Chiến Thiên

Chương 97: Q.5 - Chương 97: Thông đạo.






Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức sáng lên, trong tầng năm Trấn Ma Tháp, hắn từng bỏ ra mấy mấy ngày tận tình hấp thu thiên ma. Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng chỉ hấp thu được một phần mười mục tiêu, khoảng cách để cho viên bát trở thành ngụy pháp khí còn kém chín thành số lượng nữa.

Nhưng mà, hắn thật không nghĩ tới, ở trên sơn đạo này, cư nhiên hàm chứa thiên ma chi lực cường đại không thể tưởng tượng như thế.

Mặc dù không biết chúng cường giả trong bát đại môn phái sao lại làm được chuyện này, nhưng chỉ cần lực lượng này có thể trợ giúp mình cùng Mộng Yểm, vậy là đủ rồi.

Thân hình hắn đột nhiên khẽ động, kiếm quang quanh người lập tức trở nên cường thịnh.

Nếu như lúc đầu hắn chỉ bị động phòng ngự, thì hiện tại hắn đã chủ động tiến công.

Kiếm quang mãnh liệt giống như những đạo lưu tinh xẹt qua trên bầu trời, trong mỗi một đạo kiếm quang đều tràn đầy lực lượng quanh minh, chúng giống như lưỡi dao sắc bén không gì phá nổi, cắt những quái thú trước mặt thành mảnh nhỏ, thân thể xuyên qua từng cơn từng cơn huyết vũ này.

Lúc này, hắn đã hoàn toàn thay đổi ý định ban đầu, không hề muốn thông qua sơn đạo này nữa, mà chỉ để cho Mộng Yểm khu động viên bát tận tình hút thiên ma chi lực như vô cùng vô tận ở chỗ này.

Mỗi lần hấp thu một cỗ lực lượng ở chỗ này, viên bát bên trong khí xoáy tụ liền càng thêm tinh túy, lực lượng hắc ám bên trong cũng càng lớn thêm.

Thanh âm gào thét từ trong miệng những Mộng Yểm không ngừng truyền ra ngoài, cho dù ở bên trong Trấn Ma Tháp, cũng không bao giờ điên cuồng như giờ phút này.

Một lượng lớn lực lượng thần kỳ ở bên cạnh hắn không ngừng vỡ tan, tiêu tán, thậm chí hóa thành hư ảo.

Có điều, thiên ma chi lực ở chỗ này không biết tích lũy bao nhiêu năm, cho dù bọn hắn có thu nạp nhiều hơn, cũng chỉ như cọng lông trên chín tấm da trâu, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ nhỏ bé đối với toàn bộ hoàn cảnh nơi này.

Chẳng qua, chỗ này xuất hiện biến cố kỳ dị vẫn đưa tới sự chú ý của những người khác..

Ở cuối sơn đạo có một toà cung điện khổng lồ.

Lúc này, ở bên trong tòa cung điện có một người một thú đang ngồi xếp bằng.

Con yêu thú kia chính là Tứ Tí Viên Hầu tiếp dẫn đám người Trịnh Hạo Thiên đến đây, mà người ngồi đối diện hắn, lại là một trung niên văn sĩ.

Ánh mắt họ sáng ngời, nhìn lên phía đối diện, có một khối cự thạch khổng lồ, bề mặt cự thạch này sáng loáng như gương, phía trên chia làm hơn mười ô vuông nho nhỏ, trên mỗi ô vuông cho thấy một hình ảnh, mà ở trong hình ảnh đó chính là mười ba người nỗ lực vượt qua thông đạo

Khối Ma Quang Cự Thạch này tựa hồ có lực lượng thần kỳ nào đó, có thể xuyên thấu qua vô tận sương mù, thu tất cả hình ảnh vào trong đó.

Hiện tại, ở trong những hình ảnh này, biểu hiện mỗi người đều khác xa nhau.

Bọn họ ở trong sơn đạo, đồng thời nhận lấy vô số ảnh hưởng của huyễn cảnh, mỗi người đều gặp tập kích vô cùng vô tận của quái thú.

Đối mặt với những tập kích này, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn chống cự, nhưng mà hiệu quả lại khác nhau rất lớn.

Người nổi bật nhất trong đó, tự nhiên là Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư cùng Dư Uy Hoa.

Quanh người Trịnh Hạo Thiên vờn quanh kiếm quang có chứa lực lượng quang minh, tất cả huyễn cảnh chạm vào kiếm quang hắn lập tức đều tiêu tán vô tung. Mà biểu hiện Cừu Hinh Dư không ngờ cũng không kém chút nào, quanh người nàng lưu chuyển kiếm quang như nước, mang theo lực lượng âm nhu không thể tưởng tượng, mà loại lực lượng này tựa hồ còn cường đại hơn lực khắc chế thiên ma, khiến chúng nó lộ vẻ bất lực trước mặt Cừu Hinh Dư.

