toàn bộ mặt đất trở nên mát mẻ hơn một chút.
Nhưng lúc này, trước Thái thành, không khí căng thắng tựa hồ không hề bởi vì đám mây đen xuất hiện mà giảm xuống.
Khí tức cường đại vẫn tràn ngập khắp hư không như trước. Thanh âm văng vẳng vọng lại của Trịnh Hạo Thiên tuy đã biền mất, nhưng nó thủy chung vẫn quanh quần trong lòng mọi ngời.
"Kẻ vượt giới tuyến, giết!"
Một tu luyện giả tứ giai bình thường, đối mặt với đám lục giai cường mà giả không ngờ lại dám nói như vậy, cuồng vọng tự đại, không hề kiêng nể gì cả như vậy.
Bình thường, khi một tu luyện giả tứ giai đối mặt với cường giả lục giai, phần lớn đều là khúm núm, không dám có chút đắc tội. Nhưng tu luyện giả tứ giai ở đây lại không giống vậy.
Lời hắn vừa nói ra, không ngờ lại không có ai dám làm trái.
Tuy lúc này, tên kim cương kia và Trịnh Hạo Thiên đã hoàn toàn biến mất ở phương xa, nhưng vẫn không có một ai dám vượt qua giới tuyến nửa bước.
Đây chính là lực uy hiếp, một linh khí sư tứ giai không ngờ lại có được lực uy hiếp lớn đến như vậy. Cho dù là đám đệ tử của Bá Vương phong, hận Trịnh Hạo Thiên vô cùng, nhưng cũng không dám tiến lên nửa bước.
''Hắc hắc hắc hắc....”
Một tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên, tiếp đó Dư Uy Hoa chậm rì rì tiến lên, thân thể hắn nhoáng lên một cái đã yêu hóa biến thân thành một con cự hùng.
Bất quá, con cự hùng này so với biến thân họ hùng bình thường rõ ràng có một số điểm khác biệt, mà giống như một thể kết hợp của cự hùng và kim cương tộc. Phảng phất như đã kết hợp tất cả những ưu điểm của hai loại yêu thú làm một.
Dư Uy Hoa bước đến trước cái hố dài đến hơn mười trượng kia, hắn nhấc chân lên, phát lực đạp xuống một cước, sau một tiếng nổ ầm ầm thật lớn đoạn hố dưới chân hắn lập tức bị hắn san bằng.
Tiếp đó hắn bước ra từng bước từng bước một, cứ mỗi một cước đạp ra, mặt đất lại ầm ầm rung động. Sau khi đi hết một vòng, cả cái hố dài mười trượng trên cơ bản đã bị lấp bằng.
Xoay người lại, trên cái đầu gấu lộ ra một nụ cười cực kỳ ngây ngô, Dư Uy Hoa nói: "Các vị sư huynh, Trịnh Hạo Thiên hắn vừa rồi nói giỡn với các vị ấy mà, mọi người muốn đi theo thì cứ tự nhiên thôi, không sao đâu.”
Trên khuôn mặt mọi người đều lộ một nụ cười khổ, hai người bọn họ đã chạy mất từ bao giờ rồi, bây giờ có đuối theo, chỉ sợ ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, đuổi bằng niềm tin chăng.
Cao Thăng khẽ mím cười, gật gật đầu. Chuyện như vậy, cũng chỉ có Dư Uy Hoa mới làm được.
Tuy làm như vậy vẫn không thể xóa bỏ oán hận trong lòng những người này, nhưng ít nhất cũng tạo bậc thang cho bọn hắn hạ đài. Sau ngày hôm nay, ngoại trừ đám người của Bá Vương phong ra, phỏng chừng chẳng có bao nhiêu người lại dám trêu vào Bạch Thảo phong nữa rồi.
Dư Uy Hoa đột nhiên xoay người về phía Thi Nhiễm Nhiên, bộ dáng ra vẻ như rất tiếc nuối, nói: "Thi sư huynh, thật là tiếc quá. Nếu như vừa rồi người nguyện ý trao đổi, tên kim cương hoàng tộc này nhất định không thể nào chạy thoát được. Haiz, tất cả là tại người đó, thật là đáng tiếc mà.''
Vô số ánh mắt lập tức chiếu lên lên người Thi Nhiễm Nhiên, trong những ánh mắt này, tuyệt đại đa số đều mang theo một vẻ cười nhạo và châm chọc.
Trên mặt Thi Nhiễm Nhiên lập tức nổi lên một màu đỏ bừng, bị lửa giận công tâm, đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó xoay người ngã xuống, không ngờ đã ngất ngay lập tức.
Dư Uy Hoa gãi gãi cái đầu gấu, vẻ mặt chẳng hiểu ra làm sao, nói: "Hắn làm sao lại ngất xỉu thế."
Mọi người nhìn cái vẻ mặt ngây ngô của hắn, lại nhìn ánh mắt trong suốt không có một gợn sóng, trong lòng đều cảm thấy choáng váng, cái tên to xác này, rốt cuộc là ngu thật hay là ngu giả thể?
