Chiến Thiên

Chương 213: Q.5 - Chương 213: Miêu Kiếm Cương.






Mặt trời vừa nhô lên, vừa to vừa tròn giống như chiếc bánh khô dầu( bánh rán), lơ lửng trên ngọn cây. Mặt trời đỏ ửng trên cao chiếu rọi qua từng kẽ lá, ánh sáng tựa như những sợi tư vàng rủ xuống. Mây mù trên những ngọn núi xa xa dần dần bị xua đi. Hàng vạn đạo kim quang tỏa sáng chiếu rọi khắp nhân gian. Lấp ló trong những đám mây liên tục biến đổi hiện ra màu đỏ tươi, chiếu lên khắp núi sông, tràn ngập ý xuân.

"Kèng...." Một thanh âm trong trẻo của cồng chiêng từ trên đỉnh núi vang lên.

"Bái tế liệt tổ liệt tông". Sau khi tất cả âm thanh biến mất, Truyện Cảnh Thụy cao giọng hô.

Ttrên đỉnh núi Bạch Thảo phong, vô số đệ tử trong phong cung kính quỳ gối, bọn họ hướng về phía bài vị lịch đại tổ sư mà quỳ rạp xuống làm đại lễ.

Đương nhiên, môn hạ có thể đi lên đỉnh núi hầu hết là những môn nhân có địa vị trong phong, còn tuyệt đại đa số đệ tử bình thường đều hành lễ tại lưng chừng núi.

" Lễ thành, đứng dậy". Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người chậm rãi đững lên, khóe mắt nhìn về phía hai phụ tử Truyện Cảnh Thụy.

Đại bỉ Vạn Kiếm Tông đã qua được nửa tháng, trong tất cả các phong thăng cấp thành công, ngoại trừ Bạch Thảo phong , những phong còn lại đều cũng không có nằm ngoài dự liệu của đại đa số mọi người.

Bài danh trong mười một tòa trungphong cuối cùng cũng không có thay đổi, tuy ba tòa hạ phong đứng đầu cũng có thực lực không thể coi thường. Nhưng trải qua một trận khiêu chiến, vẫn như trước thất bại mà quay về, bọn họ không có thực lực để làm rung chuyển ngôi vị trung phong.

Nhưng mà điều này chẳng liên quan gì tới bọn người Trịnh Hạo Thiên, một tháng sau bọn họ mở tế đàn trên đỉnh núi, báo cáo với lịch đại tổ tiên việc này.

Điều này, đối với các phong có lịch sử truyền thừa lâu dài trên Vạn Kiếm Tông, là một sự kiện quan trọng không được phép bỏ qua.

Cuối cùng, màn tế tự mất cả ngày thời gian cũng đã kết thúc, mấy người Trịnh Hạo Thiên đã có cơ hội xả hơi.

"Thái thượng trưởng lão, lúc này Bạch Thảo phong chúng ta có thể tấn chức hạ phong, đều là công lao của ngài". Truyện Cảnh Thụy hướng về phía Hổ Phách Thiên khom người một thật sâu, nói: "Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu ngài cần đến Bạch Thảo phong chúng ta, cứ mở miệng, Bạch Thảo phong chúng ta quyết không chối từ".

Hổ Phách Thiên khoát tay ngăn lại, tuy rằng hắn đã tấn chức linh giả, lão nhân trước mặt chỉ là một cửu giai tu luyện giả. Nhưng vì Trịnh Hạo Thiên, hắn cũng không thể nhận được.

"Truyện phong chủ quá khiêm nhượng rồi, Hổ mỗ cùng Trịnh huynh đệ như người một nhà. Ngài nói lời này thật là quá khách khí rồi".

Truyện Cảnh Thụy cười ha hả, nhưng trong lòng lão lại nghĩ thầm: Trịnh Hạo Thiên thật không hổ là phúc tinh của bản phong, chẳng những tu vi của bản thân thâm sâu không lường được, hảo hữu của hắn cũng cường đại như vậy.

