Chiến Thiên

Chương 53: Q.4 - Chương 53: Nộ hống chân khí tứ giai.






Trịnh Hạo Thiên trấn trụ lại đan điền, ý niệm hắn lại lần nữa chìm vào đan điền.

Ở nơi đó, hai con sinh vật hung mãnh cường đại vẫn như trước đang tiến hành quyết đấu sinh tử. Mặc dù uy năng của Cuồng Bạo Hùng Vương có thể thua kém một bậc, nhưng mà sau khi cuồng hóa, Hùng Vương hoàn toàn không yếu thế.

Dưới hoàn cảnh trong đan điền, yêu phách Hùng Vương căn bản là không có khả năng thiếu chân khí, cho nên nó có thể tận tình cuồng hóa biến thân mà không bị hạn chế thời gian hay di chứng gì.

Cũng vì vậy, Cuồng Bạo Hùng Vương mới có thể chính thức ngạnh kháng với chim đại bàng trong thời gian dài.

Ý niệm của Trịnh Hạo Thiên bỗng ngừng lại trong nháy mắt, sau đó chợt đè nén lại.

Lúc trước hắn suy nghĩ rằng nơi này là đan điền của hắn, thuộc về địa bàn của mình. Cho nên hai con yêu thú nọ bất quá chỉ mượn lực lượng của hắn sinh tồn, hơn nữa còn tiến hành giao chiến mà thôi.

Đối với hắn mà nói, muốn chế phục hai con yêu thú này, tựa hồ cũng không khó khăn gì.

Nếu chúng ở trong cơ thể hắn, mà nghe lời thì thôi, còn nếu mà không nghe lời, mà quấy rối ở nơi quan trọng này, thì chuyện hôm nay là chuyện lớn rồi.

Lúc này, đối mặt với lực lượng tràn ngập mị hoặc từ trong biển rộng truyền đến. Ý niệm của Trịnh Hạo Thiên ngay khi vào trong đan điền liền hóa thành cự phong cao tới vạn trượng, hung hăng bài xích nó.

Sau khi nội đan yêu thú được luyện yêu vũ giả luyện hóa, huyết mạch yêu thú ẩn chứa trong đó sẽ dung nhập vào huyết mạch của nhân loại, mà yêu đan nọ cũng đồng dạng dung nhập vào trong đan điền.

Lúc luyện yêu vũ giả yêu hóa biến thân liền kích phát ra lực lượng huyết mạch của yêu thú, làm cho trong nháy mắt nhân loại đạt được lực lượng của yêu thú.

Mà bình thường chúng nó ẩn náo trong đan điền cũng không gây bất cứ ảnh hưởng gì đến nhân loại.

Nhưng mà lúc này, Ngư Nhân ca đã kích phát bản tính hung ác của tàn phách. Nếu như có một con tàn phách yêu thú, cùng lắm là nó hung bạo một chút, ngược lại không xảy ra biến cố gì. Nhưng mà hai con tàn phách yêu thú này sau khi bị kích thích, liền sinh ra va chạm và xung đột kịch liệt.

Chuyện là Trịnh Hạo Thiên cần phải làm bây giờ là, chế trụ tàn phách hai con yêu thú này hoàn toàn, làm cho hai tàn phách này cùng sinh tồn trong đan điền mà không va chạm nhau.

Mặc dù làm như vậy sẽ khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng năng lực yêu hóa biến thân, nhưng lúc này Trịnh Hạo Thiên đã là linh khí sư tứ giai, còn thông hiểu kiếm kỹ có uy lực vô cùng lớn, cho nên cho dù tạm thời mất đi năng lực yêu hóa biến thân, hắn cũng tuyệt đối có thể tự bảo vệ mình.

Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, hai con mãnh thú trong đan điền cùng lúc bạo liệt ra.

Chúng nó hóa thành một đoàn chân khí, hoàn toàn dung nhập vào mảnh hỗn độn này. Bất quá, chúng nó cũng không vì vậy mà tiêu tán, mà chỉ mấy ngày sau khi từ trong hỗn độn hội tụ lại lần nữa được sinh ra.

Có điều, ngay lúc chúng nó tiêu tán, đan điền đột nhiên chấn động lên.

Cả hỗn độn tựa hồ cũng run động lên, tiếng nổ ầm ầm, thanh âm giống như lôi đình không ngừng nổ vang trong não vực hắn.

Chân khí của đan điền dao động rất mạnh, mỗi lần dao động tựa hồ đều sinh ra một cỗ chân khí vô danh.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ trắng lại, hắn đột nhiên cảm nhận được, đan điền bản thân tựa hồ đang bành trướng lên, mặc dù bề ngoài không có bất cứ biến hóa gì, nhưng mà hắn biết, loại cảm giác bành trường này vô cùng tà ác.

“Ra…..”

Hắn muốn tiết ra cỗ lực lượng cường đại này, nếu không hắn khẳng định sẽ bị bành trường thân thể mà chết.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, hắn ra tay chế trụ đan điền, đi nhanh về phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi tới cửa tháp lâu.