Trịnh Hạo Thiên sử dụng Độn Thiên châu, không nhanh không chậm bám theo phía sau tên kim cương hoàng tộc.
Tên kim cương hoàng tộc này vẫn duy trì đều đặn tốc độ ban đầu. Tốc độ của hắn có lẽ không quá nhanh, nhưng tuyệt đối không chậm. Bất quá, khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy an tâm và vui mừng chính là, tên kim cương này trong khi lao đi vẫn sử dụng yêu lực bao phủ Vương Vũ vào trong, không để hắn chịu áp lực của gió.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng âm thầm cảnh giác. Tên kim cương hoàng tộc này so với những tên kim cương mà hắn đã từng gặp rõ ràng rất khác biệt.
Không chỉ khác biệt ở những hành động nhỏ nhặt, mà ngay cả cá tình của hắn cũng khác biệt rất nhiều.
Nằm giả chết trên mặt đất, đồng thời theo dõi tỉnh hình, lựa chọn phản công ở thời khắc có lợi nhất cho hắn. Chính điều này đã khiến Trịnh Hạo Thiên phải thay đổi hắn cách nhìn đối với kim cương nhất tộc.
Kim cương nhất tộc tuyệt đối không phải là một chủng tộc chỉ biết chém chém giết giết.
Song phương vẫn duy trì khoảng cách với nhau, ba người đều không hề mớ miệng nói chuyện, phảng phất như đang so đấu sức kiến nhẫn.
Cuối cùng, tên kim cương Hạo Thiên cũng ngừng lại. Hắn nhìn Vương Vũ trong tay, mà Vương Vũ cũng thản nhiên đưa mắt nhìn lại hắn. Trong con người không ngờ không có nửa điểm sợ hãi và vẻ cầu xin tha thứ.
Tên kim cương hoàng tộc nhếch miệng cười, nói: "Người là một tên nhân loại rất được. Có đảm lược."
Vương Vũ khẽ cười, nói: "Người là một tên kim cương rất được. Có kiến thức."
Hắn nói những lời này hoàn toàn là chân tầm thật ý. Tên kim cương này dưới hoàn cảnh bị cường địch bao vây bốn phía, không ngờ còn cho phép con tin trong tay mở miệng nói chuyện không kiêng nể gì cả. Điều này tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.
Tên kim cương hoàng tộc cười hắc hắc, nói: "Đa ta khích lệ. Bất quá thật xin lỗi....11 Hắn nhẹ giọng nói: "Đắc tội."
Lời vừa dứt, hắn đã giơ bàn tay to như quạt hương bồ, nhẹ nhàng vỗ xuống gáy Vương Vũ. Mí mắt Vương Vũ chỉ kịp trừng lên một cái rồi lập tức hôn mệ.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên trở nên ngưng trọng, bất quá, hắn vẫn không động đậy.
Bởi vì linh khí của hắn đã sớm tập trung vào đối phương rồi, cho nên mới cảm ứng được, hô hấp của Vương Vũ vẫn vững vàng như trước, linh lực trên người cũng không xuất hiện dao động quá lớn. Hắn mới chỉ hôn mê đi thôi.
Nhìn chằm chằm vào tên kim cương hoàng tộc trước mắt, Trịnh Hạo Thiên lãnh đạm nói: "Người có gì không muốn cho ai biết? Giờ cứ nói thắng ra đi!"
Tên kim cương hoàng tộc cười ha ha, nói: "Nói chuyện với người thông mình, quả nhiên dễ chịu." Hắn tự tay ném Vương Vũ đã lâm vào hôn mê lại.
Quanh người Trịnh Hạo Thiên đột nhiên bừng lên quang mang, hai đạo kiếm quang bay múa mà ra, quấn quanh thân thể Vương Vũ, đỡ hắn nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt.
Duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Vương Vũ, sau một lát Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng rồi.
Hắn ngẩng đầu, như cười như không, nói: ''Ngươi cứ như vậy trả người lại cho ta, chẳng lẽ không sợ ta đổi ý trả thừ ư?"
Tên kim cương há miệng cười, nói: "Ta sợ, nhưng cũng không sợ."
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, tuy hắn thông mình, nhưng đoán không ra ý tứ đối phương.
Kim cương nói thắng: "Tự giới thiệu, ta là Thạch Vũ của kim cương nhất tộc. Hắc hắc, cường giả nhân loại, nếu ngươi không ngại, ta muốn làm một vài giao dịch với ngươi."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Nói đi."
"Thạch Vương trong thời gian dài như vậy mà vẫn chưa trở về. Hắn là bị ngươi giết chết rồi." Thạch Vũ nghiêm nghị nói: "Ta muốn thi thể của hắn."
