Một người chậm rãi sải bước đi đến bên ngoài tháp lâu.
Không ai biết hắn đi tới ngoài tháp lâu vào lúc nào, cũng không ai nghe được một chút động tĩnh, hay nhìn thấy được một chút thân ảnh. Cho đến khi hắn đi đến, mọi người mới ngạc nhiên, nhận ra ở ngoài tháp lâu đã có một vị khách nhân vô danh.
Đây là một nam tử vóc người cực kỳ cao lớn, xương cốt hai tay hắn thô to, rõ ràng là đã tu luyện công pháp đặc thù nào đó. Hào khí bừng bừng, uy phong lẫm liệt, khí thế đỉnh thiên. Vẻ mặt trên khuôn mặt hắn giống như luôn luôn trầm ổn, cho thấy đã trải qua vô số thí luyện, hai hàng chân mày chứa đựng uy nghiêm quyết đoán, vầng trán cương nghị thông minh, trên đó có một đường vân dài hẹp thật sâu, cho thấy đã trải qua bao năm chiến đấu gian khổ.
Khi hắn đặt chân tiến vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hắn giống như thái dương khổng lồ, tùy thời đều có thể phóng thích ra nhiệt năng, người như hắn trời sinh đã là nhân vật tuyệt đỉnh làm vô số người ngưỡng mộ.
“Hổ ca….”
“Hổ bang chủ….”
“Hổ huynh….”
Mấy đạo thanh âm khác nhau đồng thời vang lên, thanh âm bọn hắn không hẹn mà cùng cực độ vui mừng, trong đó có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Trịnh Hạo Thiên rất thính tai, nên nghe được rất rõ ràng.
Hắn cảm thấy, sau khi vị Hổ bang chủ này xuất hiện, không khí trên cả tòa tháp nhất thời thay đổi.
Khí tức tuyệt vọng, bi thương tràn đầy trong tháp lúc nãy đã giống như bị gió thổi đi, tựa hồ vào giờ khắc này, đã không có ai để ý đến những con hải thú từ từ tiến đến thành vào trong lòng.
Tâm tình Trịnh Hạo Thiên cũng có chút hoài nghi, vị Hổ bang chủ này thật ra là có thủ đoạn thông thiên gì, mà có thể làm cho mọi người yên tâm giao hết tiền đồ và vận mệnh của mình lên hắn?
Người nọ không đợi hắn nói xong, đã bước nhanh về phía trước ôm chầm lấy hắn, sau đó nói: “Mục đệ, lúc nãy huynh đã gặp Mã Kích, để đệ hao tâm rồi….”
Trên mặt Mục Cẩm lập tức tràn ra một mảnh đỏ hồng, hắn lắc đầu liên tục, hốc mắt có chút ướt.
Người nọ gật đầu với mọi người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Hạo Thiên một chút, trong mắt chứa đựng thiện tâm và hảo hữu.
Sau đó, hắn cười nói: “Các vị để Phách Thiên giải quyết bọn hải tộc này xong rồi cùng nhau nâng cốc nói chuyện….”
Dứt lời, hắn xoay người, sải bước rời khỏi.
Người này tiến vào, tùy ý khai báo vài câu, rồi lập tức rời đi, không có nửa điệm ướt át do dự.
Trịnh Hạo Thiên nháy nháy hai tròng mắt, hỏi: “Mục huynh, vị này là…”
Mục Cẩm vội vàng nói: “Trịnh huynh đệ, vị này chính là bang chủ Liệt Hổ Chúng, đại ca ta Hổ Phách Thiên….”
“Hổ Phách Thiên…” Trịnh Hạo Thiên nhẹ giọng đọc ba chữ kia, trong lòng cũng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn không sợ cái tên của mình làm người ta phản cảm, rồi tạo ra cường đại không lý do sao.
Song ý nghĩ vừa nổi lên trong đầu hắn, thì từ đầu thành đã kinh động một mảnh hoan hô.
Ánh mắt hắn nhìn về mọi người, chỉ thấy Hổ Phách Thiên đã đi tới trên đầu thành hai tay chắp sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá số lượng hải thú đang cuồn cuộn tràn vào. Ở dưới hắn, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ ầm ầm hoan hô điên cuồng.
