"Trịnh sư đệ, tên kim cương vương tộc này không hề tầm thường, trong cơ thể hắn nhất định có chảy huyết mạch kim cương hoàng tộc chân chính!" Vưu Tĩnh Khang rung giọng nói: "Nếu như có thể bắt được hắn, đó chính là lập đại công, thậm chí so với hạ một tòa thành thị còn hiếm thấy hơn!"
Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, trong não hải lập tức hiện lên một phần ghi chép về kim cương vương tộc.
Vương tộc của kim cương nhất mạch có địa vị hết sức quan trọng, bọn họ chính là giai cấp có thực lực cường đại và hùng hậu nhất toàn bộ kim cương nhất tộc.
Nhưng, ở trên vương tộc còn có một số lượng rất ít hoàng tộc kim cương.
Những kim cương này mới chân chính là người mạnh nhất và là người thống trị toàn bộ kim cương nhất tộc.
Nghe nói, ở trong cơ thể bọn họ có chảy xuôi huyết mạch tình khiết của các cường giả kim cương đời thứ nhất. Trên phương diện thiên phú tu luyện bí pháp, có ưu thể cực lớn mà những kim cương vương tộc vĩnh viễn khó có thể với tới được. Mà những tồn tại cường đại nhắt trong kim cương nhất tộc, tám chín phần mười đều xuất thân từ trong hoàng tộc cả.
Bất quá, bởi vì số lượng hoàng tộc quá ít, cho nên ngay cả trong bản tộc kim cương nhất mạch cũng tương đối ít khi thấy được. Mà người ngoại tộc muốn gặp được kim cương mang huyết mạch hoàng tộc lại càng cực kỳ khó thấy.
Nghĩ đến những sợi tơ vàng chói mắt kia, Trịnh Hạo Thiên trong lòng giật mình, vội nói: ''Vưu sư huynh, ngươi nói hắn là kim cương hoàng tộc."
"Những sợi tơ vàng linh động trên người hắn chính là tượng trưng của kim cương hoàng tộc. Chỉ đáng tiếc là những sợi tơ vàng đó chuyển động không quá mãnh liệt, hơn nữa cũng chưa bao phủ khắp toàn thân, cho nên theo ta suy đoán, huyết thống hoàng tộc trên người hắn có lẽ không quá tình thuần!" Vưu Tĩnh Khang hơi chân chừ một chút, cuối cùng vẫn thành thành thật thật nói.
Trịnh Hạo Thiên cố gắng áp chế nỗi rung động trong lòng xuống, nói: "Nếu toàn thân hắn đều có những sợi tơ vàng chuyển động, vậy chẳng phải hắn nhất định là kim cương hoàng tộc ư?"
"Đúng!" Vưu Tĩnh Khang nói như chém đỉnh chặt sắt.
Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên chỉ khẽ giật giật mấy cái, nhưng trong lòng thầm lại nối sóng ngập
trời.
Thì ra huynh đệ Thạch Vương mà mình giết chết không phải là kim cương vương tộc bình thường, mà là hoàng tộc cường giả.
Trong kim cương nhất tộc, kim cương hoàng tộc có địa vị cực cao, cũng giống như cực phẩm linh khí sư và cực phẩm luyện yêu võ giả của nhân loại, đều là nhân vật được quan tâm, chú ý.
Lúc trước mình giết liền cả hai người, chỉ sợ hậu quả rất nghiêm trọng rồi.
Mơ hồ, hắn thậm chí còn cảm giác được, tưởng lành ngư nhân - Joseph ( Ước sắt) mà mình giết chết lúc trước cũng chẳng phải là nhân vật bình thường. Lại nhỏ lại đến lúc trước, sau khi nhìn thấy râu ngư nhân, Lỗ đại sư đã từng nói, mình gây đại họa rồi. Vừa nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo.
"Đây là kim cương hoàng tộc, cho dù trên người hắn chỉ có một ít huyết thống hoàng tộc thì cũng là đại kỳ ngộ vạn năm khó gặp. Chúng ta không thể để hắn rời đi!"
Một người đứng bên cạnh Cao Thăng nghiêm nghị nói, trên người hắn lúc này ẩn ước toát ra một tia sát khí.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn lướt qua xung quanh, trong lòng thầm rùng mình.