Sau đó thân hình hắn vừa động, đã thoát ra cửa lớn, trực tiếp nhảy về nơi cao nhất trên tháp lâu.

Chỗ này, chính là đỉnh cao nhất của tòa thành, đứng ở đây nhìn ra phương xa, giống như có thể nhìn thấy trời biển phía kia hòa thành một đường.

Hắn mở miệng, một cỗ chân khí mênh mông từ trong đan điền hắn mãnh liệt phóng ra.

“Hống….”

Từ miệng hắn đột nhiên truyền đến tiếng cuồng hống đinh tai nhức óc.

Kim Cương Bạt Sơn quyết.

Đây là pháp quyết cực mạnh mà chỉ có đại phá mới có khả năng có được.

Mặc dù lúc này hắn cũng không yêu hóa biến thân Cuồng Bạo Hùng Vương, nhưng hắn đã dùng hết sức triệt để phóng thích ra chân khí.

Áp lực lạ thường cường đại trong cơ thể giờ khắc này cũng tùy thời tiết ra.

Tiếng rống cự đại lấy hắn làm trung tâm truyền rộng ra ngoài, thanh âm ầm ầm làm cho không khí dao động mãnh liệt mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chân mày tất cả mọi người trên đầu thành đều nhíu lại, bọn họ thống khổ che lấy hai tai, ngồi chồm hổm xuống đất.

Thanh âm đinh tai nhức óc này không ngừng trùng kích vào màng nhĩ họ, làm cho bọn họ từ trong mộng ảo bừng tỉnh.

Tiếng nộ hống này cư nhiên hoàn toàn đánh tan mị hoặc của Ngư Nhân ca.

“U….u…..u…..”

Tiếng ca đột nhiên dừng lại, dưới biển rộng, vị chiến tướng ngư nhân có khuôn mặt tinh xảo đôi mi thanh tú Thủy Tú Nhi kia lạnh lùng nhìn tất cả.

Ở chung quanh nàng, mấy tên cường giả ngư nhân cung kính cúi đầu, chờ mệnh lệnh kế tiếp từ nàng.

Sau một lúc lâu, Thủy Tú Nhi vung tay lên, hạ ra một mệnh lệnh mà nàng không muốn.

Cường công, không tiếc tất cả cường công.

Đây là phương thức chỉ huy không hề cao minh, bằng vào lực lượng cường đại, lấy tính mạng và huyết nhục làm cái giá để đả thông con đường thắng lợi.

Đối với nhân vật kiêu ngạo như nàng mà nói, lựa chọn chiến thuật kiểu này tiến hành quyết chiến sinh tử đã là nỗi nhục lớn.

Đông đảo hải tộc lần nữa hùng dũng xuất hiện, chậm rãi tiến lại gần tòa thành, hào khí giao chiến tràn ngập.

Người trên đầu thành đại đa số đã khôi phục thần trí, một bộ phận nhỏ người ý nghĩ vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã nhặt binh khí lên tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn quái thú thủy tộc chậm rãi tiến lại gần.

Bọn họ cũng biết rõ tất cả mọi thú vừa phát sinh, lúc này trong lòng bọn họ, đều hận những tên ngư nhân hèn hạ này đến thấu xương.

Chết trận sa trường có lẽ bọn họ không sợ, nhưng nếu mà bị mê hoặc tâm trí, từ trên đầu thành nhảy xuống tự tử, thì đã trở thành trò cười mất rồi.

Trịnh Hạo Thiên thở hổn hển thật lâu, vừa rồi phát ra tiếng nộ hống, cơ hồ đã là cực hạn mà thân thể của hắn có thể chịu được.

Đương nhiên, đây cũng là vì hắn chưa yêu hóa biến thân mà thôi.

Nếu mà thật sự hóa thân Cuồng Bạo Hùng Vương rồi nộ hống, thì hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy bất cứ mệt nhọc nào.

Hắn thở dài vài tiếng, rồi liền ngừng lại, bởi vì sau đó hắn liền vui mừng, một tiếng nộ hống này làm cho hắn cơ hồ không thể chịu nổi áp lực, nhưng mà lại đồng thời đả thông hoàn toàn kinh mạch của hắn.

Lúc này năng lực thừa nhận trong kinh mạch của hắn đã cường đại hơn so với trước không biết bao nhiêu mà nói, quả thực đúng là một may mắn cực đại rơi từ trên trời xuống.

Hắn mơ hồ có thêm một cảm giác.

Đối với luyện yêu vũ giả cấp thấp mà nói, đẳng cấp khó vượt nhất là tam giai lên tứ giai, nhưng mà lúc hắn hắn đã bất tri bất giác thuận lợi vượt qua bước này.

Cảm thụ được chân khí mênh mông trong cơ thể, hắn cơ hồ muốn cười to.