Nhưng mà lão cũng không biết, Trịnh Hạo Thiên không chỉ quen biết một vị cường giả linh thể. Nhưng mà, muốn mời vị còn lại tới đây thì thật không thực tế.

Hổ Phách Thiên hướng về phía mọi người gật đầu một cái sau đó nói: "Các vị, Hổ mỗ rời khỏi Trấn Hải Thành đã một thời gian rồi. Hôm nay mọi việc đã xong, phải trở về bế quan tu luyện, các vị bảo trọng".

Hắn ôm quyền thi lễ, cũng không để cho mọi người có cơ hội mở miệng, thân hình lóe lên đã biến mất khỏi đỉnh núi.

Mấy người Truyện Cảnh Thụy trở tay không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn rời đi vô tung vô ảnh.

Thở dài một hơi, Truyện Cảnh Thụy bất đắc dĩ nói: "Cao nhân làm việc quả là quỷ thần khó lường, chúng ta không cách nào nắm bắt".

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, chỉ có hắn mới hiểu rằng cường giả linh thể sau khi tấn chức thì cần có một thời gian củng cố và nghiên cứu phương pháp chiến đấu của cảnh giới linh giả. Đây là một việc lớn không thể bỏ qua, Hổ Phách Thiên có thể đợi đến hôm nay mới rời đi là đã nể mặt mình lắm rồi.

"Bẩm báo..."

Một vị thất giai hạch tâm đệ tử chạy tới, hắn chạy như bay tới trước mặt Truyện Cảnh Thụy khom lưng thật sâu.

Sắc mặt Truyện Cảnh Thụy hơi trầm xuống: "Vội vàng hấp tấp làm gì, giờ đây Bạch Thảo phong đã là một trong những hạ phong, sau này làm việc phải có quy củ một chút, không thể làm xấu mặt bản phong".

Tên đệ tử kia vâng dạ, lúc này mới ổn định tinh thần, từ tốn nói: "Phong chủ đại nhân, Miêu Kiếm Cương phong chủ của Khô Vinh phong tới bái kiến".

"Khô Vinh phong?" Sắc mặt Truyện Cảnh Thụy khẽ biến, phẫn nộ quát: "Tại sao ngươi không nói sớm".

Vẻ mặt tên đệ tử kia bối rối không biết phải làm sao, trong lòng vô cùng ủy khuất, nhưng cho dù hắn có hai lá gan cũng không dám tranh luận cùng phong chủ đại nhân

Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, liền bước về phía trước một bước, nói: "Sư tổ , Miêu phong chủ đã đích thân tới đây, chúng ta cũng nên đi đón tiếp".

Truyện Cảnh Thụy chậm rãi gật đầu một cái, nói: "Chúng ta đi".

Lão dẫn đầu xuống núi, các trưởng lão cùng các đệ tử trọng yếu cũng không dám chậm trễ, đều tất bật đuổi theo.

Trịnh Hạo Thiên liếc mắt với Vương Vũ một cái, Vương Vũ khẽ gật đầu. Đợi phần lớn mọi người rời khỏi, Vương Vũ cười ha hả tiến lên, kéo tay vị thất giai hạch tâm đệ tử tới báo tin kia, nói: "Sư huynh là ...".

Người nọ tuy tu vi so với Vương Vũ cao hơn, nhưng lại biết Vương Vũ là người tâm phúc của Trịnh Hạo Thiên, nên không dám lên mặt, vội vàng nói: "Vương huynh, tại hạ là Phan Lượng".

Vương Vũ mỉm cười nói: "Thì ra là Phan huynh". Hắn dừng một chút rồi nói: "Phan huynh tuổi không lớn lắm mà đã tu luyện tới cảnh giới thất giai, sau này nhất định tiền đồ vô lượng, thành tự phi phàm".

