Bước nhanh rời khỏi đám đông, Trịnh Hạo Thiên ù ù cạc cạc nhìn hai người bọn họ hỏi :" Các huynh làm gì vậy, lẽ nào không tham gia tỉ thí võ đài sao?"
Dư Uy Hoa cười khổ nói một tiếng :" Chúng ta không tham gia. Dù sao lần này lấy được hai trăm lượng bạc, coi như là có chút thu hoạch. Mau mua vài thứ rồi rời khỏi nơi đây."
Lâm Đình cũng khẽ gật đầu, vẻ mặt của hắn rất ngưng trọng.
Trịnh Hạo Thiên hoài nghi hỏi :"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Uy Hoa khẽ thở dài :" Chúng ta vừa rồi nghe ngóng, Bành Gia Hổ và Bành Gia Báo còn có một người huynh trưởng gọi là Bành Gia Long. Hắn là Liệp Sư Sơ Giai , hơn nữa tùy thời cũng có thể đột phá đến Trung Giai Liệt Sư."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu. Vốn dĩ huynh đệ Bành Gia Hổ hung hăng ngang ngược như thế là vì sau lưng bọn hắn còn có chỗ dựa lớn.
Lâm Đình trầm giọng nói :"Ba huynh đệ Bành gia hùng bá Ngọc Đại Quan, nơi này là địa bàn của bọn chúng. Chúng ta không nên ở lâu, nhanh rời đi mới là thượng sách."
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu. Bản thân hắn cũng là Liệp Sư Sơ Giai. Ba người liên thủ, cũng sẽ không thua kém huynh đệ Bành gia. Nhưng nếu thẳng tay đánh cược một lần, quay về thế nào cũng sẽ bị Dư Kiến Thăng trách cứ. Điều này sẽ chả phải là chuyện vui gì.
Ba người bước nhanh hơn, sau khi hỏi thăm một số người liền đến một hiệu tạp hóa trong thành.
Nghe được ba người bọn họ muốn mua số lượng lớn Ban Vĩ Duật, mà là loại bán thành phẩm chưa hoàn thiện. Chưởng quầy tự nhiên vui mừng quá đỗi. Nhưng coi như hắn dốc hết sức cũng chỉ gom góp đủ hai cái bao tải khoảng hơn 40 con Ban Vĩ Duật.
Ban Vĩ Duật ở Ngọc Đại Quan cũng được coi là một thổ sản vùng núi tương đối đắt tiền. Nhưng cho dù đám người Trịnh Hạo Thiên có thu mua với giá cao thế nào cũng không làm thế nào trong thời gian ngắn có thể thu đủ số lượng lớn .
Nếu bọn họ có thể ở lại tiểu trấn này chờ đợi tất nhiên là sẽ có đủ.
Nhưng bởi vì chuyện võ đài làm trong lòng Lâm Đình tương đối lo lắng, vì vậy sau khi vác được hai bao tải rồi ba huynh đệ tức khắc rời khỏi tiểu trấn này.
Hành động của bọn họ rất mau lẹ, dứt khoát.
Từ lúc rời võ đài, đến lúc rời khỏi thành trấn, trong đó có cả việc mua đồ bất quá cũng chỉ mất có một canh giờ.
Hầu hết những lúc xử lí mọi việc đều do Lâm Đình ra mặt. Miệng lưỡi hắn linh hoạt, nhìn mặt mà nói chuyện cũng là cao nhân. Hai người Dư Uy Hoa và Trịnh Hạo Thiên chỉ có thể đứng từ đằng sau hâm mộ mà thôi.
Ba người sau khi rời đi chưa được bao lâu, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến đổi. Hắn đột ngột dừng bước, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.
Lâm Đình lãnh đạm hỏi :" Hạo Thiên làm sao vậy?"
"Đằng sau có người." Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói :" Hai người, trong đó một người là Bành Gia Hổ."
Dư Uy Hoa quay đầu lại nhìn quanh, nhưng không hề thấy bất cứ gì. Có điều hắn biết thính lực của Trịnh Hạo Thiên vô cùng dị thường nên tất nhiên không có bất cứ nghi ngờ nào.
Sắc mặt Lâm Đình hơi trầm xuống, hỏi :" Người kia là Bành Gia Báo sao?"
"Không phải." Trịnh Hạo Thiên lắc đầu nói :" Người này không hề bị què."
Bành Gia Báo bị Trịnh Hạo Thiên đả thương, tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Mà khinh công của người kia thậm chí còn cao hơn Bành Gia Hổ một bậc, tất nhiên không có khả năng là hắn rồi.
Lâm Đình hít sâu một hơi nói :" Chúng ta đã nhượng bộ. Bọn họ lại không cam tâm. Hừ đã như vậy, phải làm cho bọn họ biết chút ít khổ sở."
Ba người nhìn nhau cười, đột ngột bước nhanh hơn, chạy đến khe núi.