Nhưng mà, hắn lập tức đè nén khí tức lại, bởi vì sau khi thực lực của bản thân đề cao lên, kinh mạch cảu hắn lại mơ hồ hơi đau nhức.

Phần lớn chân khí bắt đầu khởi động, cư nhiên làm cho kinh mạch cũng bị một ít tổn thương.

Hắn vội vàng thu liễm tinh thần, không dám tái vận dụng bất cứ chân khí gì.

Thân hình lay động vài cái, đã đi vào trong tháp lâu.

Lúc hắn trở lại tháp lâu, lại thấy được vài ánh mắt ngưỡng mộ cùng sợ hãi, bất quá những người này đối với biểu hiện thần kỳ tầng tầng lớp lớp của hắn đã có năng lực chống cự nhất định, cho nên đôi mắt chỉ mang tia kinh hỉ thôi.

Nhưng mà, tia kinh hỉ này cũng không duy trì được bao lâu, khi bọn hắn nhìn thấy biển rộng lại nhô lên trùng trùng điệp điệp hải thú, tất cả mọi người đều biết, vận mệnh cuối cùng của bọn họ vẫn là không thể thay đổi.

Mục Cẩm thở dài một tiếng, từ trong đáy lòng nói: “Trịnh huynh đệ, Vương huynh, đa tạ các ngươi. Bất quá bây giờ, mời các ngươi ly khai nhanh.”

Lúc này tường thành đã nứt rộng ra, mà số lượng hải thú lại vẫn như cũ không hề giảm sút, còn nhân loại trên thành ngay cả một phần năm số lượng ban đầu cũng không bằng.

Cho dù là người không hiểu quân sự cũng biết, tòa thành này đã xong rồi, tuyệt đối không có khả năng chống đỡ nữa.

Vương Vũ rung rung khóe miệng một chút, sau đó ôm quyền với Mục Cẩm, nói: “Trịnh huynh đệ, chúng ta đi thôi.”

Trịnh Hạo Thiên cười cười, nói: “Vương huynh, ngươi đi trước đi.” Trong lòng Trịnh Hạo Thiên, cũng không có ý tứ xem thường Vương Vũ, hắn có thể kiên trì tới giờ phút này không rời đi, là đủ làm cho mọi người kính trọng rồi.

Vương Vũ nhăn mặt lại, nói: “Trịnh huynh đệ, tòa thành này không thủ nổi nữa rồi.”

“Ta biết.” Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hắn nhếch miệng cười, sau đó quay người, trực tiếp bước tới một cỗ Thần Ky nỏ mới.

Ở trong lòng hắn thầm nghĩ, cho dù có đi, cũng phải bắn ra hết những mũi Thần Kỳ tiễn này.

Cơ hội bắn tiễn đẹp như vậy, nếu mà bỏ lỡ, chỉ sợ sau này rất khó tìm được nơi mặc cho hắn tự do bắn ra Thần Ky tiễn.

Cho dù là trên Bạch Thảo Phong, cũng không có khả năng xuất ra Thần Ky tiễn chân chính để hắn tập dợt.

Nhưng mà, động tác này của hắn rời vào trong mắt người khác, lại khiến cho mọi người có cảm tưởng bất đồng.

Không ai có thể đoán được, sỡ dỉ Trịnh Hạo Thiên lưu lại, chỉ vì muốn bắt ra tất cả Thần Ky tiễn này. Ở trong lòng bọn họ, Trịnh Hạo Thiên nếu có thuật bắn tiễn cường đại như vậy, khẳng định đã trải qua thiên chuy bách luyện.

Cho nên, hắn làm như vậy, chính là muốn biểu lộ lập trường của mình với mọi người.

Vị linh khí sư trẻ tuổi này, cư nhiên muốn sinh tử cùng tòa thành.

Chỉ là, hắn muốn cho Vương Vũ mặt mũi, cho nên mới hàm hồ nói không rõ ý tứ.

Trên mặt Vương Vũ nhất thời một trận chuyển động, cũng không biết ý niệm trong đầu như thế nào.

Khóe miệng Mục Cẩm co quắp hai cái, hắn rốt cuộc không nhẫn nại được, trầm giọng nói: “Hảo, Trịnh huynh đệ, ngươi đã không chê Liệt Hổ Chúng chúng ta, không chê Trấn Hải thành chúng ta. Thì Liệt Hổ Chúng chúng ta trên dưới tuyệt đối sẽ đền trả….”

Nới tới đây, thanh âm của hắn đột nhiên chững lại.

Bởi vì hắn bỗng nghĩ tới, Trấn Hải thành sắp bị hủy, mà dưới tình huống này, hắn có tư cách gì mà hứa hẹn tương lai đền trả chứ?

Nhưng mà, ngay giờ khắc này một đạo thanh âm giống như tiếng chuông đồng trầm trọng như thái sơn truyền đến, hơn nữa còn đè lấp đi thanh âm của Mục Cẩm.

“Tuyệt đối…không phụ ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.