Phan Lượng cười khổ một tiếng, nói: "Vương huynh khách khí rồi, Phan mỗ với chút thành tựu này làm sao có thể so sánh với mấy người Trịnh sư huynh, nếu sau này có thể tấn thăng cửu giai hoặc là thập giai trong lòng cũng đủ mãn nguyện rồi".

Vương Vũ cười ha hả, đưa tay vào ngực móc ra một hộp ngọc đặt vào tay Phan Lượng rồi nói: "Phan huynh quá khiêm nhượng rồi, Vương mỗ xưa nay rất thích kết giao bằng hữu, hôm nay mới gặp Phan huynh như bạn thân lâu năm, chúng ta có thể kết giao bằng hữu chứ".

Phan Lượng do dự một chút, thu lấy hộp ngọc, nói: "Có thể cùng Vương huynh kết giao, Phan mỗ hết sức vinh hạnh".

Trong đại bỉ, Vương Vũ làm tùy tùng của Trịnh Hạo Thiên. Trước kia ở Bạch Thảo phong cũng không bị xa lánh hay khinh bỉ, vốn hắn chỉ là lục giai tu luyện giả, thực sự chỉ có thể giao hảo với nhân vật dưới thất giai mà thôi. Nhưng mà sau đại bỉ lần này thì khác rồi.

Trịnh Hạo Thiên không chỉ thể hiện thực lực cường đại có thể chống lại đệ tử trung phong, hơn nữa ngay cả khách khanh thái thượng trưởng lão duy nhất của phong cũng xem hắn như huynh đệ tay chân. Nước lên thì thuyền cũng lên, Vương Vũ bắt đầu tận lực giao hảo với nhưng hạch tâm đệ tử đã ngoài thất giai.

Mà lúc này, những hạch tâm đệ tử cùng các trưởng lão cũng sẽ không vì Vương Vũ chỉ có tu vi lục giai mà khinh thường, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rằng: Sau lưng Vương Vũ có một chỗ dựa rất hùng mạnh.

Hai người nói chuyện với nhau một lát sau đó rời đi.

Phan Lượng lén lút mở ngọc hạp xem xét, trên mặt xuất hiện vẻ kinh hãi.

Ở trong ngọc hạp có hơn mười tấm phù triện quý giá, hơn nữa đều là phù triện thích hợp cho tu luyện giả cao giai sử dụng. Hắn thở dài một hơi, Trịnh sư huynh ra tay thật hào phòng, cho dù là tùy tùng của Trịnh Hạo Thiên, so với hắn còn may mắn hơn.

Nếu tương lai Trịnh sư huynh chủ trì Bạch Thảo phong thì tốt rồi.

Trong lúc bất tri bất giác, loại ý niệm này đều xuất hiện trong đầu những người tiếp xúc qua với Vương Vũ.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, không người nào dám đề cập việc này trước mặt phụ tử Truyện Cảnh Thụy.

..............................

Mấy người Truyện Cảnh Thụy không dám chậm trễ, bọn họ đi nhanh xuống chân núi. Từ xa có thể nhìn thấy hơn hai mươi người đứng dưới chân núi. Tinh mang trong đôi mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên, Đại Bằng Điểu Chi Mục đã mở ra, thu lấy khuôn mặt cùng vẻ mặt của những người đang ở xa xa.

Trong này, không chỉ có Cừu Hinh Dư cùng Miêu Bồi Đức, ngoài ra còn có một người ở chính giữa, được mọi người vây quang như là những vì sao vây quanh mặt trăng, đó là một lão giả tinh thần vô cùng quắc cước.

Tuy râu tóc tóc lão bạc trắng, nhưng từ trên người phát ra khí phách bức người, lẳng lặng đứng nới đó tự như một tòa núi nguy nga, khiến cho người ta phải ngẩng đầu lên nhìn mới có thể thấy rõ khuôn mặt lão.