Địa hình Ngọc Đại Quan rất đặc biệt. Để đi ra bên ngoài chỉ có một con đường mà hai bên đều là sơn mạch đồ sộ. Mặc dù người ở đây định cư đã lâu làm động vật lớn ở nơi này càng ngày càng khan hiếm. Nhưng nếu là để che giấu mấy con người thì vẫn dư sức.
Bọn họ chạy càng nhanh, là vì đã quen đi đường núi. Chớp mắt đã rời khỏi con đường lớn, ẩn mình vào trong đám rừng rậm.
Thân hình của bọn hắn vừa biến mất xong, hai đạo nhân ảnh nhanh chóng từ sau đuổi đến.
Hai người này mặc y phục màu đen sát mình, mặt mũi 5, 6 phần giống nhau. Chính là Bành Gia Hổ kẻ vừa bị thua trên võ đài đi cùng là một Liệp Sư Sơ Giai Bành Gia Long hơn hắn 3 tuổi.
"Bọn chúng thật xảo quyệt, lại có thể phát hiện ra ta và huynh theo dõi." Bành Gia Hổ hung hãn nói.
Bành Gia Long khẽ lắc đầu, nói :" Ba người bọn chúng chỉ ở trong thành có một tiếng đã tức khắc rời đi rồi, đến võ đài cũng không tham gia. Hừ, bọn chúng chắc chắn nghe được đại danh của ba huynh đệ ta, vì vậy mới khiếp sợ mà chạy."
Bành Gia Hổ mở giọng xu nịnh :"Đại ca, đây đều là do đại danh của huynh quá lớn, làm bọn chúng nghe đến mà vỡ mật.'
Khóe miệng của Bành Gia Long khẽ nhếch lên nói :" Ba con thỏ chết nhát kia, vậy mà lại dám đến Ngọc Đại Đường gây rối huynh đệ chúng ta, thật đúng là không biết sống chết."
Bành Gia Hổ chần chừ một lát rồi mới nói :" Đại ca, trên người Trịnh Hạo Thiên có gì đó rất cổ quái, chúng ta không thể xem thường."
Bành Gia Long vung mạnh tay một cái nói :" Kẻ này thiên phú thần lực, nhưng chỉ cần không lên nối Liệp Sư, quả quyết không phải là đối thủ của vi huynh ngươi. Ngươi yên tâm đi."
Bành Gia Hổ chậm rãi gật đầu, mà chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại mờ mờ ảo ảo ẩn hiện một tia bất an.
Lúc nghe tam đệ Bành Gia Báo tự thuật lại xong, hắn cũng không cho là vậy. Nhưng đích thân giao thủ với Trịnh Hạo Thiên hắn liền cảm thấy thiếu niên này nhìn qua thì bình tĩnh điềm đạm nhưng tựa hồ không hề đơn giản.
Lắc lắc đầu, hắn tự chế giễu chính mình. Phải như đại ca nói, bất luận thiếu niên này thiên phú dị bẩm thế nào, chỉ cần không lên Liệp Sư thì không cách nào phóng chân khí, cũng không cách nào ngăn cản nổi chân khí xâm nhập. Đã như vậy, hắn còn lo lắng cái gì.
Hai người lách mình tiến vào rừng rậm. Bọn họ tuy không phải là Liệp nhân nhưng ánh mắt quét qua vẫn đủ nhìn rõ mọi dấu vết trong rừng. Những bụi cỏ bị giẫm đạp cũng chỉ rõ bọn hắn một con đường.
Bành Gia Long không nhịn được cười nói :" Ba quỷ nhỏ này thật linh hoạt, phát hiện chúng ta ở phía sau đuổi theo nhưng lại quá thiếu kinh nghiệm, để lại quá nhiều dấu tích, hắc hắc..."
Bành Gia Hổ khẽ gật đầu, hoàn toàn quên mất lo lắng lúc trước.
Ba thiếu niên bị giới hạn về tuổi, tính là tu luyện võ nghệ rất tốt, nhưng về mặt kinh nghiệm thì còn cần phải bồi dưỡng nhiều.
Đuổi theo một hồi, bên cạnh thân cách đó không xa đột nhiên truyền đến một đạo kinh hô, sau đó ba đạo bóng đen tách ra bỏ chạy.
Huynh đệ Bành gia nhìn nhau, chợt Bành Gia Hổ chỉ tay về một hướng hô to :" Hắn chính là Trịnh Hạo Thiên."
Đằng sau lưng của đạo ảnh kia, là một cái Lang Nha Bổng to lớn. Đây đúng là dấu hiệu nhận biết rõ rệt nhất. Bành Gia Hổ liếc nhìn là nhận ra rồi.
Bành Gia Long hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa chuyển tức khắc đã chạy theo.