Đây là sự kinh hỉ tìm ra đường sống trong chỗ chết, đây là vui mừng điên cuồng sau khi xác định mình đã an toàn. Giống như chỉ cần có người này, thì bọn họ luôn luôn an toàn, mà tòa thành cũng vững như núi thái sơn.
Lúc mọi người đang hoan hô, thân ảnh Hổ Phách Thiên dần dần cao lớn, giống như một tảng núi vô biên, phảng phất có thể ngăn cản được toàn bộ sóng lớn.
Trịnh Hạo Thiên líu lưỡi nhìn một màn này, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, người nam tử trước mặt lại có uy vọng to lớn như vậy.
Chỉ là hắn mới điều khiển ánh áng linh khí bay giữa không trung, thậm chí còn chưa ra tay, đã tạo ra một oanh động như vậy, người này ở tòa thành khẳng định không người nào có danh vọng lớn bằng.
Hổ Phách Thiên cúi xuống, nhìn đám hải quái xông tới, mắt hắn có chút tức giận cùng tia khinh thường khó có thể phát giác ra.
Trấn Hải thành, là nơi hắn xuất thân, cũng là nơi trưởng thành của hắn.
Lúc này, hải tộc lại thừa dịp hắn bế quan xuất động đại quân tấn công tới, nếu như không phải đột nhiên trong thành có một linh khí sư thần kỳ, nếu nhi hắn không nhận được tin tức, liều lĩnh phá quay vội vã chạy tới, thì có lẽ cái hắn nhìn thấy, không phải là tòa thành, mà là một mảnh phế tích rồi.
Lúc này, tâm tình hắn tràn đầy lửa giận, chân khí trong cơ thể giống như núi lửa sôi trào, lực lượng cường đại trong người kích động, cảm giác rất không thoải mái.
Rốt cục, nhóm hải quái đầu tiên đã tới gần, bọn nó bắt đầu leo lên đầu thành, muốn dùng mọi cách đến gần những người trên đầu thành, rồi cắn nuốt lấy huyết nhục bọn họ.
“Vèo vèo vèo….”
Một chuỗi tiếng rít không ngừng phát ra, vô số con phi tiển ngư phá biển phóng ra, ở trong hư không hóa thành đường cong mỹ lệ, đâm tới đầu thành.
Song, tất cả mọi thứ này đều không là gì trong mắt hắn.
Hắn mở miệng, cỗ chân khí không ngừng kích động trong cơ thể rốt cục vào giờ khắc này phun trào.
“Hống…..”
Từ trong miệng hắn, thanh âm điên cuồng kinh thiên động địa truyền ra.
Thời gian tại thời khắc này giống như dừng lại.
Dưới đầu thành, những con quái vật đều ngừng lại, bọn nó giống như luyện Định Thân Pháp, vào giờ phút này biến thành tượng gỗ.
Trên không, phi tiễn ngư không ngừng đâm tới cũng dừng lại, bọn nó không thể lay động thân thể, mà biến thành những con cá gỗ chân chính, cứ như vậy bị trọng lực hút xuống, rớt xuống mặt đất.
Chỉ là qua thời khắc này, trong thiên địa lại truyền tới một tiếng.
“Hống…..”
Đạo thanh âm cường đại, kịch liệt gầm thét ở trong biển rộng, uy năng của nó làm dã tâm của hải tộc tan nát. Từng gợn nước dưới biển cũng như ngừng lại, tựa hồ ngay cả biển rộng cũng phải sợ hãi thanh âm đến từ nhân loại này.
Sau đó, gợn nước tầng tầng cuộn lên, bọn nó bắt đầu cuốn về phía sau.
“Ầm….”
Từng trận thanh âm khổng lồ vang lên, gợn nước càng lúc càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt. Nước biển dưới chân thành đột nhiên cuộn lên, bọn nó tạo thành cơn sóng cao đến mấy trượng, hung hăng cuốn theo quân đội hải tộc ném về phía sau. Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, các chủng loại hải tộc bất đồng đều kêu thảm, thân thể bọn chúng gãy lìa, trọng thương, thậm chí còn cả bị hù chết.
Trịnh Hạo Thiên líu lưỡi, hắn khó tin nhìn một màn này.
