Nhìn bộ dạng vui vẻ lúc này của hắn, ở đâu còn dấu hiệu bị thương.
Nhân ảnh lóe lên, Lâm Đình đã ở bên cạnh hắn. Huynh đệ hai người nhìn nhau cười, trên khuôn mặt đều xuất hiện tia đắc ý.
Hai người bọn họ từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, lại cùng luyện võ, sự phối hợp đã ăn ý đến mức không thể tin nổi. Trịnh Hạo Thiên tuy về mặt võ thuật thành tựu đạt được cao hơn hẳn hai người, nhưng xét về mặt phối hợp thì vẫn còn kém khá xa.
Dư Uy Hoa mượn địa hình đặc thù trong rừng rậm đi loanh quanh một vòng dẫn Bành Gia Hổ tới, vừa lúc Lâm Đình đã chuẩn bị xong bẫy rập. Nếu như bình thường, Bành Gia Hổ có lẽ còn có thể nhìn ra ít mánh khóe nhưng đến lúc gần đuổi kịp Dư Uy Hoa tâm tình hắn càng phấn chấn, đâu còn có thể bình tĩnh. Chính một bước đạp sai đã làm hắn mất mạng.
"Tên ngu ngốc, muốn đuổi theo huynh đệ chúng ta cũng phải nhìn xem có hay không bản lĩnh chứ." Lâm Đình tủm tỉm cười nói, liền nhìn xuống, sắc mặt chợt lộ vẻ khó hiểu nói :" Không hay rồi."
Dư Uy Hoa khẽ giật mình, theo ánh mắt của Lâm Đình nhìn xuống, vẻ mặt hắn cũng dần trở nên méo mó.
Bẫy rập này do thời gian hơi gấp nên Lâm Đình bố trí cũng không quá tinh tế, ngay cả hố đất đào cũng không quá sâu.
Nhưng Bành Gia Hổ đã ngã xuống phía dưới, mà phía trên có hai người bọn họ đứng gác, hắn chỉ có chạy đằng trời.
Nhưng lúc này, cảnh tượng trong bẫy thật là vượt quá ngoài dự liệu của bọn hắn.
Trong bẫy rập Bành Gia Hổ trợn tròn hai mắt, mồm há hốc, lẳng lặng nằm trên mặt đất. Đằng sau đầu hắn, một chất lỏng màu đỏ chảy ra làm người ta kinh tâm động phách.
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình quanh năm đi săn, đối với chất lỏng này cũng không quá lạ lẫm.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên. Tia đắc ý trong đôi mắt hai người đã thoáng biến mất, mà chuyển thành một tia thất kinh.
Tuy bọn họ đều hiểu rõ, bản thân với người này có cừu oán, nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều chưa từng nghĩ đến việc lấy mạng của hắn.
Săn bắt thú trong núi với việc giết người là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau...
Hai chân Dư Uy Hoa dùng lực nhảy xuống, đã ở trong bẫy rập. Hắn vươn ngón ty run run chạm vào đại động mạch trên cổ của Bành Gia Hổ, mấy khắc sau, trên mặt hắn không còn một tia huyết sắc.
"Thế nào?" Lâm Đình tuy đã xác định được đáp án, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng mà hỏi.
Dư Uy Hoa lắc đầu, giọng chát chúa nói :" Đã chết."
Sắc mặt của Lâm Đình thay đổi hẳn, hắn chậm rãi nói :" Ta đâu có đặt cạm bẫy giết người, hắn làm sao có thể chết được?"
Dư Uy Hoa lật lại thi thể của Bành Gia Hổ, nhìn thấy tảng đá nhô lên mặt đất, hai huynh đệ lập tức hiểu rõ nguyên do.
Bành Gia Hổ sau khi đạp trúng bẫy rập, nếu như ngã xuống bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là bị thương. Nhưng hắn vung roi muốn sống bị Lâm Đình chặt đứt, ở giữa không trung bị mất điểm lực, cho nên cả người ngã xuống. Mà không may lại chính là gáy của hắn đập vào đúng tảng đá nhô lên.
Âm sai dương thác, cái chết của Bành Gia Hổ quả thực đủ oan uổng rồi.
"Đi lên." Lâm Đình cắn chặt răng lạnh lùng nói .
Hai chân Dư Uy Hoa một điểm trên bốn vách hố bẫy, lập tức như linh miêu chạy lên trên.
Lâm Đình không nói hai lời, từ trong người lấy ra một binh khí cổ quái, hắn hơi kéo ra lập tức đã biến thành một cái xẻng.
