Nhìn chân trời ở đằng xa bị sương đen che phủ. Tuy mảng sương đen này
còn cách Biền Tây thành còn một đoạn cự ly khá xa, nhưng lúc đứng ở trên đầu thành lại vẫn có thể nhìn thấy được hết cảnh sắc khủng khiếp này.
Tằng Cẩm Kha và Trình Phụng Khải nhìn một vòng, lập tức nhìn thấy vẻ sợ hãi
không thể che giấu được ở trong mắt các thủ vệ trên đầu thành.
Hai người bọn họ nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ bất lực.
Từ khi trên Hùng Lang Sơn đột ngột hiện mảng sương đen này, cả thành nhanh chóng rơi vào trạng thái khủng hoảng. Tuy hai người họ đã cố gắng đàn
áp, thi hành ra các loại thủ đoạn, coi như là miễn cưỡng vỗ về được
những người bình thường ở trong thành, nhưng ảnh hưởng mặt trái vẫn liên tiếp xảy ra.
Người từ ngoài tới ở trong thành thị nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, mà các phú hào vốn sống ở trong thành cũng có gần một nữa đã rời khỏi Biền Tây thành.
Song, đây chẳng qua chỉ
là một cái khởi đầu mà thôi.Sau khi một tiểu đội liệp sư đi sâu vào
trong núi Hùng Lang, chỉ còn mấy người sống sót trở về, chỗ đáng sợ của
sương đen khó có thể che giấu được nữa. Tất cả mọi người đều biết rằng,
một khi bị sương đen này cuốn vào trong, vậy thì có tám chín phần mười
là biến mất vô tung ngay tại chỗ. Trừ võ giả luyện yêu cường đại ra,
đừng nói là người bình thường, cho dù là cường giả cấp bậc liệp sư cũng
chỉ có đi mà không có về.
Chính vì vậy, tốc độ di tản của người trong thành càng lúc càng nhanh.
Bọn họ thậm chí tin rằng, nếu như các binh sĩ ở đầu thành không phải là có
quân lệnh bên người, chỉ sợ là cũng rời khỏi tòa thành này rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Tằng Cẩm Kha hạ thấp giọng, nói: "Trình huynh, huynh
thấy phạm vi của vùng sương đen này có phải là lớn hơn hôm qua một chút
không?"
Trình Phụng Khải do dự một lát, nói: "Ta nhìn không ra.
Ài, nếu như Đường huynh có ở đây thì tốt quá, với nhãn lực của hắn chắc
có thể nhìn ra được manh mối."
Tằng Cẩm Kha khẽ lắc đầu, nói: "Đường gia đã không còn thuộc Hàn Lâm tiểu linh giới chúng ta nữa rồi."
Trình Phụng Khải trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ, chi là Trình gia hiện giờ tuy
vẫn cường đại, nhưng đã không thể nào sánh bằng Đường gia đã vượt qua
long môn nữa rồi.
"Tằng huynh, võ quán chủ thành không phải đã
nói, sẽ nhanh chóng cho người xuống điều tra lai lịch của sương đen này
ư, sao đột nhiên không có kết quả." Trình Tần Khải thu liễm tâm thần, có chút oán thán nói: "Nếu như võ quán không phái người vào, vậy thì khi
sương đen tiếp tục lan ra, trong Biền Tây thành của chúng ta sợ rằng là
không có ai dám cư trú nữa đâu."
Sắc mặt của Tằng Cẩm Kha hơi đỏ
lên, nói: "Trình huynh yên tâm, Phương tổng giáo đầu đã đáp ứng rồi, vậy thì nhất định sẽ... Kìa, tới rồi!"
Hai người bọn họ đột nhiên
cảm thấy được một cỗ lực lượng ba động cự đại từ phía xa truyền tới,
không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, vừa hay thấy ánh sắng trắng ngập
trời từ trong võ quán chiếu ra.
Có thể vào lúc này có tư cách sử dụng truyền tống trận thuộc về võ quán cũng chỉ có quân tiếp viện tới từ chủ thành.
Hai người bọn thân hình nhoáng lên, đã nhanh chóng chạy về phía võ quán.
Đối với một mảng sương đen tự dưng lan tới này, hai người bọn họ đã thúc
thủ vô sách, cứ tiếp tục như thế này,chỉ sợ không đợi sương trắng khuếch tán tới đây, cả Biền Tây thành đã người đi thành trống, biến thành một
tòa thành chết rồi.
Mà sự chi viện tới từ tổng quán chính là hi vọng duy nhất của họ, cho nên họ đương nhiên không dám chậm trễ chút nào.
Thời gian quang mang kéo dài không lâu, nhưng đã đủ để bọn họ thuận lợi tới nơi.
Song, sau khi vầng quang chói mắt này tắt lịm, hai người nắm quyền lớn nhất ở trong Biền Tây thành lại trợn trừng mắt lên, bởi vì mấy người mà bọn họ nhìn thấy ở trong vầng quang mang căn bản không nên xuất hiện ở trong
tiểu linh giới này.