Tất cả cường giả của nhân tộc bắt đầu chậm rãi siết chặt vòng vây, trong mắt đều tỏa ra quang mang nóng rực.
"Trịnh sự đệ, nếu người giết chết hắn, các thái thượng trưởng lão nhất định sẽ trọng thường!” Vưu Tĩnh Khang hai mắt tỏa sáng, nói: "Nếu người có thể bắt sống hắn, mỗi người chúng ta đều sẽ lập được công lớn!"
Tên kim cương vương tộc nhìn những sợi tơ vàng chuyển động, lóe sáng không ngừng trên cánh tay mình, trong mắt lóe lên một tia ảo nào. Hắn đột nhiên cất tiếng cười dài, nói: "Muốn lấy tính mạng của ta. Hắc hắc, vậy còn phải xem các người đem bao nhiêu người chôn cùng ta nữa!" sắc mặt hắn dần dần trở nên dữ tợn, nhưng cánh tay ôm Vương Vũ lại giống như đúc bằng tình cương, không hề suy chuyển mảy may.
Thần tình trên mặt Vương Vũ biến đổi không ngừng, nhưng vẫn không hề dám manh động.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng vô cùng lo lắng.
Nếu tên kim cương này chỉ là một kim cương vượng tộc bình thường, hắn tin tưởng, Trịnh Hạo Thiên nhất định sẽ dùng một mạng đổi một mạng, để hắn rời đi. Nhưng giá trị một tên kim cương hoàng tộc thật sự là quá lớn, ít nhất trong mắt những người này, giá trị một tên kim cương hoàng tộc đã lớn hơn cái mạng nhỏ của mình rất nhiều.
Cho nên, ngay cả hắn cũng không dám khắng định, liệu Trịnh Hạo Thiên cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn nào.
Trịnh Hạo Thiên nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Các vị sư huynh, chẳng lẽ các ngươi không thấy trong tay hắn có ngươi của chúng ta ư?"
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói. Nhưng trong mắt đại đa số mọi người đều lộ vẻ không cho là đúng.
Đây chính là một tên kim cương hoàng tộc đó. Một con tin đã tính là gì, dù sao cũng chẳng phải là mình, hy sinh thì cứ hy sinh thôi. Chỉ là, bọn họ chỉ dám đưa mắt nhìn nhau, không ai dám quang mình chính đại nói những lời này ra khỏi miệng cả.
Vưu Tĩnh Khang ho khan một tiếng, đột nhiên nói: "Trịnh sư đệ, nếu ta không nhấm, vị này hắn không phải là đệ tử bổn môn!"
Trịnh Hạo Thiên trong lòng tức giận, vẻ mặt không hề thay đổi, nói: "Không sai. Vương huynh chính là hảo hữu của tiểu đệ, lần này được tiểu đệ mời tới Tiểu Linh giới, cùng đối phó kim cương nhất tộc!"
Vưu Tĩnh Khang cười ha hả, nói: "Sư đệ, thứ chúng ta đối mặt chính là kim cương nhất tộc cường đại, đây chính là cuộc chiến giữa các chủng tộc, không thể nào tránh khỏi một chút hi sinh được!"
"Không sai, không thể để cho hắn chạy thoát!"
"Hắn nhất định phải chết!"
Vô số giọng nói khác nhau đột nhiên vang lên. Trên mặt những người này đều hiện lên một sắc đỏ bừng kích động, trên người cũng lộ ra sát khí mãnh liệt, nồng đậm.
Cao Thăng đảo mắt nhìn quanh một vòng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Đột nhiên một tiếng nói âm u, quái dị vang lên: "Các vị sư huynh đệ, các thái thượng trưởng lão đã từng hứa hẹn, nếu chúng ta có thể bắt sống tồn tại hoàng tộc trong yêu ma tinh quái thập nhị tứ thành, thì đó chính là thiên vạn cồng huân. Mọi người ngàn vạn lần không được để hắn chạy thoát."
Trái tim mọi người đều đập thỉnh thịch, thiên vạn công huân...
