Chiến Thiên

Chương 10: Q.5 - Chương 10: Kim cương pháp mục.






"Ầm..."

Côn ảnh như sóng dữ biển khơi và hấp lực khổng lồ sau tiếng nổ liền dừng lại chút ít.

Ngưng Kiếm thuật có uy năng cường đại là tuyệt học mật thuật thần kì như thế vẫn chỉ làm dừng lại trong nháy mắt mà thôi.

Trịnh Hạo Thiên khu sử Độn Thiên châu, muốn nhanh chóng thoát li khỏi nơi này. Thiếu mất phòng hộ của Hải Vương thuẫn hắn buộc phải thoát khỏi tên Kim cương viên nhân này càng xa càng tốt.

Tuy nhiên, trên mặt của Thạch vương đột nhiên lóe lên tia hung lệ. Hắn hao tổn tâm cơ mới phá hủy được Hải Vương thuẫn, lại phải dùng bí thuật cường đại mới vây khốn được Trịnh Hạo Thiên trong côn ảnh hải đào này, chính vì thế không thể để cho Trịnh Hạo Thiên viễn độn khỏi nơi này được.

Quỷ kế khó khăn lắm mới thành công, nào lại có thể đơn giản buông tay.

Há miệng thật to, hắn kiệt lực hít vào.

Mồm hắn há to như cái bồn máu giờ lại giống như hang động không đáy vô cùng tĩnh mịch, phát ra hấp lực khổng lồ, lại trói buộc Độn Thiên châu.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên vô cùng kinh hãi. Hắn mơ hồ đã cảm ứng được, với hấp lực này của Thạch vương, không gian xung quanh còn chưa được hồi phục sẽ lại ba động trở lại. Hắn ta dựa vào miệng để thay thế sức mạnh thần kì của côn ảnh, thao túng dư lực khắp nơi.

Đây đúng là chuyên lạ thường, chỉ có tên Kim cương vương tộc xảo trá đến cực điểm này mới có thể làm ra được.

Ngón tay khẽ điểm, lần này chỉ có năm trăm tiểu long ngưng tụ lại. Bọn chúng lao xuống dưới, lại bạo liệt.

Nhưng Thạch vương đã có sự phòng bị, hắn liều mạng huy vũ Phiên giang đảo hải côn, từng vòng như đại hải cự lãng cuồn cuộn không dứt, không chút nào nhường nhịn năm trăm tiểu long bạo liệt ra.

Sau ít khắc, gió êm biển lặng, cho dù Bạo kiếm thuật năm trăm tiểu long cùng bạo cũng không thể làm côn bổng nửa điểm thương tổn.

Mà cùng lúc đó, cổ hấp lực cường đại kia vẫn như cũ, làm Trịnh Hạo Thiên mãi không thể thoát khỏi.

Mắt hắn cũng lóe lên tia hung lệ, Trịnh Hạo Thiên phẫn nộ quát :" Bạo, bạo, bạo, bạo..."

Cùng với tiếng rống gầm giận dữ phẫn nộ, những con tiểu long đang lượn lờ trên bầu trời lập tức vọt xuống dưới, cứ năm trăm con làm một tổ, trong nháy mắt ngưng hợp bạo liệt, phóng thích ra uy năng lớn nhất của Bạo Kiếm thuật.

Một lớp tiếp một lớp , phảng phất vô cùng vô tận, vĩnh viễn không ngừng lại.

Ầm...Ầm..Ầm...

Cự đại bạo liệt cơ hồ liên tiếp không ngừng vang lên. Mà hấp lực Trịnh Hạo Thiên cảm thấy cũng dần suy yếu. Đến lần thứ năm trăm tiểu long bạo liệt, cuối cùng Độn Thiên châu đã thoát khỏi ràng buộc, bỗng nhiên phá không mà khởi, bay ra nơi xa.

Vù! Độn Thiên châu đã bay xa, cách trăm trượng mới dừng lại.