Về phần Dư Uy Hoa, vẻ mặt lại càng hưng phấn, hắn vung quyền như gió, từng quyền từng quyền, cho dù phía trước có vật gì ngăn cản, hắn cũng liều mạng bước tới, đánh ra một quyền.

Phàm là trước mặt hắn, bất luận là huyễn cảnh giả tạo hay không, cũng bị một quyền của hắn đánh tan, sau đó tiến lên từng bước, một đường đi thẳng lên núi.

Ý chí kiên cường của hắn, vào giờ khắc này biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Không thể nghi ngờ, ở trong mọi người, ba người bọn họ chính là nổi bật nhất.

Tứ Tí Viên Hầu nhìn những hình ảnh này, cười hắc hắc nói: “Cao lão nhi, đệ tử lần này Vạn Kiếm Tông các ngươi đưa tới quả thật không tệ, thậm chí còn có ba tiểu tử lĩnh ngộ lực lượng ý chí. Biểu hiện bọn họ ở trong huyễn cảnh thật xuất sắc, cho dù huyễn cảnh biến hóa như thế nào, cũng không thể lay động tâm linh bọn hắn.”

Vị văn sĩ họ Cao kia khẽ cười, nói: “Lão Viên, ba người bọn họ chính là nhân vật thiên tài ngàn năm khó có trong Vạn Kiếm Tông ta, có lẽ sau trăm tuổi, bọn họ sẽ thành thái thượng trưởng lão cho Vạn Kiếm Tông chúng ta, ngang hàng cùng bọn ta.” Tứ Tí Viên Hầu tức giận nói: “Cao Cầu, ngươi tưởng rằng linh thể dễ dàng ngưng thành như vậy sao, tu luyện giả trong thiên hạ có đến hàng tỷ, nhưng người có thể thành tựu linh giả có được bao nhiêu, hừ, dựa theo tỷ lệ, trong bọn họ có thể có một người trở thành cường giả linh thể, đã là cực tốt rồi.” Dừng một chút, nó gãi gãi đầu, lại nói: “Bất quá nếu bọn hắn dưới thất giai đã lĩnh ngộ lực lượng ý chí, thì cơ hội tấn thăng cũng rất lớn.”

Cao Cầu mỉm cười, cũng không tranh luận cùng hắn, ánh mắt lưu chuyển trên cự thạch, đột nhiên ồ lên một tiếng.

Tứ Tí Viên Hầu nhìn theo ánh mắt hắn, cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Hình ảnh trên cự thạch, trừ ba người bọn họ ra, cư nhiên còn có một người từ từ lộ ra sức chiến đấu cường đại.

Lâm Đình, hắn đã hóa thân Thương Ưng, vững vàng bay giữa không trung, trong đôi mắt hắn ẩn hiện điện quang, phàm là quái vật nào bị hắn nhìn trúng, sau một khắc đều trở thành tro bụi, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu.

“Ưng mục….” Tứ Tí Viên Hầu kinh ngạc nói: “Một luyện yêu vũ giả chỉ chừng tứ giai, lại có thể nắm giữ Ưng Mục, đáng tiếc, thật là đáng tiếc mà.”

Cao Cầu hơi ngạc nhiên, nói: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc hắn không phải đệ tử Kim Quang động. Nếu không, chỉ cần hắn có thể tu luyện Kim Quang Thần Mục của Kim Quang Lệ, thì thành tựu ngày sau sẽ bất khả hạn lượng, ngay cả so với ba người siêu phẩm kia, cũng không kém bao nhiêu.”

Sắc mặt Cao Cầu biến ảo vài lần, rốt cuộc nói: “Cho dù hắn không phải môn hạ Kim Quang Động, cũng chưa chắc không thể tu luyện Kim Quang Thần Mục.”

Tứ Tí Viên Hầu buồn cười nói: “Nếu hắn đi tới Phiêu Miểu Vân Hải, thì quả thật có tư cách này. Bất quá, còn phải xem tạo hóa của hắn nữa.”

Cao Cầu trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc thở dài, không nói nữa.

Tứ Tí Viên Hầu chậc chậc trong miệng, nói: “Hắc hắc, Vạn Kiếm Tông các ngươi có nhân tài như vậy, cư nhiên không trực tiếp đưa chúng đến Phiêu Miểu Vân Hải, ngược lại còn để chúng tiến vào trong Tiểu Linh giới mạo hiểm, chẳng lẽ không cảm thấy quá nguy hiểm sao?” Cao Cầu lộ vẻ tự mãn, nói: “Bởi vì cái gọi là ngọc không mài không thành ngọc quý, nếu không để cho chúng chịu khổ đau, thì sao có thể có được thành tưu hôm nay.”