Mặc dù hơn vạn người ở nơi này, không phải ai cũng có tư cách chia chác phần công huân này, nhưng chỉ cần là lục giai cường giả, đặc biệt là đám cường giả lục giai có thực lực nổi trội đều đó lù hai mắt. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tự động tản lui ra xung quanh.
Những tu luyện giả tứ ngũ giai, thực lực không đủ đều chậm rãi lui lại phía sau, còn đám lục giai tu luyện giả lại từ từ tiến lên, tạo thành một vòng vây thật lớn, vây tên kim cương vào giữa.
"Khụ khụ..." Vương Vũ đột nhiên ho khan, mím cười nói: "Các hạ, không thể để cho ta nói một hai câu không?"
Tên kim cương thân hình cao lớn cẩn thận quan sát Vương Vũ một chút, sau đó từ từ thả lỏng một chút lực đạo.
Vương Vũ hít một hơi, cất cao giọng nói: "Thi Nhiễm Nhiên, người trốn sau lưng người khác chân lửa thổi gió, chẳng lẽ muốn tìm cơ hội trả thừ ư?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt cùng hướng về một phía. Lúc nảy bọn họ mới biết, thì ra kẻ hô lên thiên vạn công huân chính là kẻ vừa mới chịu nhục - Bá Vương phong Thi Nhiễm Nhiên.
Thi Nhiễm Nhiên sắc mặt âm trầm nói: "Vị bằng hữu kia, Vưu sư huynh đã nói rồi. Chiến đấu với kim cương nhất tộc, không thể nào tránh được hi sinh. Mong ngươi hãy lấy đại cục làm trọng!"
Vương Vũ cười ha hả, nói: "Thì ra Thì huynh lại hiên ngang lẫm liệt như thế. Vậy xin mời Thì huynh lại đây, thế chỗ cho tiểu đệ đi!" Trên mặt hắn nở một nụ cười khinh bỉ, nói: "Kim cương huynh, vị Thì huynh này chính là ngũ giai thượng phẩm linh khí sư của Bá Vương phong, đại danh đỉnh đỉnh trong Vạn Kiếm tông. Thân phận và địa vị của hắn so với tại hạ thì cao hơn nhiều, không bằng ngài đổi ta lấy hắn, thế nào?"
Con ngươi tên kim cương đảo một vòng, ngoác miệng ra nói: "Cũng được, cũng được!"
Tuy miệng hắn nói được, nhưng những sợi tơ vàng chuyển động trên cánh tay vẫn không hề loạn chút nào, rõ ràng không hề có ý định trao đổi.
Vương Vũ làm như không hề nhìn thấy, cười nói: "Thì huynh, kim cương huynh đã đồng ý, ngươi qua đây đi."
Dư Uy Hoa cất tiếng cười dài, nói: "Vương huynh nói rất đúng, Thi sư huynh, mong người đặt lợi ích bồn môn lên làm đầu, hy sinh bản thân đi!"
Đám tứ giai và ngũ giai tu luyện giả đứng đằng xa đột nhiên rộ lên những tiếng cười ha hả. Bọn họ biết, cho dù có bắt được tên kim cương hoàng tộc này lại, bọn họ cũng chẳng được chia chác nửa điềm lợi ích nào, cho nên tâm tình bọn họ đương nhiên bất đồng. Trong số đó lại càng có người cảm thấy đố kỵ, không muốn đám lục giai cường giả tư dưng lại được hưởng dụng cái huân công lớn
Lúc này nghe thấy Dư Uy Hoa nói như vậy, bọn họ cũng không nhịn được mà phá lên cười.
Sắc mặt Thi Nhiễm Nhiên càng lúc càng tái xanh, nhưng từ đầu đến cuối, hai chân hắn đều không hề di chuyển nửa bước.
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, linh khí trong cơ thể bắt đầu toàn ra cuồn cuộn. Độn Thiên châu chậm rãi bay lên trời, quanh thân thể hắn cũng đột nhiên xuất hiện mấy ngàn con tiểu long đã hóa hình.
Vào giờ khắc này, bảo khí chỉ quang của hắn vừa phóng ra ngoài đã trực tiếp hóa hình thành thương long rồi.