Một tiếng rống rộng của vị Hổ Phách Thiên kia đã làm tất cả hải tộc phải toàn bộ rút lui.
Bất luận là hải quái nào trong biển, hay là phi tiễn ngư kia đều như đứa nhóc tay không tấc sắt ở trước mặt hắn, căn bản không có bất kỳ lực ngăn cản nào.
Đến tận giờ, Trịnh Hạo Thiên mới hiểu rõ.
Vì sao khi mọi người nhìn thấy hắn đến, liền yên tâm như thế. Đó là bởi vì thực lực của hắn tuyệt đối có thể trấn thủ được phiến thành trì khổng lồ này.
Chỉ nộ hống lên, thậm chí còn chưa động tới ngón tay, đã hoàn toàn giải trừ mối nguy cơ lần này.
Thực lực như vậy, đáng sợ đến mức nào.
Kể từ sau khi Trịnh Hạo Thiên tiến vào Đại Linh Giới, cũng đã gặp không ít cường giả.
Nhưng mà, những người mà hắn nhìn thấy lúc này, tựa hồ cũng không thua kém Nhân Băng Oánh đỉnh đỉnh đại danh ở Đại Linh Giới.
Chỉ là không thua kém thôi, còn về có hơn hay không, Trịnh Hạo Thiên cũng không có nửa điểm nắm chắc.
Hồi lâu sau, trời đất rốt cục lần nữa yên lặng lại.
Tiếng nộ hống vang vọng ở trên biển chậm rãi tiêu tán sạch sẽ, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn kích động như cũ, bọn họ nhớ lại một màn sóng lớn cuốn về lúc nãy, tâm tình bọn họ có chút mênh mông, bọn họ biết, một màn này sẽ lưu vĩnh viễn vào trong lòng họ, mà không cách nào xóa đi được.
Hổ Phách Thiên vẫn chắp hai tay sau lưng, lãnh đạm nhìn về phía trước.
Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm hùng hậu kiên cường ầm ầm vang lên: “Vương giả hải tộc, tòa thành này là do ta thủ hộ, dựa theo ước định của nhân tộc và hải tộc, ta chừa cho các ngươi một con đường sống, nhưng đây là lần đầu, cũng như lần cuối. Từ nay về sau, tòa thành này không hoan nghênh bất cứ hải tộc nào.”
Đạo thanh âm này lan truyền ra xa, trong ngoài tòa thành, trên dưới biển rộng tựa hồ cũng không cách nào ngăn cản đạo thanh âm này thẩm thấu.
Dưới đáy biển, sắc mặt Thủy Tú Nhi rốt cục nổi lên một tia biến hóa không cam lòng.
Chẳng qua là, nhìn xuyên mặt nước, nàng thấy thân hình cương nghị của vị nam tử ia, trong lòng lại nổi lên một trận cảm giác vô lực mãnh liệt.
Nàng là thành viên vương tộc ngư nhân, mặc dù có thực lực cường đại, nhưng mà giờ phút này, đã hoàn toàn đánh mất lòng tin chiến thắng.
Khẽ phẩy tay một chút, nhóm ngư nhân bên cạnh lập tức hiểu rõ ý tứ nàng.
Thanh âm lui binh từ trong biển rộng truyền ra, các loại quái thú hải tộc cùng đám yêu thú đều lay động thân thể cổ quái của mình thối lui về phía xa.
Thủy Tú Nhi chuyện động cái đuôi, chỉ trong chốc lát đã bơi ra khỏi mấy dặm. Tới lúc này, nàng mới cẩn thận trồi lên mặt nước.
Nước biển khẽ tách ra, một cỗ suối nước dũng mãnh lao tới, đỡ lấy thân hình Thủy Tú Nhi.
Nếu như không nhìn thấy phần thân phía dưới ẩn giấu trong biển của nàng, thì bất luận là ai cũng sẽ cho rằng, nàng là một vị mỹ nữ hoa lệ trong nhân tộc.
“Người tới là người phương nào, thỉnh xưng tên.” Thanh âm lạnh lùng truyền ra từ miệng Thủy Tú Nhi.
Thanh âm giống như rồng ngâm hổ rống của Hổ Phách Thiên vào giờ phút này vang dội trời đất, vang vọng không dứt trên biển rộng.