"Sư tổ, thành chủ, hai vị vẫn khỏe chứ." Trịnh Hạo Thiên bước ra, mỉm cười chào hỏi.
Hai người bọn Tằng Cẩm Kha vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, ông ta thốt lên: "Hạo Thiên, ngươi sao lại về đây?"
Dư Uy Hoa bước lên một bước, cao giọng nói: "Sư tổ, Phương tổng giáo đầu cầu viện đại linh giới, cho nên bọn con đều tới."
Sắc mặt của Tằng Cẩm Kha khẽ biến đổi, nói: "Ngay cả Phương tổng giáo đầu cũng không thể giải quyết được đám sương đen này ư?"
Đối với mọi người trong linh giới mà nói, Phương Ngụy đã là dạng nhân vật
cường đại, cao cao tại thượng nhất rồi. Nhưng không ngờ ngay cả y cũng
thúc thủ vô sách, bí bức tới mức phải cầu viện đại linh giới. Nhất thời, tâm tư của hai người bọn Tằng Cẩm Kha càng lúc càng trầm trọng hơn.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nghiêng người, nói: "Sư tổ, thành chủ, những vị đây đều
là cường giả tới từ đại linh giới Vạn Kiếm Tông, Thiên Tinh môn, Hỗn Độn sơn và Thất Nguyên môn, bọn ho cũng vì việc này mà tới."
Tằng Cẩm Kha và Trình Tần Khải hơi ngây ra, trong mắt họ không ngừng lóe qua những tia linh quang.
Chỉ là, bọn họ càng nhìn trong lòng càng thấy chấn động.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng rằng, linh quang dập dờn trên thân thể tất
cả những người này không ngờ không có một ai thấp hơn bảy tầng.
Cũng chính là nói, những người này không ngờ đều là tu luyện giả cao giai từ thất giai trở lên, Hơn nữa trong đó còn không thiếu cường giả siêu cấp, quầng sáng đạt tới mười tầng.
Đối với tiểu linh giới mà nói, thập giai đã là một độ cao khiến người ta không dám mơ tới rồi.
Đội ngũ lớn mạnh như vậy, chỉ sợ là cộng tất cả võ giả luyện yêu và linh
khí sư của cả Hàn Lâm tiểu linh giới lại cũng tuyệt đối không làm gì
được họ.
"Hạo Thiên, ngươi..." Tằng Cẩng Kha thở dài một tiếng,
nói: "Đa tạ!" Lão nhân gia cũng coi như là người hiểu biết sâu rộng, mơ
hồ đã minh bạch, nếu như không phải là có Trịnh Hạo Thiên, sợ rằng rất
khó có chuyện nhiều cường giả như vậy cùng tới Hàn Lâm tiểu linh giới
này.
Trịnh Hạo Thiên thật thà nói: "Sư tổ, người đừng quên, con cũng là người của Hùng Lang sơn."
Tằng Cẩm Kha lập tức ưỡn ngực, nói: "Không sai, ngươi là niềm kiêu ngạo của
núi Hùng Lang, cũng là sự niềm kiêu ngạo của Biền Tây thành chúng ta."
Lúc này, trong lòng ông ta vô cùng xúc động, ngay cả giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Trong võ quán của mình, không ngờ lại đản sinh ra một vị cường giả như vậy.
Hắn không những có quan hệ rộng rãi, hơn nữa vẫn luôn nhớ mãi không quên gia hương của mình.
Vào thời khắc này, Tằng Cẩm Kha thật sự cảm thấy đời này không còn gì phải đáng tiếc.
Hàn huyên với mọi người của Biền Tây thành xong, Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu, nhìn về đằng xa, sắc mặt của hắn dần dần biến thành ngưng trọng.
Hắn trầm ngâm một chút, hỏi: "Hà sư huynh, huynh thấy sao?"
Hà Sa nhíu mày, nói: "Trịnh sư đệ, hung khí của nơi đó tuy thanh thế to
lớn, nhưng chúng ta lại không cảm thụ được khí tức chỉ ma tộc mới có.
Nếu như không phải là Phương tổng giáo đầu khăng khăng đảm báo đó chính
là ma khí thì ta chỉ sợ vẫn không thể xác định."
Mọi người đều thầm gật đầu, bọn họ có thể tới đây tất nhiên không phải không biết gì về ma khí.
Một số đặc điểm của ma khí vẫn còn nhớ như in, đó chính là một loại lực
lượng khá bá đạo, cho dù là cách mấy trăm dặm cũng có thể cảm ứng được
một loại áp lực riêng, khiến người ta nghẹt thở.
Nhưng màn sương
đen ở hiện giờ che lấp cả bầu trời ở đằng xa tuy nhìn thì to lớn vô
cùng, nhưng mọi người ở trong Biền Tây thành lại không có chút cảm ứng
nào cả, điều đó khiến cho người ta khinh nghi bất định.
Dư Uy Hoa cười hắc hắc, nói: "Chúng ta còn đứng đây thảo luận làm cái gì, mọi người đi một chuyến là rõ thôi."
