Trên không trung một đạo hào quang lóe lên, đột nhiên hạ xuống, rơi trên một mảnh đất trống ngoài thành.
Trịnh Hạo Thiên nhảy xuống Độn Thiên Chu, cười nói: “Vương huynh, đây là thành thị gần nhất rồi, hy vọng có truyền tống trận….”
Vương Vũ khẽ cười, chậm rãi bước xuống Độn Thiên Chu, nói: “Trịnh huynh yên tâm, nơi này là tòa thành lớn nhất trong phạm vi nghìn dặm quanh đây, chỉ cần có lệnh bài thông hành cùng tọa độ là được.”
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, lòng nới lỏng đi một chút.
Tuy những lời này hơi lộ vẻ khoa trương, nhưng tòa thành này tuyệt đối là địa phương phụ cận thích hợp nhất.
Hảo hảo thu Độn Thiên Chu lại, Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, nói: “Lúc mới sử dụng bảo khí này, luôn lo lắng nó đột nhiên hư hỏng, hoặc là quăng ta xuống đầu thành. Nhưng hiện tại, ta rốt cục cũng không cần lo lắng…”
Vương Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Trịnh huynh, bảo khí tuy dễ làm phương tiện, nhưng tốt nhất là không nên lệ thuộc vào. Dù sao thực lực bản thân mới là trọng yếu nhất…”
Hai người bọn họ cười nói sáng vai trực tiếp đi vào thành.
Binh lính thủ vệ cũng chỉ là liệp thủ và liệp sư thôi, bọn họ sớm đã thấy hai người Trịnh Hạo Thiên ngồi trên linh khí phá không mà đến, liền biết bọn họ là tu luyện giả cường đại có thể phi thiên độn địa, nên không dám ngăn cản, tùy ý để bọn họ tiến vào.
Đúng như Vương Vũ nói, tòa thành này quả thật có một truyền tống trận khổng lồ, khi bọn hắn nộp đủ linh thạch cho người quản lý thành, liền thuận lợi truyền tống đi.
Linh quang thoáng hiện, sau một lát, khi tất cả tia sáng tiêu tán đi, hai người bọn họ đã xuất hiện ở truyền tống trận bên trong chủ phong Vạn Kiếm Tông.
Thu lấy ngọc bài vào. Đây là bằng chứng để bọn họ có thể truyền tống tới đây.
Bên trong Vạn Kiếm Tông, truyền tống trận hướng thông ra ngoại giới có rất nhiều, trừ những chủ phong ra, các ngọn núi còn lại, thậm chí cả những ngọn núi vô danh đều có truyền tống trận tương tự.
Nhưng mà trừ chủ phong ra, các truyền tống trận còn lại chỉ có thể truyền tống đệ tử bổn môn.
Nếu như Trịnh Hạo Thiên trở về một mình, cũng có thể lựa chọn xuất hiện trong những ngọn núi vô danh kia, nhưng mà mang theo Vương Vũ thì phải bất đồng.
Vương Vũ đảo mắt một vòng, tròng mắt mơ hồ lộ ra một tia sợ hải.
Hắn tuy kiến thức rộng rãi, nhưng dù sao cũng chỉ là một tán tu mà thôi, các môn phái khổng lồ mà hắn nhìn thấy cũng chỉ là tiểu phái mà thôi, còn về đại phái cấp bậc kiểu này thì hắn là lần đầu tiên tiến vào.
Tuy đã sớm nghe Trịnh Hạo Thiên nói, nhưng lúc hắn chân chính tiến vào, tâm tình lại có chút kích động.
“Hai người các ngươi, đi theo ta…”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, cắt đứt cảm khái của Vương Vũ.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn lại, một vị nam tử hắc ý đang lạnh lùng nhìn bọn họ, thần sắc trong mắt có chút bất thiện.
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng nhận ra ký hiệu trên y phục đối phương, đây chính là đệ tử thủ vệ chủ phong, chẳng qua không biết vì sao hắn lại đối đãi với mình như thế thôi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, im lặng đi theo người này rời khỏi truyền tống trận, đi tới trước một mảnh đất trống.
Sau khi trải qua cuộc chiến ở Trấn Hải thành, tính tình Trịnh Hạo Thiên càng thêm trầm ổn. Mà Vương Vũ vốn là người từng trải, càng không muốn làm những chuyện lặt vặt như vậy thành chuyện lớn gì.
Ánh mắt tên nam tử hắc y liếc nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Ngươi là đệ tử bổn tông, mà dám mang ngoại nhân tiến vào bổn tông, có báo cáo trước chưa…”
Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, nói: “Mang ngoại nhân tiến vào bổn tông còn cần phải báo cáo sao…” Quy củ này hắn là lần đầu tiên nghe nói.