Trong nội tâm Trịnh Hạo Thiên khẽ động, chân khí lập tức vận chuyển, nhưng điều khiến cho hắn kinh hãi chính là: Hắn không thể nhìn thấu vầng sáng trên người vị lão nhân kia.

Dường như có cảm ứng, lão nhân kia quay đầu như vô ý hữu ý liếc về phía phương hướng.

Mặt dù chỉ vẻn vẹn một cái liếc, hơn nữa song phương cách rất xa nhau. Nhưng vẫn khiến cho Trịnh Hạo Thiên cảm thấy lạnh lẽo, mồ hôi trên trán xuất hiện. Trong lòng hắn hoảng hót, bản thân mình nhìn trộm lại bị lão giả kia phát hiện, hơn nữa còn âm thầm phát lực, khiến cho hắn chịu chút thiệt thòi.

Nội tâm Trịnh Hạo Thiên có phần trầm xuống, hắn có thể khẳng định, lão giả này là một cao thủ cấp bậc cường giả linh thể.

Vị này là phong chủ Khô Vinh phong: Miêu Kiếm Cương. Quả nhiên là lão đã tiến giai lên cảnh giới linh thể rồi, mà có hắn tọa trấn, vị trí hạ phong của Khô Vinh phong trên cơ bản là vững chắc rồi.

"Ha ha, Miêu phong chủ đến thăm, lão phu không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội".

Từ xa, Truyện Cảnh Thụy lập tức cao giọng nói.

Thật ra hôm nay Bạch Thảo phong cũng là một trong những hạ phong, nếu luận về thân phận hai người bọn họ, tất nhiên là tương đương.

Nhưng mà Bạch Thảo phong mới tấn cấp, tất nhiên là không thể so sánh với Khô Vinh phong rồi, cho nên ngôn ngữ có phần khách khí cũng là điều đương nhiên.

Miêu Kiếm Cương mỉm cười, nói: "Truyện phong chủ khách khí rồi, Bạch Thảo phong giờ đây đã được xếp vào hàng ngũ hạ phong, lão phu đặc biệt tới chúc mừng".

Truyện Cảnh Thụy có chút kích động dẫn bọn họ lên núi, lúc Cừu Hinh Dư đi qua cùng Trịnh Hạo Thiên trao đổi ánh mắt, mà Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt đó thấy được trong mắt nàng sự kích động vui sướng không cách nào hình dung được.

Hai đoàn người đi vào đại sảnh, ngồi vào vị trí.

Miêu Kiếm Cương vỗ tay, một môn hạ đệ tử dâng lên một hộp bảo vật: "Truyện phong chủ, đây là chút lễ mọn chúc mừng, xin nhận lấy".

Truyện Cảnh Thụy nói xong lời cảm ta, sau đó phái người nhận ngọc hạp.

Miêu Kiếm Cương đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: "Truyện phong chủ, lần này lão phu tới đây, có chuyện làm phiền rồi".

Truyện Cảnh Thụy vội vàng nói: "Miêu phong chủ, mời nói".

Miêu Kiếm Cương khẽ gật đầu, nói: "Ngày xưa, tiểu nữ cùng lệnh đồ Cừu Đường Cổ kết làm bạn lữ. Giờ đây hai người bọn họ đều ở trong Tiểu Linh giới, mà lão phu đối với bọn họ rất nhớ nhung, không bằng ta và ngươi phái người đi trước, đón bọn họ vào Đại Linh giới, ngươi nghĩ thế nào?"

Hai hàng lông mày Truyện Cảnh Thụy khẽ động, lão nặng nề gật đầu một cái nói: "Cứ dựa theo lời của Miêu phong chủ mà làm".

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn nhau, đều không cách nào che dấu sự vui mừng.

Đây là Miêu Kiếm Cương thừa nhận sai lầm năm đó, đối với nhân vật hiếu thắng như lão, muốn làm ra quyết định như vậy, thì khó khăn tới cỡ nào chứ ........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.