Chiến Thiên

Chương 61: Q.4 - Chương 61: Tiểu Linh giới tiêu thất.






Bên trong Phi Thiên Phó Phong, vẫn náo nhiệt như xưa.

Bất quá Trịnh Hạo Thiên cũng làm như không thấy những chuyện này, hắn trực tiếp đi tới trung tâm giao dịch trong Vạn Bảo Hiên, hơn nữa còn ưu tiên đi đến một gian.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã đến một gian phòng u tĩnh trang nhã, gặp lại Vân Thải Diệp.

Vân Thải Diệp mỉm cười chân thành đưa trà thơm tới, nhìn Trịnh Hạo Thiên, có chút u oán nói: “Trịnh công tử, ngài đi ra ngoài thí luyện thoáng cái đã hai tháng, Thải Diệp ở đây rất lo lắng đó….”

Trịnh Hạo Thiên hơi buồn cười, nói: “Vân chưởng quỹ lo lắng phù triện trên tay Trịnh mỗ sao…”

Vân Thải Diệp khẽ hứ: “Trịnh công tử nghĩ người ta như vậy sao…”

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhăn lại, vẻ mặt tức giận bất bình.

Trịnh Hạo Thiên cười to một tiếng, lòng cũng âm thầm kinh ngạc. Lần va chạm đầu tiên của bọn họ cũng không phải tốt đẹp gì, mặc dù sau này thái độ Vân Thải Diệp có chút thay đổi, nhưng hai người bọn họ cũng biết, là bởi vì hai bên đều có vật cần thiết của nhau.

Đây là liên hợp, đáp ứng nhu cầu hai bên.

Song, biểu hiện lúc này của Thải Diệp cũng có chút hơi ngoài ý muốn.

Lặng lẽ cười một tiếng, Trịnh Hạo Thiên lập tức thu liễm tinh thần, trầm giọng nói: “Vân chưởng quỹ, hôm nay Trịnh mỗ tới đây, là muốn hỏi thăm một chút chuyện về Tiểu Linh giới…”

Sắc mặt Thải Diệp nhất thời hơi biến đổi, nàng chần chờ một chút, rồi nói: “Trịnh công tử, ngài muốn biết cái gì…”

Sau khi thấy sắc mặt của nàng, lòng Trịnh Hạo Thiên cũng căng thẳng, hắn hít sâu một hơi, nói: “Theo ta được biết, Vạn Bảo Hiên có năng lực lúc nào cũng có thể mở ra Tiểu Linh giới, không biết chuyện này có thật hay không….”

Vân Thải Diệp chậm rãi lắng nghe, rồi nói: “Chuyện này quả là thật…”

Bí mật này ở Đại Linh giới tuy không đến nổi quá nhiều người biết, nhưng mà người biết rõ chân tướng cũng không ít, cho nên Vân Thải Diệp căn bản không thể giấu diếm.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, nói: “Vân chưởng quỹ, ta muốn đem gia phụ, phụ mẫu Cừu Hinh Dư cùng phu thê Lâm Đình đến đó, không biết Vạn Bảo Hiên có nguyện ý trợ giúp một tay hay không…”

Vân Thải Diệp cười khổ một tiếng, nói: “Thực không dám giấu diếm, nếu như Trịnh công tử ở hai tháng trước yêu cầu như vậy, thì ngay cả Vân Thải Diệp cũng có thể vì ngài làm chủ, nhưng mà hiện tại….” Nàng lắc đầu, nói: “Cho dù là chính miệng đại trưởng lão đáp ứng ngài, cũng không cách nào trong khoảng thời gian này làm được…”

Lòng Trịnh Hạo Thiên đột nhiên trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc, bình tĩnh hỏi: “Tại sao…”

Vân Thải Diệp ôn nhu nói: “Nếu công tử đã đi đến đây yêu cầu như vậy, thì chắc cũng biết được biến cố của Tiểu Linh giới…”

Trịnh Hạo Thiên không chút do dự, gật đầu nói: “Không sai, tại hạ nghe một vị sư huynh trong tông môn nói, năm nay Tiểu Linh giới không cách nào mở ra, mà Trịnh mổ vừa lúc muốn gặp lại thân hữu đã chia lìa quá lâu, cho nên mới phải cầu cứu quý Hiên…”

Vân Thải Diệp khẽ thở dài: “Tâm ý công tử Thải Diệp có thể lý giải, nhưng chuyện này vốn Bảo Hiên thật không có năng lực làm được…”

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe tinh quang, nói: “Quý hiên không làm được, hay là không muốn làm…”

Vân Thải Diệp không dám chậm trễ, nàng không chút do dự nói: “Không làm được…”

Lông mày Trịnh Hạo Thiên nhíu lại, trong lòng càng bất an, nói: “Vân chưởng quỹ, Tiểu Linh giới đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Vân Thải Diệp do dự một chút, cuối cùng nhẹ giọng lại, nói: “Nghe truyền, có một vị pháp lực xoay chuyển càn khôn vận dụng công pháp, ngăn cách liên hệ của phần lớn Tiểu Linh giới với Đại Linh giới, ngay cả chúng ta cũng không cách nào nắm bắt phương vi cụ thể của các Tiểu Linh giới kia, càng không thể truyền tống người đến Tiểu Linh giới…”

Trịnh Hạo Thiên cũng hít một ngụm khí lạnh, loại chuyện này vậy lại không phải do thiên tại, nói do người ra tay không khỏi quá mức khủng bố sao.