Hắn cứ như vậy đứng giữa hư không, cất cao giọng nói: "Các vị sư huynh, nếu Thi sư huynh không muốn đi thay Vương huynh, vậy không biết vị sư huynh nào nguyện ý hi sinh bản thản, đối Vương huynh trở về đây?"
Ánh mắt hắn cực kỳ lăng lệ, quanh người lại có mấy ngàn con tiểu long không ngừng bay lượn, khiến cho trên người hắn bất trì bất giác tỏa ra một loại sát ý và áp lực cực lớn, phảng phất như một pho tượng sát thần hung lệ, cao cao tại thượng, phiêu phù trên đỉnh đầu mọi người.
Cảm nhận được sát khí, uy hiếp trần trụi từ trên người Trịnh Hạo Thiên cuồn cuộn tràn ra, tất cả mọi người đều câm như hến.
Vô luận là Vưu Tĩnh Khang, hay là đám người Nguyên Đại Bưu hận hắn thầu xương, không ngờ đều bị cỗ sát khí kia dọa cho không dám ho he nửa câu.
Bọn họ ẩn ước có một loại cảm giác, chỉ cần bọn họ mở miệng, Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không chút do dự mà bắt bọn họ lại, đồng thời giao cho tên kim cương hoàng tộc đáng ghét kia.
Để người khác hi sinh cho mình kiếm lợi, mấy người bọn họ đương nhiên không đi phản đối. Nhưng nếu đổi lại là mình hi sinh cho kẻ khác hưởng lời, bọn họ làm sao lại nguyện ý đây.
Nguyền Đại Bưu khẽ mấp máy miệng. Hắn biết, nếu lúc này mình vung tay lên, lại được thiên vạn công huân kích động, có lẽ đám cường giả lục giai sẽ đồng loạt xông lên.
Nhưng hắn lại càng rõ, nếu mình làm như vậy, thì bảo đảm tên Trịnh Hạo Thiên to gan lớn mật này sẽ một kiếm chém chết mình đương trường.
Vừa nghĩ đến uy lực Ngưng Kiếm thuật thể hiện ra, trong lòng hắn lại cảm thấy phát lạnh, chút dũng khí nho nhỏ vừa mới xuất hiện liền lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng, sát khí trên người cũng càng lúc càng nồng đậm.
Tiếp đó hắn cúi đấu, nhìn tên kim cương đang khấn trương, nói: "Ta đáp ứng người, một mạng đổi một mạng, thả Vương huynh, người đi...."
"Ta tin người, nhưng ta không tin bọn hắn!" Tên kim cương chỉ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp về phía đám cường giả lục giai, cao giọng nói: "Ta muốn mang theo hắn rời khỏi đây một trăm dặm, người có thể đi theo để giám sát, nhưng chỉ một mình người được đi!"
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên trở nên ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Được."
Ánh mắt kim cương âm lãnh, trầm ổn: "Nhớ kỹ, chỉ mình người được đi theo. Nếu có người thứ hai, dừng trách ta liều mạng lưỡng bại câu thương!"
Hắn nắm lấy bả vai Vương Vũ, hai chân khẽ phát lực, cả thân hình to lớn lập tức lao đi như bay về phương xa.
Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn đám cường giả lục giai bên dưới, hắn khẽ vung tay lên, bỗng nhiên một con thương long khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Con thương long này khí thế uy nghiêm, phảng phất như ẩn chứa uy lực khôn cùng.
Trong khoảnh khắc khi nó xuất hiện, mọi người trong lòng đều ẩn ước phát run, thậm chí còn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Đền lúc này, bọn họ mới biết được, thì ra Trịnh Hạo Thiên vừa rồi còn chưa xuất hết toàn lực....
Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng chỉ tay xuống phía dưới, vẽ một đường. Con thương long kia phảng phất như từ trên trời giáng xuống, khoét trên mặt đất một cái chiến hào sâu hoắm.
Uy áp khổng lồ tràn ra, khiến cho mọi người đều tê cứng người, không dám cử động mảy may.
Độn Thiên châu dưới chân Trịnh Hạo Thiên rung lên không ngừng, hóa thành một lưu quang, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở phương xa. Trong không trung chỉ còn lại giọng nói của hắn văng vẳng vọng lại.