Nam tử hắc y lãnh đạm nói: “Trước kia không cần, nhưng hiện tại thì cần…”
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nói: “Tiểu đệ là Trịnh Hạo Thiên của Bạch Thảo Phong, vị này là hảo hữu của ta…”
“Ngươi là Trịnh Hạo Thiên….” Vị nam tử hắc y kia đột nhiên cả kinh, bật thốt lên: “Chính là Trịnh Hạo Thiên của Bạch Thảo Phong?”
Vẻ lạnh lùng vốn có trên mặt hắn không còn nửa điểm, nhưng mà sau khi nghe được tên Trịnh Hạo Thiên, nhất thời sắc mặt thay đổi.
Người nọ thất kinh đánh giá Trịnh Hạo Thiên hồi lâu, nói: “Trịnh sư đệ, có thể đưa ra ngọc bài một chút hay không…”
Trịnh Hạo Thiên lấy ngọc bài ra đưa cho hắn, người nọ dùng chân khí quét qua, nhất thời không tiếp tục hoài nghi nữa. Vẻ mặt hắn lập tức tràn đầy tươi cười, nói: “Quả nhiên là Trịnh sư đệ, ngu huynh Đổng Đại Quý, là đệ tử chấp pháp của Phi Thiên Phó Phong bổn tông. Vừa rồi ngu huynh có chút thất lễ, bất quá tất cả những chuyện này đều do các trưởng lão quy định, xin Trịnh sư đệ chớ trách…”
Hai hàng lông mày Vương Vũ giãn ra, ánh mắt vô ý liếc nhìn Trịnh Hạo Thiên, trong lòng phỏng đoán địa vị của hắn ở Vạn Kiếm Tông.
Vị Đổng Đại Quý này tu vi bản thân cũng là tứ giai, lúc đầu gặp Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt rất xấc láo, đối với ngoại nhân như mình lại càng xa cách, thậm chí ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn.
Tuy hắn biết, đây là bệnh chung của tất cả đệ tử đại phái, nhưng trong lòng chung quy cũng có chút không vui.
Có điều, khi Đổng Đại Quý nghe được Trịnh Hạo Thiên tự báo tên ra, liền lập tức thay đổi thái độ, trước ngạo mạn sau cung kính, như vậy đủ cho Vương Vũ biết, Trịnh Hạo Thiên ở trong Vạn Kiếm Tông, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.
Một tu luyện giả tứ giai, lại có thể nổi danh ở bên trong đại phái như Vạn Kiếm Tông, hơn nữa còn có thể làm cho tu luyện giả cùng cấp kiêng kỵ như vậy….
Mơ hồ, trên mặt Vương Vũ lộ ra tia mỉm cười nhàn nhạt, xem ra, mình đầu tư và lựa chọn không sai.
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói: “Sư huynh khách khí rồi, không biết vì sao các trưởng lão đột nhiên định ra quy củ này…”
Đổng Đại Quý kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ sư đệ không biết sao…”
Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt mờ mịt, hắn lần này rời khỏi Vạn Kiếm Tông đi Trấn Hải thành, cơ hồ đã mất hai tháng, nào biết được bên trong Vạn Kiếm Tông sinh ra đại sự gì. Bất quá nhìn sắc mặt vị sư huynh này, đoán chừng chuyện này không nhỏ.
Đổng Đại Quý than nhẹ một tiếng, nói: “Sư đệ, ngươi cũng biết, các đại môn phái trong Đại Linh giới chúng ta hằng năm đều sẽ mở ra Tiểu Linh giới, hơn nữa còn thu nạp một nhóm môn hạ đệ tử.”
Trịnh Hạo Thiên gật đầu liên tục, bản thân hắn chính là như vậy tiến vào Đại Linh giới, tự nhiên không xa lạ gì chuyện này.
Ánh mắt Đổng Đại Quý nhìn chung quanh, hơi đè âm thanh xuống, nói: “Sư đệ có điều không biết, năm nay Tiểu Linh giới không cách nào mở ra…”
Vẻ cười trên mặt Trịnh Hạo Thiên nhất thời cứng đờ đi.
Hắn không quan tâm Vạn Kiếm Tông có thể chiêu thu bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt từ trong các Tiểu Linh giới, hắn chỉ muốn trở về Tiểu Linh giới, gặp lại phụ thân thôi, hơn nữa còn đem đám người Cừu Hinh Dư theo về nữa.
“Đổng huynh, không biết là những Tiểu Linh giới nào không mở được…”
“Tất cả các Tiểu Linh giới đều không thể mở ra….” Đổng Đại Quý bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nghe nói chuyện này đã kinh động đến Thái Thượng trưởng lão trên Phi Thiên Chủ Phong, cho nên bọn họ mới hạ lệnh, phải nghiêm tra ngoại nhân ra vào bổn tông lúc này…” Dừng một chút, Đổng Đại Quý lập tức nói: “Dĩ nhiên, sư đệ ngươi thì bất đồng, ngẫu nhiên mang mấy người vào đoán chừng cũng không ai hỏi tới đâu…”
Đổng Đại Quý tuy nói vậy, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không cho rằng hắn có thể ngoại lệ.