Với khoảng cách này, dù là Thạch vương có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng đừng mơ dựa vào hấp lực trói buộc hắn.

Thạch Vương chậm rãi buông côn bổng, ánh mắt tiếc lên vẻ tiếc nuối.

Ngẩng đầu nhìn ba ngàn tiểu long còn lại đang nhảy múa trên bầu trời, hắn có chút kinh ngạc. Đây là loại kiếm kĩ gì, có uy năng cường đại như thế, nhưng vì sao trước kia chưa từng nghe nói qua.

Chằm chằm nhìn về hướng Trịnh Hạo Thiên rồi Thạch Vương quay người rời đi, giọng nói của hắn vẫn còn vang vọng trở lại:" Nhân loại, ngươi đã đào tẩu, ta sẽ không đuổi theo ngươi, hừ bắt lấy cực phẩm luyện yêu võ giả kia cũng có thể đền bù được tổn thất cho bổn tọa..."

Hắn sải bước đi thẳng, tựa hồ đối với Trịnh Hạo Thiên sau lưng mình không chút gì lưu luyến.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên chợt tái nhợt. Hắn tất nhiên minh bạch ý đồ của Thạch vương nhưng đáng tiếc là hắn cũng không có cách giải quyết nào.

Trước Thái thành, Nhân tộc và Kim cương nhất tộc đang chiến đấu ác liệt. Với tính cách của Dư Uy Hoa tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đồng môn tháo chạy. Hơn nữa, cứ coi Dư Uy Hoa muốn chạy vậy thì còn Cao Thăng thì sao, các huynh đệ khác của Phượng Sồ phong thì sao?

Nghiến răng một cái, Trịnh Hạo Thiên quát một tiếng, hắn vung tay lên, tất cả tiểu long liền quay đầu lại nháy mắt đã quay trở vào trong cơ thể hắn.

Động tác của hắn không hề ngừng lại cùng lúc liền vỗ lên một tấm tứ giai linh quang phù triện, gập ngón tay lại bắn ra một đạo tinh quang.

Đạo tinh quang này vừa nhỏ vừa mỏng, khó để nhìn thấy.

Nhưng đạo quang vừa rời khỏi tay Trịnh Hạo Thiên, bay lên phía trước liền cấp tốc bành trướng lên , trong một khắc đã biến thành cự đại Thương Long dài đến mấy trượng.

Trịnh Hạo Thiên không ngừng xuất thủ, hắn liên tiếp huy sái, hết đạo quang điểm này lại đến đạo quang điểm khác chạy ra từ đầu ngón tay hắn, lần lượt chuyển hóa thành cự đại Thương Long.

Cuối cùng, toàn bộ bốn mươi con Thương Long che lấp thiên địa bay nhảy giữa không trung. Bọn chúng giương nanh múa vuốt, lộ ra khuôn mặt đáng sợ.

Thạch Vương ở đằng xa đã dừng bước. Hắn nhìn màn này cứng đờ cả người.

Mặc dù hắn cũng đoán được người thanh niên này có lẽ còn cất giấu thủ đoạn trên người nhưng thế nào cũng không đoán ra, cái thủ đoạn này lại ẩn chứa uy năng thật sự kinh người như thế này.

Dùng nhãn lực hắn có thể nhìn ra, bốn mươi Thương Long ẩn chứa uy năng vượt xa những con tiểu long kia.

Hắn chết cũng nghĩ không thông, chỉ là một kẻ tứ giai Nhân loại tuy luyện giả làm sao lại có thể có thần thông bậc này.

Gương mặt Trịnh Hạo Thiên hiển hiện hung quang, ánh mắt chết chóc ghim chặt vào người Thạch vương.

Hắn ta đã muốn giết mình lại còn muốn dùng tính mạng của Dư Uy Hoa để uy hiếp, kẻ này tất phải chết.

Gào to một tiếng, bốn mươi Thương Long lắc lư thân hình, ầm ầm lao thẳng tới Thạch vương.