Bành Gia Hổ cũng chuyển người, do dự một chút, đôi mắt hắn chợt sáng ngời. Hai đạo thân ảnh kia nhìn qua một tráng kiện, một hơi gầy. Dáng người cường tráng tất nhiên là Dư Uy Hoa rồi.
Đã nhận ra người này, hắn tự nhiên không chịu buông tha, hai chân sẵn sàng như bay đuổi theo.
Ngay từ đầu hắn thập phần tin tưởng, bởi vì Bành Gia Hổ cũng đã nói, võ công của Dư Uy Hoa chỉ cao hơn tam đệ một ít, mà võ công và khinh công của hắn lại cao hơn Dư Uy Hoa nhiều. Vì vậy hắn rất tự tin có thể đuổi kịp đối phương.
Nhưng chỉ qua vài khắc, hắn không nhịn được mà mắng chửi om xòm.
Nhịp chân của người này linh hoạt đa biến, chạy băng băng trong rừng rậm giống như con thỏ ranh mãnh đang vô cùng sợ hãi, hai chân một đạp một giẫm là đã thoát ra thật xa. Hơn nữa kẻ này ở đây liền như cá gặp nước vô cùng tự do thoải mái. Khoảng cách của hai người chẳng những không gần hơn ngược lại ngày càng cách xa.
Trong lòng hắn thất kinh, kẻ này đối với rừng rậm sao lại quen thuộc đến vậy, lẽ nào hắn cũng là người của Ngọc Đại Quan?
Ba huynh đệ Bành gia cư trú ở trong thành, không phải là Liệp hộ trong núi thế nên không thể nào tưởng tượng được đám người Dư Uy Hoa ở đây có thể phát huy được thực lực ra sao.
Nội tâm hắn tức giận, gào to một tiếng càng chạy liều mạng. Do bị áp bức ở phía sau, Dư Uy Hoa tựa hồ giật mình, do đó đâm ra hoảng loạn.
Thân hình vừa chuyển, thế mà Dư Uy Hoa đã chạy được một vòng từ bên ngoài rừng chạy vào.
Xem ra đã đến vùng thưa thớt cây cối, trong lòng Bành Gia Hổ rất mừng rỡ. Chỉ cần ra đến bên ngoài mặt đất bằng phẳng, kẻ này sẽ không thể nào mượn địa hình phức tạp trong rừng rậm làm khó dễ hắn nữa. Vậy thì trong ít phút này tuyệt phải đuổi kịp.
Nụ cười của hắn dần dần hung ác hơn, trong nội tâm Bành Gia Hổ bắt đầu tính toán. Khi đã đuổi kịp tên tiểu tử này, phải xử trí như thế nào để hắn có thể dẹp tan mối hận trong lòng.
Cước bộ của Dư Uy Hoa đột nhiên lảo đảo, dường như là đụng phải thứ gì đó. Mặc dù hắn miễn cưỡng đứng dậy được nhưng cước bộ đã đôi chút loạng choạng.
Bành Gia Hổ thấy thế cười thật to, âm thanh này thật là thống khoái.
Hắn bước nhanh hơn, cách Dư Uy Hoa ngày càng gần. Hắn duỗi dài cánh tay, muốn chộp tới.
Nhưng đúng vào thời khắc này, hắn thấy Dư Uy Hoa quay đầu lại, trên khuôn mặt của kẻ này vậy mà lại không chút nào sợ sệt ngược lại còn tràn ngập vẻ châm biếm.
Bành Gia Hổ giật mình, hai chân hắn đã giẫm thật vững dưới đất.
"Á..."
Một đạo âm thanh thảm thiết từ trong miệng hắn bạo phát vang lên, vài giây sau khi hai chân đặt xuống mặt đất, đã cảm thấy dưới chân nhẹ như không, cả người nặng nề ngã xuống .
Trong lòng biết không ổn, kiệt lực muốn giữ vững thân hình. Nhưng võ công của hắn chưa đạt tới cảnh giới Liệp Sư, cơ bản là không cách nào ngăn cản cơ thể ngã xuống.
Trong đôi mắt lóe lên tia kinh hoàng, cổ tay hắn đột nhiên run lên, vung ra một sợi dây nhuyễn tiên, vừa vặn quấn quanh một gốc cây to bên cạnh bẫy rập.
Thân thể hắn dùng hết sức lực, vặn vẹo bên này bên kia giữa không trung, muốn mượn sức đi lên. Nhưng bạch quang trước mắt lóe lên, nhuyễn tiên đã bị đứt. Thân thể giữa không trung, lại vô lực, cứ như vậy cả người ngã sấp xuống bẫy rập phía dưới.
"Bụp..."
Một đạo giòn vang, gáy của hắn đập vào một tảng đá sắc nhọn, máu tươi trong nháy mắt trào ra nhuộm đỏ cả bẫy rập.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, hắn mơ hồ nghĩ mãi không ra, bẫy rập này rốt cục là ở đâu ra.