Trong đầu Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xấu hiện một dấu hỏi chấm to tướng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nói: "Không thể. Thi thể kim cương hoàng tộc đối với nhân loại chúng ta mà nói quá mức trân quý. Ta không thể giao cho ngươi."
Thạch Vũ tựa hồ không quá bất ngờ với câu trả lời nhận được. Hắn trầm giọng nói: "Cường giả nhân loại. Tên hảo bằng hữu nhân loại kia của ngươi có yêu hóa biến thần siêu phẩm đúng không?"
''Tên hảo bằng hữu này của người từng dùng yêu đan kim cương hoàng tộc, cho nên mới có thể sử dụng Tam Đầu Lục Tỉ chỉ thuật (thuật ba đầu sáu tay, để nguyên Hắn Việt nhé). Bất quá ta nói cho người biết, nếu cứ để hắn tiếp tục tu luyện như vậy, thì vĩnh viễn không thể nào chạm tới đỉnh phong vô đạo đâu."
Thạch Vũ lắc đầu liên tục, sắc mặt hắn có vẻ vô cùng ngưng trọng, nói: "Tên bằng hữu kia của người tuy có tiềm chất cực cao, hắn mới có thực lực tứ giai, không ngờ đã kích phát được thiên phú tam đấu lục tỉ của kim cương nhất tộc chúng ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, nhân tộc tu luyện công pháp bình thường, sau này có thể tiến vào cảnh giới cao nhất hay sao?"
"Ta có một cách, có thể giúp hắn sau này đạt tới cảnh giới tối cao." Thạch Vũ hơi dừng một chút rồi lập tức bổ sung: "Đương nhiên, biện pháp của ta chẳng qua là bù lại điểm yếu trời sinh của hắn, nhưng nếu hắn không chịu cố gắng, hoặc là lĩnh ngộ không được, hoặc là đứt gánh giữa đường, thì ta cũng chẳng có cách nào cả."
Trịnh Hạo Thiên trầm nhâm, cuối cùng nói: "Người nói trước đi.”
Thạch Vũ lập tức nói: "Trên người ta có một bản chí cao bảo điển, chỉ có kim cương hoàng tộc mói có thể tu luyện. Tên là Phiên Thiên Đảo Hải quyết. Nếu bằng hữu của người có thể tu luyện môn bảo điển này, thì tất cả điểm yếu trời sinh sẽ không còn là vấn đề nữa."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng nỗ ầm một cái, hắn lạnh lùng quát: ''Ngươi nói láo. Ngươi còn không phải là kim cương hoàng tộc thuần chủng, làm sao lại có được môn pháp quyết này."
Phiên Thiên Đảo Hải quyết chính là chấn tộc chỉ bảo của kim cương nhất tộc, chỉ có thiên tài trong hoàng tộc được công nhận mói có thể tu luyện.
Hơn nữa môn bí quyết công pháp này trong kim cương nhất tộc bị khống chế rất nghiêm ngặt, cho nên Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng.
Thạch Vũ mỉm cười, hắn chậm rãi: "Ngươi xem là biết thôi."
Ngay sau đó, một cỗ khí tức .mênh mông, mãnh liệt đột nhiên từ trên người hắn tuôn trào ra ngoài.
Cỗ khí tức này cực kỳ cuồng bạo bất kham. Trong khoảng khắc khi nó đột nhiên xuất hiện, tựa hồ toàn bộ không gian xung quanh đều bị chấn động và trở nên nhộn nhạo.
Linh lực trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên cuồn cuộn dâng lên, chân khí lưu chuyển. Hắn lập tức để tụ tâm thần tới cực điểm.
Đến lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Thạch Vũ lại thoải mái trả con tin lại như
vậy.
Bởi vì hắn vốn có thực lực cực kỳ hung hãn. Những thứ khác không nói, chỉ tính riêng về khí tức mênh mông cường liệt kia thôi, đã không hề dưới Thạch Vương rồi.
Chỉ là ngươi này có tu vi kinh khủng như thế, vì sao lại còn muốn che dấu tu vi, cam tâm ẩn mình vào đội ngũ của Thạch Vương?
Khí tức Thạch Vũ đột nhiên thư liễm lại, nói: "Các hạ thấy thế nào?”
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Thi thể Thạch Vương đang ở chỗ ta, nhưng yêu đan của hắn đã không còn."
Thạch Vũ hơi sửng sốt, tiếp đó lập tức nói: "Không sao, chỉ cần thi thể hắn con nguyên, máu huyết cả người còn lại một phần mười là được rồi."
Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, tiếp đó mở túi không gian, lấy ra thi thể của Thạch Vương.
Thi thể Thạch Vương tuyệt đối là vô cùng thê thảm, nhưng Thạch Vũ cũng chẳng hề quan tâm. Hắn dùng ý niệm quét qua một lượt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Vung tay lên, một đạo hàn quang bay ra, ngừng lại trước mặt Trịnh Hạo Thiên. Nhìn kỹ chính là một khối ngọc thạch đang không ngừng lóe lên quang mang....