Thạch vương không dám chậm trễ, một tiếng hét to, thân thể hắn bắt đầu bành trướng lên. Thân hình của hắn vốn đã to cao hơn Kim cương vương tộc bình thường, lại bạo càng giống cự đại bá thật sự.

Song thủ nắm chặt Phiên giang đảo hải côn, huy vũ một phiến côn ảnh.

Không gian phía trước hắn bị thay đổi một cách thần bí, từng đạo côn ảnh xông thẳng lên trời, nghênh ngang nghênh tiếp bốn mươi cự đại Thương Long.

Nhưng, uy năng của bốn mươi con Thương Long này còn vượt xa mức tưởng tượng của hắn. Song phương vừa tiếp xúc, phiến côn ảnh như núi cao trùng điệp nháy mắt đã giống như tuyết gặp liệt hỏa hoàn toàn tan biến. Bốn mươi Thương Long cưỡi sóng đạp gió, xuyên qua trùng trùng đại hải ba đào, hung hăng ập kích tới Phiên giang đảo hải côn. Một con còn mở rộng cái miệng lớn hơn thân hình Thạch vương, thoáng chốc đã nuốt hắn ta.

Hai hàng lông mày khẽ nhếch, Trinh Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy Thạch Vương khẳng định không thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.

Quả nhiên, chỉ sau ít khắc, cả phiến không gian bỗng nhiên vang lên tiếng gầm rống như lôi đình của hắn ta :" Bạo...."

Sau đó, thân hình hắn từ trong bụng Thương Long nhảy ra. Mà không gian đằng sau lưng hắn đột ngột bị lõm vào, thân hình hắn bay lùi lại giống như có gì đấy hút lấy hắn, nháy mắt đã bay xa gần trăm trượng.

Cùng lúc đó, hắn dừng lại ở côn ảnh do Phiên giang đảo hải côn hình thành, côn ảnh bỗng chốc bạo liệt, vô số kim quang được phóng ra năng lượng cường đại cuồn cuộn hung hăng đánh vào bốn mươi Thương Long.

"Ầm..."

Cự đại oanh minh vang dậy. Tuy Trịnh Hạo Thiên thấy tình hình không ổn đã lập tức điều khiển Thương Long viễn đôn nhưng trong lúc vội vàng chỉ trốn ra được có ba mươi con.

Mười con còn lại đều bị bạo nổ ngay tại trận biến thành hư ảo. Độn Thiên châu bay lùi lại đằng sau, thối lui mấy trăm trượng mới miễn cưỡng tránh được dư ba của vụ nổ.

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lại, Thạch vương lúc này đã thảm hại vạn phần, tay không mà kim hoàng sắc cũng trở nên xơ xác, che kín vết máu.

Hấp thu sức mạnh ma thạch của Thương Long há lại dễ dàng, muốn hoàn hảo vô khuyết đấy chính là muôn vàn khó khăn. Thạch Vương buông thõng hai cánh tay, hắn hộc ra một ngụm máu tươi vẫn còn nhe răng cười nói :" Nhân loại tứ giai, lại có thể ép bổn tọa đến mức này, ngươi ngươi...rất giỏi..."

Trịnh Hạo Thiên lãnh đạm nói :" Chờ ta giết ngươi xong, ngươi sẽ biết thế nào là thực sự giỏi."

Dường như nhận được mệnh lệnh của hắn, ba mười Thương Long gần đấy phát ra tiếng long ngâm cực đại, từ thiên không lao thẳng xuống dưới.

Đã mất đi Phiên giang đảo hải côn, Kim Cương hộ thể thần công cũng bị phá, Thạch vương lúc này có lẽ đã cùng đường.

Nhưng mà, hắn lại ngạo nghễ ngẩng đầu lên, cỗ âm thanh kì dị theo miệng hắn ngâm nga đi ra:" Kim cương... Pháp Mục."

Vị trí trên trán hắn, bỗng nứt ra, lộ ra con mắt thứ ba màu hoàng kim.

