Ngoài quang cầu, những tiếng than thở liên tục vang lên, mỗi người đều cảm thấy, lần này tới đây thật là không uổng. Không thể tưởng tượng được trong đấu loại hạ phong, vậy mà có thể nhìn thấy nhiều ngụy pháp khí như vậy.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nổi lên một ý niệm quỷ dị trong đầu. Chẳng lẽ đây không phải là tranh đoạt ngôi vị hạ phong, mà là đang tranh đoạt ngôi vị trung phong?
Nhưng mà, khi ánh mắt bọn họ hướng về phía quang cầu còn lại, lúc này mới xác định hôm nay đang tiến hành đấu vòng loại hạ phong.
Nhưng mà, từ trước cho đến nay, trong đấu vòng loại hạ phong, chưa bao giờ xuất hiện tình huống hai vị cường giả linh thể giao phong, sau đại bỉ lần này, trong hai phong này hẳn là có một phong sẽ rơi xuống vị trí phong vô danh.
Điều này sẽ là sáng tạo một chuyện khó tin, phong vô danh cũng có cường giả linh thể tọa trấn.
Tuy thực lực của phong này sẽ là đệ nhất trong các phong vô danh, nhưng đây cũng là một điều sỉ nhục rất lớn, hai bên đều không thể nào chấp nhận chuyện này.
Trương Tấn Đào gầm lên giận dữ, lực lượng khổng lồ trên thân thể bùng lên ngút trời, trong nháy mắt xông vào bóng người trên hư không . Mà bóng người kia sau khi được Trương Tấn Đào bổ sung chân khí cũng nhanh chóng bánh trướng, trong nháy mắt đã lớn lên gấp vô số lần, so với người bình thường cũng không kém hơn bao nhiêu.
Sau đó nó vươn tay, bổ một đao về phía Hổ Bá Thiên.
Trịnh Hạo Thiên ở dưới thấy tình huống như vậy thì than thở không thôi.
Đây là cường giả linh thể có thể đem lực lượng của bản thân cung cấp cho ngụy pháp khí, như vậy sẽ thực sự phát huy được toàn bộ uy năng của chí bảo này. Mà những tu luyện giả bình thường thì không cách nào cũng cấp được cho ngụy pháp khí lực lượng cường đại như thế. Điều này chính là khác biệt lớn nhất giữa cường giả linh thể cùng tu luyện giả bình thường.
Pháp khí, hoặc là ngụy pháp khí, cũng chỉ có nằm trong tay cường giả linh thể mới có thể phát huy uy năng thực sự.
Hổ Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Tới hay lắm, Hổ Vương hiện thân..."
"Hống...." Trên người hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng hổ gầm kinh thên động địa, âm thanh này vô cùng vang dội, so với Hổ Vương Khiếu Thiên hống hắn phát ra vừa nãy còn cường đại hơn mấy phần.
Sau đó, một đạo ánh sáng kim sắc từ trên thân thể hắn phát ra, trong kim quang mơ hồ có thể thấy một trường đao to lớn, thanh trường đao này trầm trọng vô cùng, tràn ngập khí phách duy ngã độc tôn. Hơn nữa trên trường đao còn có một hư ảnh hổ đầu nhân thân.
Khi hư ảnh này xuất hiện, khí thế trên người Hổ Bá Thiên càng trở nên ngưng thực. Nó gầm lên một tiếng, một tay cầm trường đao, chém thẳng về phía trước.
Một luồng ánh sáng kim sắc từ mũi đao phóng về phía trước đạo nhân ảnh kia.
Nhẹ nhàng, không có bất kỳ âm thanh nào, phảng phất hư lưỡi dao sắc bén xẹt qua trang giấy, luồng ánh sáng kim sắc kia đã dễ dàng triệt tiêu đao khí của đối phương.
Chẳng những thế, ánh sáng kim sắc uy thế không hề giảm, tiếp tục phóng tới, một đâo chém pháp khí chi linh thành hai đoạn.
Ánh đao vẫn sắc bén như trước, lao vè phía trước, đánh tới thân thể của Trương Tấn Đào.
Vị cường giả linh thể này giờ đây sắc mặt đại biến, hắn hú lên quái dị, nhảy dựng lên giống như là chó nhà có tang, không còn một chút gì gọi là phong độ cao thủ, toàn lực chạy thục mạng về phương xa. Dù là khí linh của ngụy pháp khí trọng thương ngã trên mặt đất cũng không quan tâm.
Một tia kim sắc đao quang vậy mà lại có uy năng lớn như thế. Không chỉ dễ dàng đánh trọng thương ngụy pháp khí của đối phương, còn bức Trương Tấn Đào chạy trối chết...
"Pháp khí, Hổ Vương chi đao...."