Đây là một loại công cụ gấp do Trịnh Thành Liêm thiết kế, chuyên dùng cho thợ săn vào núi đào bẫy rập. Nhưng trong ba người, cũng chỉ có mỗi Lâm Đình là mang theo.
Một xẻng, bùn đất tung bay, Lâm Đình bắt đầu lấp hố.
Dư Uy Hoa nhìn mà hơi sửng sốt. Hắn lập tức hiểu ý Lâm Đình, ánh mắt nhìn khắp 4 phía. Hắn nhặt mấy tảng đá lớn vứt vào trong hố, sau đó chặt lấy cành cây lớn, không ngừng quật xuống, để cho phiến đất ấy rắn chắc hơn.
Hai người bọn họ cùng nhau phối hợp, qua một lát đã hoàn thành việc lấp đất.
Ánh mắt Lâm Đình lưu chuyển một vòng, hắn chạy ra chỗ khác, đào lấy ít một ít cây cối chuyển sang phiến đất này.
Sau khi làm xong tất thảy mọi việc, ở nơi đây tuy rất khó che đậy một số dấu vết, nhưng trừ những người có kinh nghiệm bằng không cũng khó nhìn ra được kẽ hở trong này.
Hai người bọn họ cùng thở phào một hơi, liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, giọng Lâm Đình chậm chạp nói :" Không thể để cho Dư thúc biết."
Dư Uy Hoa do dự một lát, chầm chầm gật đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn ra hướng xa nói :" Không biết Trịnh Hạo Thiên thế nào rồi."
Lâm Đình tin tưởng mười phần nói :" Hạo Thiên chắc chắn sẽ không có việc gì."
Dư Uy Hoa cười khổ đáp :" Tôi không lo Hạo Thiên, mà là lo Bành Gia Long sau khi trở về sẽ có phản ứng thế nào."
Sắc mặt Lâm Đình khẽ biến, trong mắt lóe lên một tia sát khí sắc bén. Chỉ là lưỡng lự rất lâu cũng không nói gì nữa.
Dư Uy Hoa thở dài một tiếng, xoay người đi về phía trước. Ba người lúc tách ra đã hẹn nhau địa điểm tập hợp.
Lúc này hai người đều trầm mặc, tâm tư nặng nề. Bọn họ mơ hồ cảm giác được, bản thân và người bạn của mình tựa hồ đã phát sinh một tia vi diệu. Chỉ là bọn họ cũng không biết,loại chuyển biến này rốt cục là tốt hay là xấu.
***
Sau lưng không ngừng kình phong đến, một cỗ khí tức mạnh mẽ nhất quyết đòi ngăn cản hắn lại.
Nhưng mà, tất thảy đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói cũng không mang đến chút nào áp lực cho hắn.
Tốc độ dưới chân không nhanh không chậm, trong rừng cây rậm rạp mà lại giống như một con cá lớn xuyên qua một cách dễ dàng. Hơn nữa phải dẫn Bành Gia Long tới nơi xa hơn nữa.
Khuôn mặt lạnh lùng của Bành Gia Long càng âm u hơn nữa, trong lúc đuổi theo khoảng nửa canh giờ hắn đã xác định được một chuyện.
Khinh công của Trịnh Hạo Thiên có lẽ so với hắn còn kém một chút nhưng hắn với sự thông thuộc rừng cây này thì lại không bằng.
Đuổi một lát, Bành Gia Long chợt ngừng lại.
Hắn biết rõ, bây giờ rời khỏi ven rìa vùng rừng rậm này, nếu như còn tiếp tục đi sâu vào, vậy thì nếu coi như là đuổi giết Hạo Thiên, hắn cũng chưa thể hẳn đủ sức chạy ra khỏi phiến rừng rậm này.
"Trịnh Hạo Thiên, ngươi nghe cho rõ đây. Ta sẽ quay lại tóm lấy hai đứa bạn của ngươi." Bành Gia Long lạnh lùng quát:" Ta phải chặt gãy tay chân bọn nó, cắt đứt kinh mạch, bóc trần Đan Điền bọn chúng."
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày. Tính khí của huynh đệ Bành gia vậy mà lại giống nhau, vừa mở miệng đã vô cùng hung lệ tàn nhẫn.
Tuy hắn ta chưa hẳn có thể làm được, nhưng uy hiếp như vậy vẫn làm người ta muốn phát khùng.
Dừng lại cước bộ, Trịnh Hạo Thiên xoay người, sải bước lớn đi về phía sau.