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư Trịnh Hạo Thiên, Thải Diệp khẽ gật đầu, nói: “Thải Diệp cũng không biết đó là nhân vật nào, nhưng mà chuyện này….cũng không phải để chúng ta nghị luận…”

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát, cuối cùng chậm rãi gật đầu, nói: “Vân chưởng quỹ, thông đạo qua Tiểu Linh giới ước chừng bao lâu mới có thể mở lại…”

“Chuyện này cũng khó mà nói…” Vân Thải Diệp bất đắc dĩ nói: “Nếu quả thật cường giả cấp bậc này, lúc giao chiến tùy tiện đánh tám mười năm cũng không chừng… bất quá…” Nhìn thấy vẻ mặt ảo não như đưa đám của Trịnh Hạo Thiên, nàng vội vàng an ủi: “Bất quá công tử cứ an tâm, trên Phiêu Miểu đại lục của chúng ta cũng có cường giả thủ hộ, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn người khác tác oai tác quái…”

Mí mặt Trịnh Hạo Thiên chớp động, nói: “Vị kia không phải cường giả trên Phiêu Miểu đại lục chúng ta…?”

Vân Thải Diệp cười khổ nói: “Thải Diệp cũng không rõ ràng lắm, nhưng theo nội bộ trong Vạn Bảo Hiên đồn đãi, rất có thể là vậy…”

Trịnh Hạo Thiên nhìn nàng thật sâu, cuối cùng cũng không hỏi được thứ gì từ trong miệng nàng.

Khẽ lắc đầu, nói: “Vân chưởng quỹ, lần này ta muốn đến bổ sung ít đồ vật, xin ngươi hỗ trợ một chút…”

“Trịnh công tử có gì phân phó, xin nói thẳng, chỉ cần Thải Diệp có thể làm được, thì tuyệt không từ chối…” Vân Thải Diệp nghiêm mặt nói.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thầm nghĩ, ta muốn trở về Tiểu Linh giới, nhưng ngươi cũng là bất lực. Bất quá hắn lập tức đè nén lòng oán giận này xuống.

Bởi vì hắn biết, chuyện này đúng là xa xa vượt khỏi phạm vi năng lực của Vân Thải Diệp.

“Ta cần một ít Không Bạch phù triện tứ giai và mực châm tương ứng, ta còn cần mấy viên nội đan yêu thú tứ giai, bất quá ta không hy vọng là nội đan bình thường, mà là yêu đan của Yêu Ma Tinh Quái Nhị Thập Tứ Thánh.” Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói.

Chân mày Vân Thải Diệp nhíu lại hiếm thấy.

Nhíu mày thường xuyên đối với nữ nhân mà nói, là chuyện vô cùng không tốt. Nhưng mà sau khi nghe Trịnh Hạo Thiên yêu cầu, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà làm như vậy.

“Trịnh công tử, Không Bạch phù triện thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà yêu đan Yêu Ma Tinh Quái Nhị Thập Tứ Thánh đều là bảo vật trân quý nhất. Cho dù có người liệp sát được, cũng đều cẩn thận cất dấu, không muốn bán ra.” Nàng do dự một chút, nói: “Ngài muốn dùng linh thạch thu mua, thì trên cơ bản không bao nhiêu là đủ. Bất quá, Thải Diệp có một đề nghị.” Nàng giơ ngọc thủ trắng nõn lên, nói: “Một tháng sau Vạn Bảo Hiên chúng ta sẽ tiến hành một buổi đấu giá, lấy tư cách của ngài hẳn là có thể tham gia. Mà trong vô số trân bảo đấu giá, có lẽ sẽ có yêu đan yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh mà ngài yêu cầu.”

Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, nói: “Nàng không phải nói là linh thạch không cách nào mua được sao, đã như vậy, còn đến đấu giá làm gì?”

Vân Thải Diệp che miệng cười, trên mặt có một cỗ phong thái động lòng người: “Trịnh công tử, nếu mà ngài muốn tham gia buổi đấu giá, thì không thể chuẩn bị linh thạch. Ngài là ngọc phù sư, hơn nữa còn là ngọc phù sư quang ám, cho nên ngài có thể luyện chế một số phù triện quang ám tới để đổi lấy linh bảo điểm sổ trong Vạn Bảo Hiên chúng ta, mà tiền lưu thông trong buổi đấu giá, cũng chính là linh bảo điểm sổ.”

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: “Linh bảo điểm sổ đổi như thế nào, nếu mà có yêu đan Yêu Ma Tinh Quái Nhị Thập Tứ Thánh, thì ta phải chuẩn bị bao nhiêu linh bảo điểm sổ.”