Những tiếng kinh hô đồng thời vang lên, ở phía xa chúng cường giả linh thể cũng nhịn không được mà kinh hô.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên trợn trừng, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, một đao của Hổ Bá Thiên có thể đạt tới trình độ khủng khiếp như thế.
Nhưng mà, khi nghe được cái danh xưng Hổ Vương chi đao, hắn lập tức giật mình. Lịch sử Phiêu Miễu đại lục từ xưa tới nay đã từng xuất hiện không ít hạng người kinh tài tuyệt diễm, trong đó có những người xuất thân là tán tu nhưng bọn họ lại cường đại vô cùng, cho dù là siêu cấp môn phái cũng không dám khinh thường. Hổ Vương chính là một trong những nhân vật trong truyền thuyết cường đại như vậy.
Cách đây một vạn năm, vị đại lão này cầm pháp khí Hổ Vương chi đao trong tay ngạo nghễ thiên hạ, khó gặp địch thủ.
Nhưng mà khi danh vọng của hắn đạt tới đỉnh cao thì đột nhiên mấy tích, không người nào bít được tung tích của hắn. Có người nói rằng hắn di du lịch ở đại lục khác, cũng có người nói hắn được Vạn Bảo Hiên mời đi, cũng có lời đồn rằng hắn đã chết.
Ngày hôm nay, kiện thần binh xuất hiện trên tay Hổ Bá Thiên, chính là thần binh Hổ Vương chi đao trong truyền thuyết.
Vị Hổ Vương tiền bối kia đã từng quét ngang thiên hạ bằng lưỡi đao sắc bén này.
"Pháp khí, đây là pháp khí!..." Truyện Cảnh Thụy líu lưỡi nói, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
"Quả thật là pháp khí, nếu không phải pháp khí thì sao có thể có thần uy như thế". Truyện Phàn Cao kích động nói.
Phụ tử bọn họ cũng biết, Hổ Bá Thiên đã thắng rồi. Kết quả này chỉ cần nghĩ đến là đủ cho bọn họ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Hổ Bá Thiên cất tiếng cười dài, lúc này hắn cũng không có truy kích, mà vẫy tay một cái, hổ đầu nhân thân đứng giữ không trung lập tức tới bên cạnh hắn, lẳng lặng đứng một bên.
Nhưng mà tất cả mọi người khi tận mắt nhìn thấy uy lực của một đao kia, cho nên không ai dám khinh thường nó.
Hổ Bá Thiên hai tay để sau lưng ngạo nghễ nói: "Trương huynh, tiểu đệ mượn uy của binh khí, không tính là anh hùng, ngươi có thể đổi binh khí rồi cùng ta tái chiến một hồi".
"Xì xào..." Bê ngoài quang cầu lại vang lên nhưng âm thanh xì xào, ai cũng không ngờ rằng Hổ Bá Thiên lại nói ra những lời như thế.
Sắc mặt Trương Tấn Đào tái nhợt. Hắn vẫy tay, thanh trường đao trên lôi đài lập tức bay vào tay hắn, cảm thụ khí linh của trường dao gần như muốn tiêu tán, sắc mặt của hắn càng khó coi.
Trương Tấn Đào hung ác nhìn chằm chằm vào Hổ Bá Thiên nói: "Thần binh trong tay ngươi chính là pháp khí, vậy thì lão phu tìm đâu ra thần binh tương đương".
Quả thật, pháp khí không phải là ngụy pháp khí, đó là thần binh thật sự có uy năng vô cùng, thậm chí có thể áp chế cường giả linh thể siêu cấp.
Trương Tấn Đào thi triển ngụy pháp khí, phải sử dụng lực lượng của bản thân hắn thì mới có thể phóng thích uy năng. Nhưng Hổ Vương chi đao sau khi được Hổ Bá Thiên tung ra, chỉ bằng vào uy năng của bản thân nó cũng đã triệt để áp chế ngụy pháp khí cùng bản thân Trương Tấn Đào.
Uy lực của hai loại thần binh này chênh lệch nhau quá lớn.
Hổ Bá Thiên nhịn không được cười lên, nói: "Trương huynh tựa hồ đã quên, hôm nay trong đại bỉ, là các hạ cùng Tạ Đằng Man sử dụng ngụy pháp khí trước, mà Hổ mỗ cùng Trịnh huynh đệ củng chỉ là bị động phòng ngự mà thôi".
Trương Tấn Đào hơi giật mình, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ hiếm thấy. Lúc này, trong lòng hắn có phần hối hận. Nhưng mà, nhìn vẻ mặt tự tin của Hổ Bá Thiên, trong lòng hắn lập tức nhụt chí.
Bằng vào lực lượng của bản thân hắn, có thể thắng được hán tử hào sảng này sao?