Tứ Tí Viên Hầu trở mình, nói: “Thúi lắm, mấy đại môn phái khác tại sao không đưa môn hạ có tiềm lực nhất trong phái vào Tiểu Linh giới mạo hiểm, mà chỉ có Vạn Kiếm Tông các ngươi là ngoại lệ.”

Khuôn mặt Cao Cầu hiện lên một tia xấu hổ, hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc nói: “Bốn người chúng từ nhỏ ở trong Tiểu Linh giới, dựa theo quy củ, nên có chút khác biệt.”

Tứ Tí Viên Hầu bật cười nói: “Hừ, làm sao giống với Kim Cương nhất tộc chúng ta, cường giả vi tôn, căn bản không luận xuất thân.”

Nếu để cho bọn người Trịnh Hạo Thiên nghe được đối thoại của hai người này, nhất định sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng.

Thì ra vị Tứ Tí Viên Hầu này cư nhiên lại là một thành viên trong Kim Cương nhất tộc, có điều chẳng biết vì sao, lại ở chung một chỗ cùng nhân loại, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong thánh địa tu luyện của nhân loại Phiêu Miểu Vân Hải.

Cao Cầu có chút lúng túng mỉm cười, hắn vội vàng bỏ qua đề tài này, nói: “Lão Viên, ngươi thấy bọn hắn có hy vọng vượt qua thông đạo hay không?”

Tứ Tí Viên Hầu không chút do dự nói: “Không thể nào, chẳng lẽ ngươi quên rồi, kể từ khi thông đạo này kiến tạo xong, cũng chưa từng có tu luyện giả thất giai trở xuống có thể thông qua nó. Hắc hắc, nếu mà ba người kia tấn thăng hai cấp, có lẽ có hy vọng thông qua, nhưng mà hiện tại, có thể thông qua hai phần ba đã là rất giỏi rồi.”

Cao Cầu suy tính hồi lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi gật đầu một cái.

Thông đạo này ngày xưa do một số cường giả linh thể trong bát đại môn phái liên thủ kiến tạo thành, hiện giờ đã có mấy vị ngã xuống, cũng có mấy vị không biết tung tích, nhân vậy còn sót lại quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi người trong bọn hắn đều là nhân vật cao cấp nhất trên Phiêu Miểu Đại Lục.

Bọn họ liên thủ bố trí nơi thí luyện này, mặc dù đã hạ thấp uy lực đến cực hạn, nhưng cũng không phải tu luyện giả thất giai trở xuống có thể thuận lợi thông qua.

Song, ngay lúc hắn đang gật gù, cảnh tượng trong cự thạch cũng đột ngột bắt đầu kịch liệt chuyển động, Cao Cầu cùng Tứ Tí Viên Hầu đều cả kinh, loại chuyện này trong trí nhớ bọn hắn cũng là lần đầu xuất hiện.

Hai cỗ ý niệm mênh mông bỗng nhiên từ trong thân thể bọn hắn bành trướng ra, hơn nữa còn khuếch tán dọn theo sơn đạo, chỉ trong giây lát, đã quản chế toàn bộ một mảnh sơn đạo vào trong ý niệm bọn hắn.

Trong sơn đạo khổng lồ này, có lực lượng kỳ dị nào đó thủ hộ, cho dù là bọn hắn cũng không cách nào tiến hành can thiệp vào.

Nhưng mà, là người thủ hộ Phiêu Miểu Vân Hải, bọn hắn có quyền lực giám sát, cho nên lực lượng bên trong sơn đạo cũng không có bài xích ý niệm của bọn hắn.

Rất nhanh, bọn hắn đã phát hiện ra ngọn nguồn của biến cố kia.

Bất quá, khi bọn hắn xác minh đã duyên cớ trong đó rồi, hai vị cường giả linh thể cường đại này không khỏi hai mặt nhìn nhau, trên mặt bọn hắn đều lộ ra vẻ khó tin không thể che dấu.

Cảnh tượng trên cự thạch đột nhiên trở nên rung chuyển mơ hồ, đó là bởi vì lực lượng trong sơn đạo bị thất thoát.

Mặc dù tốc độ thất thoát này không đến nỗi làm cho trận đồ trong sơn đạo bị hỏng, nhưng lại làm trận đồ xảy ra một tia rung chuyển.

Mà lúc này, Trịnh Hạo Thiên ở trong sơn đạo đang điều khiển kiếm quang bay lượn đầy trời, phàm là địa phương bị kiếm vũ của hắn xẹt qua, lực lượng hắc ám đều bị phân giải trong nháy mắt.

Ở trong Kiếm Vũ của hắn, tràn ngập lực lượng quang minh vô cùng vô tận, giống như ánh nắng mặt trời chói chang, xóa bỏ tất cả tăm tối trong sơn đạo…

Cao Cầu líu lưỡi nhìn, hổn hển nói: “Tên…tiểu tử này thật sự là linh khí sư ngũ giai sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.