Giờ phút này, thân hình cao lớn của Thạch Vương phảng phất như thiên thần hàng lâm, toàn thân toát ra loại khí tức khủng bố cổ quái giống như từ thượng cổ tới.

"Tán.."

Chỉ một chữ, chậm rãi phát ra từ miệng hắn.

Theo một chữ này, con mắt thứ ba liền bắn ra một đạo quang.

Tán.

Ba mươi con Thương Long trên thiên không cứ như bị vật gì vây khốn trói buộc lại. Chúng nó kiệt sức giãy dụa nhưng cỗ sức mạnh thần bí lại càng thít chặt vào, làm bọn chúng không thể động đậy gì được.

Sau đó, thân thể của bọn chúng bắt đầu rạn nứt, sức mạnh khổng lồ dần dần li khai, cứ như bị vật gì đó cưỡng chế tách ra.

Chỉ là tính thời gian trong mấy hơi thở, ba mươi Thương Long uy lực vô cùng đã hoàn toàn bị tiêu diệt .

Dường như chưa bao giờ xuất hiện, nháy mắt tan thành mây khói, không còn tồn tại.

"Oa..."

Ngụm máu đen phun ra từ miệng từ mũi Thạch Vương, phủ lên khuôn mặt đầy khủng bố của hắn.

Một kích này tuy uy năng khổng lồ nhưng đối với bản thể của hắn đồng dạng tạo nên thương tổn cực lớn.

Trịnh Hạo Thiên nhìn Thạch vương đã nỏ mạnh hết đà. Hắn nghiến răng lại vỗ một tấm linh quang phù triện nữa lên người, rồi vươn tay vung lên, toàn bộ tiểu long trong cơ thể ầm ầm lao ra.

Hơn bảy ngàn tiểu long ồ ạt tuôn ra, bao bọc xung quanh cơ thể hắn. Thạch vương chỉ biết trợn tròng mắt kinh hô :" Phẩm, ngươi là siêu phẩm linh khí sư..."

Trịnh Hạo Thiên cười một tiếng dài nói :" Ngươi hiểu đã chậm, đi chết đi." Sắc mặt Thạch vương trắng bệch, mắt hắn rốt cuộc lóe lên tia quyết liệt.

Hắn ngẩng đầu, trán lại nứt ra, thụ nhãn lần nữa xuất hiện.

"Phong..."

Hết thảy trong hư không lập tức khôi phục lại như bình thường. Linh lực trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên đột nhiên không cách nào vận chuyển, tựa hồ như có sức mạnh cường đại ngăn chặn thông đạo của linh lực, triệt để phong ấn lại.

Bảy ngàn tiểu long liền biến mất. Còn Độn Thiên châu ngừng lại một lát rồi rơi từ trên không xuống. Cũng may thân thể Trịnh Hạo Thiên nhẹ như yến giữa không trung chuyển hướng mượn lực, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Gương mặt Thạch vương đầy vết máu, hắn cuồng tiếu nói :" Đáng giá, mất một giáp tuổi thọ, mười năm không thể mở Kim Cương Pháp Mục nhưng đổi được cực phẩm linh khí sư, ha ha ha... Đáng giá.."

Hắn bước nhanh, ầm ầm lao tới Trịnh Hạo Thiên.

Nhân loại linh khí sư này tuy có vô thượng uy năng, nhưng linh khí sư một khi mất đi linh lực cũng giống như lão hổ không có nanh vuốt thì làm sao có thể địch lại hắn.

Tuy hắn lúc này thân mang trọng thương mười thành thực lực chỉ còn một, nhưng thế đã đủ rồi. Thạch vương vươn thủ chưởng như quạt hương bồ, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai chộp tới Trịnh Hạo Thiên.

Nhưng đúng khắc này nụ cười trên mặt hắn liền trở nên cứng đờ lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy.

Trên gương mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị. Rồi nhân loại linh khí sư này đột nhiên yêu hóa ngay trước mắt hắn.

Yêu hóa….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.