Hổ Bá Thiên vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên hổ đầu nhân ảnh,nói: "Hổ Vương, ngươi tạm thời trở về, để cho ta và hắn tiếp tục giao chiến một lúc".
Hổ Vương chớp chớp hai mắt, mất kiên nhẫn nói: "Cần gì phiền toái như vậy, để cho ta một đao xử lý hắn".
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, linh khí kia lại có thể nói chuyện, hơn thế lại còn cuồng vọng như vậy.
Trên bầu trời lập tức xuất hiện vài cỗ khí tức cường đại, bọn họ đều cẩn thận đề phòng.
Nếu như thật sự thật sự bất chấp mà xuất thủ, thì cho dù bọn họ phải phá vỡ quy củ đại bỉ cũng phải ra tay ngăn cản.
Trong đại bỉ, chết vài tu luyện giả là bình thường, các đại bị trước cũng không thể tránh khỏi. Nhưng trận chiến giữa cường giả linh thể thì bị quản chế nghiêm ngặt, nếu thật sự có cường giả linh thể chết trong đại bỉ, cả môn phái sẽ bị chê cười. Cho dù là tính mạng của khách khanh thái thượng trưởng lão cũng như vậy.
Hổ Bá Thiên lắc đầu, nghiêm nét mặt nói: "Người này là một 'khối đá thử vàng' trên con đường tu luyện của ta, ta muốn quang minh chính đại chiến thắng hắn. Hổ Vương, ngươi trở về đi".
Hổ Vương thoáng cái đứng thẳng lên, thân ảnh bất đắc dĩ lóe lên, lập tức chui vào trong thân thể của Hổ Bá Thiên.
Hổ Bá Thiên tinh thần phấn chấn, vẻ mặt phấn khởi, hắn cao giọng quát: "Trương huynh, nếu ngươi không sử dụng ngụy pháp khí, như vậy thì Hổ mỗ cũng không dùng, chúng ta dùng bản lĩnh thật sự để phân cao thấp đi".
Thanh âm của hắn ầm ầm vang lên, bên trong ẩn chứa sự tự tin cường đại.
Nét mặt Trương Tấn Đào biến đổi, lúc này hắn triệt để đánh mất niền tin chiến thắng. Dù là hắn không nghe rõ Hổ Bá Thiên nói hắn chỉ là ' khối đá thử vàng' nhưng mà vừa rồi bại trận đã khắc sâu vào trong lòng hắn, khiến cho hắn nơm nớp lo sợ, bất kể thế nào cũng không có dũng khí tiếp tục chiến đấu.
Hổ Bá Thiên chờ một lát, sắc mặt của Trương Tấn Đào lúc đỏ lúc xanh, khí tức trên người nhiễu loạn vô cùng.
Hắn mất kiên nhẫn quát: "Trương huynh, mời..."
Khóe môi Trương Tấn Đào giật giật hai cái, cuối cùng thở dài một tiếng: "Hổ huynh, không cần động thủ, lão phu nhận thua..."
Những lời này hắn vừa nói ra, bên ngoài quang cầu lặng ngắt như tờ.
Nhưng mà chỉ một giây sau, ở vị trí Bạch Thảo phong lập tức phát ra vô số tiếng hoan hô điên cuồng, tất cả mọi người xung quanh đều ôm lấy nhau. Mà ở Hoa Lộ phong thì khắc hẳn, nơi đó chỉ còn lại sự tịch mịch, có người thân thể run nhè nhẹ, dường như không thể tin vào mắt mình.
Hoa Lộ phong có một cường giả linh thể tọa trấn, vậy mà từ hạ phong lại tụt xuống Phong vô danh.
Bọn họ sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong mười năm sau này ở Vạn Kiếm Tông.
Vài canh giờ sau, tất cả mười một tràng đại bỉ đã kết thúc.
"Phành, phành, phành..." Trên bầu trời vang lên tiếng chuông trầm bổng. Thanh âm của chưởng giáo chân nhân vang lên trên bầu trời Vạn Kiếm Tông như tiếng chuông đồng: "Đại bỉ hạ phong kết thúc, Đế Y phong, Bạch Thảo phong.... Có mười một phong tấn chức hạ phong".
"Tuân theo pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân..."
Bất kể là có nguyện ý hay không, dù là vui mừng hay buồn khổ, vô số âm thanh vào thời khắc này vang lên, truyền khắp cả Vạn Kiếm Tông.
Hai mắt Truyện Cảnh Thụy đẫm lệ mơ hồ nhìn về phương xa, trong lòng lão kích động hò hét: "Sư tổ, sư phụ, các người đã thấy chưa, Bạch Thảo phong của chúng ta đã tấn chức hạ phong rồi...."