Mọi người đều bật cười, kiến nghị của Dư Uy Hoa tuy có hơi lỗ mãng, nhưng
đúng như hắn nói, nếu đứng xa nhìn đã không ra manh mối gì, vậy thì chỉ
có tự mình tiến vào trong mà dò xét thôi.
Hơn nữa mọi người còn có sự tự tin cực kỳ cường đại, tuyết đối có thể tự bảo vệ mình an toàn ở trong sương đen.
Chỉ cần thử nghĩ, ngay cả Phương nguy trong tiểu linh giới còn có thể an
toàn rút lui, tu luyện giả cao giai tới từ đại linh giới như bọn họ tất
nhiên là còn có nhiều thủ đoạn tự bảo vệ hơn.
Nếu nói đệ tử hạch
tâm của bát đại môn phái siêu cấp mà không bằng một tên tu luyện giả
thập giai không môn không phái, vậy thì tuyệt đối sẽ chẳng có bất kỳ ai
tin cả.
"Các vị, bốn đại môn phái chúng ta mỗi môn phái đưa ra
một nửa người làm tiên phong tiến vào trong sương đen, xem xem có thể
tìm ra được thứ gì hữu dụng không, còn những người khác thì tạm thời
nghỉ ngơi ở trong Biền Tây thành." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng, nói: "Mọi người cứ năm ngày một lượt thay nhau tiến vào, như vậy cho dù là có gì
hung hiểm thì cũng không đến nỗi bị một mẻ lưới bắt sạch."
Doãn
Quân và đám người La Khắc Địch đều chậm rãi gật đầu, tuy bọn họ không
tin ở tiểu linh giới thì có thể gặp phải nguy cơ trí mạng gì, nhưng
Trịnh Hạo Thiên an bài hợp tình hợp lý như vậy, bọn họ tất nhiên là
không phản đối.
Trịnh Hạo Thiên quay đầu lại, nói: "Hà sư huynh,
xin huynh dẫn một nửa đệ tử của bản tông vào đóng giữ Biền Tây thành.
Nếu như trong thành phát sinh biến cố gì thì xin huynh ra tay giúp đỡ."
Hà Sa Vi cười nói: "Sư đệ yên tâm, đợi lúc ngươi về, đảm bảo có thể nhìn thấy một Biên Tây thành hoàn hảo không chút sứt mẻ."
Trịnh Hạo Thiên gật đầu thật mạnh, chào Tằng Cẩm Kha, Độn Thiên châu ở dưới chân lóe lên, đã phá không bay về đằng xa.
Ở phía sau người hắn, mấy trăm đạo quang mang đột nhiên hiện ra, bay sát theo hắn.
Tổng nhân số của tứ đại môn phái tới đây là hơn ngàn người, cho dù là một nửa người đi thì cũng có tới hơn năm trăm người.
Những người dân bình thường và liệp sư ở trong Biền Tây thành đột nhiên phát
giác trên trời có hiện tượng dị thường, song khi bọn họ ngẩng đầu lên
thì nhìn thấy mấy trăm quang mang các màu đang lóe lên trên trời.
"Thần.... thần tiên..."
"Thần tiên biết bay..."
"Tu luyện giả bay lên trời mà đi...."
Nhất thời, bất kể là những cư dân phổ thông hay là những liệp sư có chút
kinh nghiệm, biết được sự tồn tại của tu luyện giả đều bắt đầu thầm thì
lẩm bẩm.
Sau khi nhìn thấy mấy trăm viện quân cường đại có thể
bay lượn trên không trung, sự hoảng loạn và bất an của thành thị lập tức nhận được sự vỗ về lớn nhất.
Có thể điều khiển thần binh tiền hành bay đường dài, ít nhất cần tu vi trên thất giai.
Nhân vật như vậy ở trong Biền Tây thành căn bản là không tìm được, cho dù là cường giả tới từ Tổng quán cũng không ngu ngốc đến nỗi đi biểu diễn
thuật phi thiên cho người bình thường xem.
Cho nên, sau khi nhìn
thấy mấy trăm cường giả nhân tộc cường đại, có thể bay lượn trong không
trung, tất cả mọi người bỗng đưng cảm thấy yên tâm hơn.
Trong
lòng họ chỉ có một suy nghĩ, ngay cả những nhân vật giống như thần tiên
đều xuất động rồi, vậy thì màn sương đen đó khẳng định là không thể khốn nhiễu họ quá lâu. Đã như vậy, bọn họ việc gì phải rời xa quê nhà.
Nếu như để Trịnh Hạo Thiên biết rằng hành động vô tâm của mình không ngờ
lại mang tới tác dụng trọng yếu như vậy, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.
Có điều lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là mau mau tìm thấy
nguyên nhân khiến ma khí tràn ra, hơn nữa thuận lợi giải quyết chuyện
này.
Hùng Lang sơn, chính là nơi sinh tồn mấy đời của nhà họ. Bất kể là vì nguyên nhân gì cũng tuyệt đối không cho phép ma tộc giày xéo
nơi này.