Người ta cho mình mặt mũi, mình cũng phải trả lại người ta.
Sau khi ly khai Phi Thiên Phó Phong, Trịnh Hạo Thiên cũng không đi đến các trạm dịch chuyển trong núi.
Tuy lúc này hắn chỉ có tu vi tứ giai, không cách nào tiến hành phi hành đường dài, nhưng mà trên người hắn có một bảo khí đặc thù, tự nhiên không cần tái sử dụng những cái đó nữa.
Từ trong túi không gian lấy ra Độn Thiên Chu, đưa linh khí vào, Độn Thiên Chu lập tức bành trướng lên.
Hai người bước vào trong, trước ánh mắt kinh ngạc soi mói của mọi người bay lên trời, rồi biến mất vô tung.
Xa xa, Đổng Đại Quý thầm nghĩ vị Trịnh sư đệ này quả nhiên không giống bình thường, ngay cả linh khí thần kỳ như vậy cũng có, không biết đến tột cùng là do trưởng giả nào trong tông môn ban tượng.
May mắn là mình không đắc tội với hắn, nếu không bị người này để vào lòng rồi, tuyệt đối sẽ không sung sướng rồi.
Tuy lúc này Trịnh Hạo Thiên cũng không dùng tốc độ cực hạn, nhưng mà chỉ sau một khắc, bọn họ đã đi tới Bạch Thảo Phong.
Cho Độn Thiên Chu hạ xuống xong, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên thủy chung vẫn tương đối khó coi.
Vương Vũ trầm giọng hỏi: “Trịnh huynh, chẳng lẽ những Tiểu Linh giới này có quan hệ với ngươi?”
Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Thực không dám dấu, tiểu đệ chính là năm trước từ Tiểu Linh giới tiến vào bổn tông. Hiện tại vốn định đợi Tiểu Linh giới mở ra về thăm người nhà, nhưng mà….”
Vương Vũ cũng hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về Trịnh Hạo Thiên càng thêm nóng rực.
Một năm trước, người thanh niên này chỉ là người trong Tiểu Linh giới, nhưng một năm sau, hắn đã hoàn toàn có chỗ đứng vững chắc trong đại phái như Vạn Kiếm Tông ở Đại Linh giới, hơn nữa con tu luyện thực lực bản thân đến đệ tứ giai.”
Nhân vật như vậy, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng.
Tâm hắn chuyển động, lập tức nói: “Trịnh huynh, Vương mỗ có một đề nghị…”
Trịnh Hạo Thiên tùy ý nói: “Xin Vương huynh cứ nói…” Kỳ thật hắn đối với việc lần này cũng không có hy vọng quá lớn, ngay cả Vạn Kiếm Tông cũng phải thúc thủ vô sách, huống chi là người như Vương Vũ.
Vương Vũ nghiêm nghị nói: “Theo tại hạ biết, Tiểu Linh giới câu thông với Phiêu Miểu đại lực ít nhất có hơn sáu vạn, mỗi một năm mở ra một phần mười số đó. Các đại phái cũng chỉ có khi đó mới có thể chiêu thu môn hạ đệ tử, hoặc là để cho một số đệ tử kiệt xuất trở về thăm người thân, thậm chí còn trục xuất một ít đệ tử đưa trở về Tiểu Linh giới….” Hắn dừng một chút, rồi nói: “Bất quá, ở trên đại lục, còn có một thế lực ngoại lệ, chỉ cần trả một cái giá nhất định, bọn họ tùy thời đều có thể đưa vào Tiểu Linh giới…”
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, hắn lập tức nghĩ tới Vạn Bảo Hiên.
Ngày xưa lúc Tiểu Linh giới chưa mở ra, Thải Điệp cũng từ Đại Linh giới đi vào Tiểu Linh giới, bởi vậy có thể thấy được, bọn họ đúng là không bị chuyện này hạn chế.
Vỗ tay mạnh một cái, Trịnh Hạo Thiên hưng phấn nói: “Vương huynh nói không sai, ta hẳn là tìm đến Vạn Bảo Hiên…”
Vương Vũ liền giật mình, bất quá cũng lập tức hiểu ngay.
Trịnh Hạo Thiên dù sao cũng là đệ tử đại phái, biết đến Vạn Bảo Hiên cũng chẳng có gì lạ.
Vội vã sắp xếp thỏa đáng cho Vương Vũ ở trên Bảo Thảo Phong, Trịnh Hạo Thiên lần nữa khẩn cấp hướng về Phi Thiên Phó Phong.