Trong nội tâm Bành Gia Long mừng thầm. Hắn chỉ muốn hét lớn bất quả chẳng qua là vì tâm tư bực tức mà phát tiết ra, nhưng không thể nghĩ rằng lại làm Trịnh Hạo Thiên quay trở lại, tự nhiên trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Duỗi tay kéo một cái, đã cởi bỏ dây mây, Lang Nha Bổng nhẹ nhang linh hoạt rơi vào trong tay. Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia sát khí, khí tức trên thân cũng dần dần sôi trào lên.
Sau khi chém giết hai con Bạch Nhãn Lang Vương, trên người hắn cũng đã tích tụ ít hung sát chi khí. Một khi tức giận phóng thích ra, khí thế xung quanh lập tức long trời lở đất.
Sắc mặt Bành Gia Long khẽ biến, tay hắn vỗ vào hông một cái, một thanh nhuyễn kiếm nhẹ nhàng được rút ra.
Chân khí thể nội lưu chuyển, nháy mắt đã dẫn vào trong nhuyễn kiếm. Trong không khí trầm bổng âm thanh ong ong, giống như là có vô số ong mật đang bay quanh đây.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, đây là lần đầu tiên hắn gặp được đối thủ sử dụng nhuyễn kiếm. Trong nột tâm không khỏi xuất hiện chút ít sự mong đợi.
Bành Gia Long một kiếm trong tay, tâm tình lập tức bình tĩnh, dường như không còn bị khí thế hung lệ của Trịnh Hạo Thiên ảnh hưởng tới nữa.
"Trịnh Hạo Thiên ngươi đả thương tam đệ ta, làm hắn không cách nào có được tư cách Liệt thủ." Bành Gia Long lãnh đạm tiếp tục nói :" Ta không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi chỉ cần tự mình chặt đứt một cánh tay, ân oán giữa chúng ta coi như thanh toán xong."
Hắn đuổi lâu không theo kịp, trong nội tâm còn đang ghìm chặt nộ khí, còn muốn chặt đứt tứ chi của Trịnh Hạo Thiên, lột bỏ Đan Điền. Nhưng sau khi cảm nhận được khí thế trên người của Trịnh Hạo Thiên, trong tâm cũng có chút ít kiêng dè, cho nên đột ngột mới đổi lời vậy.
Thế nhưng, nếu như sau khi Trịnh Hạo Thiên đúng như hắn nói cắt đứt một cánh tay, hắn có tuân theo cam kết hay không thì lại là hai chuyện khác nhau rồi.
Cười nhạt một cái, Trịnh Hạo Thiên mới mở miệng nói :" Muốn chặt đứt tay ta, xem ngươi có chút gì bản lĩnh không đã."
Bành Gia Long hừ lạnh một tiếng nói :" Cho chút thể diện mà không muốn. Nếu như để ta xuất thủ, thì không còn là một cánh tay nữa." Lời vừa nói , cước vừa động, một bước đã sải được mấy trượng, nhuyễn kiếm trong tay liền hóa thành một đạo hào quang bạch sắc, đâm tới cổ tay của Trịnh Hạo Thiên.
Tốc độ của hắn rất nhanh, vừa mới chạy mà đã thắng được ba phần.
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười một tiếng, Bành Gia Long lúc này chẳng những tốc độ rất nhanh mà kiếm thế cực kì mạnh mẽ.Một kiếm đâm tới, tràn đầy khí thế cường đại làm người khác ngạt thở.
Lang Nha Bổng rung nhè nhẹ, đã vươn ra vừa đúng lúc chặn lại đường đi của một kiếm này.
Nếu Bành Gia Long tiếp tục tiến về phía trước, một kiếm này tuyệt đối không đâm đến cổ tay Trịnh Hạo Thiên, chắc chắn là đụng phải Lang Nha Bổng.
Bành Gia Long từ tam đệ sớm biết, Lang Nha Bổng trên lưng Trịnh Hạo Thiên không phải là đồ khuếch trương mà đích xác là trường binh khí hàng thật giá thật.
Đối với trời sinh thần lực của Trịnh Hạo Thiên hắn sớm cũng đã có chuẩn bị, thân hình hắn đột nhiên hơi khom xuống, nghiêng người trượt đi.
Dưới chân hắn như được lắp đặt một cái ròng rọc, mà đất ở phiến rừng rậm này trơn trượt như băng vậy, chính vì thế đã giúp hắn trượt nhẹ nhàng tới sau lưng Trịnh Hạo Thiên.
Trên mặt Bành Gia Long ẩn hiện hung mang, Nhuyễn kiếm trong tay giống như con rắn độc ẩn mình trong bóng tối chuẩn bị phun độc, bỗng nhiên điểm hướng sau bả vai của Trịnh Hạo Thiên.