Vân Thải Diệp tựa hồ cũng không xa lạ với những vấn đề này, nói: “Một phù triện sinh mệnh nhất giai hoặc là phù triện linh quang nhất giai, có thể đổi được một linh bảo điểm sổ, cấp hai gấp đôi, cấp ba lại gấp đôi. Mà Tỉnh Tẩy phù ám hệ nhất giai lại có thể đổi được mười linh bảo điểm sổ, cấp hai gấp đôi, cấp ba cũng gấp đôi, cứ vậy mà tính…”

Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, nói: “Nói như vậy, Tịnh Tẩy phù tứ giai có thể đổi được một trăm sáu mươi linh bảo điểm sổ.”

Hai mắt Vân Thải Diệp cũng lấp lánh, lúc nàng mua được phù triện tứ giai của Trịnh Hạo Thiên, nàng cũng có chút phỏng đoán, lúc này lại nghe hắn nói đến phù triện tứ giai, phỏng đoán kia càng khẳng định.

“Trịnh công tử, thật ra đối với ngài mà nói, luyện chế Tịnh Tẩy phù là chuyện cực kỳ lời, nếu mà trong vòng một tháng cung cấp trên trăm tấm Tịnh Tẩy phù thì cũng được một vạn sáu ngàn linh bảo điểm sổ. Mặc dù chưa chắc có thể mua được viên yêu đan kia, nhưng muốn yêu đan có huyết thống gần giống vậy cũng không thành vấn đề…”

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: “Yêu đan Nhị Thập Tứ Thánh quý như thế sao?”

Khóe miệng Vân Thải Diệp mỉm cười, nói: “Trịnh công tử, Nhị Thập Tứ Thánh trên căn bản là thành viên các tộc vương giả, cũng không phải là tộc nhân bình thường.”

Trịnh Hạo Thiên nhất thời chợt hiểu, trong lòng hắn khẽ động.

Vương Vũ từng nói qua tên chiến tướng ngư nhân mà hắn giết là thành viên vương tộc ngư nhân, nếu mà lấy yêu đan hắn ra đổi linh bảo điểm sổ khẳng định không ít.

Đương nhiên, loại bảo vật này Trịnh Hạo Thiên bất luận như thế nào cũng không xuất ra.

Chỉ chốc lát sau, Vân Thải Diệp đã sai người đưa tới Không Bạch phù triện cùng mực châm tương xứng thỏa đáng, hơn nữa còn giao cho Trịnh Hạo Thiên.”

Sau khi hắn lấy ngọc bài linh thạch ra mới kinh ngạc, linh thạch của mình thế nhưng không còn đến năm cái. Mặc dù như vậy đối với một linh khí sư tứ giai mà nói, còn xa xa chưa đến độ quẫn bách, nhưng mà đối với người tiêu tiền đã quen như Trịnh Hạo Thiên mà nói, lại có chút khốn khổ.

Cáo từ Vân Thải Diệp xong, Trịnh Hạo Thiên do dự hồi lâu, cũng không quay về Bạch Thảo Phong, mà đi tới Phi Thiên Phó Phong.

Hắn tiến vào động phủ, chuyển hướng mấy lần, rồi đi tới, một tòa viện khổng lồ.

Nhẹ nhàng gõ lên cửa, chỉ chốc lát sau, đại môn đã không gió tự mở, một Ky Quan nhân di chuyển vững vàng từng bước đi đến đón hắn vào trong.

Lúc nhìn thấy tên Ky Quan nhân này, Trịnh Hạo Thiên có chút kinh ngạc, bất quá sau đó nhớ tới thân phận của Lỗ đại sư, hắn cũng không còn kỳ quái nữa.

Lỗ đại sư mặc dù không phải là Khôi Lỗi sư, nhưng sở trưởng là chế tạo thần binh, ngẫu nhiên chế ra vài khôi lỗi cấp thấp cũng không có vấn đề gì.

Nội viện, Lỗ đại sư đang cầm một chiếc ngọc bài minh tư khổ tưởng, tựa hồ đang suy tư vấn đề nào đó rất khó giải quyết.

Nghe được tiếng bước chân của Trịnh Hạo Thiên, lão nhân hữu khí vô lực nói: “Ngươi đã trở lại, vật nọ có lấy được chưa?”

Trịnh Hạo Thiên lấy Ngư Nhân Tu ra, tiến đến, nói: “Vãn bối đã liệp sát ngư nhân, hơn nữa còn đích thân lấy Ngư Nhân Tu, xin tiền bối giám định.

Lỗ đại sư tùy tiện cầm lấy Ngư Nhân Tu, khóe mắt tùy ý nhìn một chút.

Bất quá, ngay lúc hắn chuẩn bị thu hồi ánh mắt, liền đột nhiên nhìn lại, chăm chú hồi lâu, sắc mặt hắn nhất thời trở nên tương đối cổ quái.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, Lỗ đại sư dở khóc dở cười nói: “Đây là ngươi tự mình giết chết rồi lấy?”

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: “Dạ.”

Lỗ đại sư im lặng nhìn hắn, rốt cục thở dài nói: “Hảo tiểu tử, gây đại họa rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.