hắn làm con rể nhà họ Lý nhiều năm khá thân thuộc cô em vợ này, người khác sợ nàng là Tư Mã phu nhân thế nhưng trong mắt Lưu Trọng hắn, nàng chẳng qua là con nhóc lớn lên trước mắt hắn mà thôi. Hơn nữa, trước đây hắn cãi vã với Lý Nhược Tuệ còn lớn hơn thế này mà Lý Nhược Ngu vẫn phải khách sáo gọi hắn một tiếng anh rể đó sao, vì thế càng ngày hắn càng thấy bản thân có trọng lượng hơn. Bởi lẽ đó, mấy ngày trước đánh Lý Nhược Tuệ hắn không nghĩ gì nhiều, dù sao lúc đó tại hắn nhất thời xúc động, nhìn Hồng Kiều len lén gạt nước mắt thì mới biết khi mình không có ở nhà vợ cả dám ức hiếp tiểu thiếp cùng con trai, hắn sẵn đang nổi nóng lại thêm hai người cãi nhau to nên mới giận dữ đánh vợ.
nói thật, đánh xong, nhìn mặt Lý Nhược Tuệ sưng phù hắn cũng hối hận nên có nhận lỗi rồi tự tát mình hai cái. Vợ chồng mà, thỉnh thoảng cãi nhau là thường, hắn tự nghĩ chuyện này đến đây kết thúc. Thế nhưng hôm nay không ngờ lại bị con ngốc Lý Nhược Ngu xông vào nhà tát cho hai cái, làm hắn sượng mặt. Cơn tức bùng lên, hắn vọt lên phía trước. Thị vệ phía sau Nhược Ngu đều không phải ngồi không, lập tức đứng che trước nàng.
Lưu Trọng bị hai thị vệ cản lại, nghĩ Lý Nhược Ngu tốt xấu gì cũng là Tư Mã phu nhân nên nén giận nói: "Nhị cô nương, chuyện ta cùng tỷ tỷ cô nương là việc riêng của nhà họ Lưu, nàng ta có tố cáo với cô nương thì cũng chưa đến lượt cô nương quản."
nói xong đứng trong viện hướng về phía sân Lý Nhược Tuệ rống lên: "Lý Nhược Tuệ! Ngươi giỏi lắm, dám xúi em gái đến đánh chồng mình."
Lý Nhược Tuệ nghe được động tĩnh, bảo thị nữ đỡ đến viện, thấy Lý Nhược Ngu đứng ở đó, lại nghe Lưu Trọng hô lập tức hiểu rõ, nàng không thèm quan tâm Lưu Trọng đổ oan cho mình, đi nhanh tới kéo tay Lý Nhược Ngu:" Muội tới làm gì, ở đây không có chuyện của muội, mau về đi."
Lý Nhược Ngu quay lại nhìn gương mặt sưng đỏ của tỷ tỷ, trong lòng chua xót, lớn tiếng nói: "Mẫu thân không ở Mạc Hà, tỷ tỷ chịu ấm ức, muội tất nhiên phải thay mẫu thân ra mặt giùm tỷ."
"Lý Nhược Tuệ, ngươi chờ hưu thư đi, sau này đừng hòng ta quay lại cái nhà này nữa."
Việc đã đến nước này, Lý Nhược Tuệ chỉ cảm thấy hoa mắt đau đầu, ngã ngồi lên ghế: "Muội muội, muội đang làm cái gì vậy?"
Lý Nhược Ngu khó hiểu nói: "Dĩ nhiên là đuổi hắn đi, sau đó tìm cho tỷ tỷ một phu quân mới chứ sao."
Lý Nhược Tuệ chảy nước mắt nói: "Muội muội, chuyện trên đời đâu dễ như muội nói? Nếu tỷ chỉ có một mình thì đã sớm hòa li, nhưng con tỷ còn nhỏ, nếu tỷ hòa ly tái giá, hắn làm sao cho tỷ mang con theo? Hơn nữa, nếu đứa trẻ có về được nhà Lý, dù cả đời tỷ không lấy chồng cũng không gỡ lại cái tiếng bị chồng bỏ được, nếu đứa nhỏ tương lai đi theo con đường làm quan, nhìn lại gia phả sẽ bị xấu hổ, mà... mà chồng mới nạp thiệp đã muốn hòa li, chẳng phải chụp cái danh đố phụ lên đầu sao."
Đáng tiếc, chuyện nàng lo lắng Nhược Ngu lại không lo: "Tỷ hòa li tất nhiên phải mang theo con trai, trong quân Trữ ca ca có rất nhiều nam nhi trọng tình nghĩa, muội sẽ tìm cho tỷ một người thật tốt, bình thản sống qua ngày, danh tiếng kia quan trọng thế sao, đáng để tỷ nén giận sống hết đời?"
Lý Nhược Tuệ biết mình không nói lại người ngu, đành thở dài nói: "Muội trước đây cũng chưa ép tỷ hòa ly, cũng cố kỵ danh tiếng, muội nói có quan trọng không?"
Nhược Ngu ngẫm nghĩ nói: "Có thể thấy được trước đây muội cũng là một đứa khốn kiếp, không đối xử tử tế với tỷ, đáng nhẽ nên sớm khuyên tỷ bỏ gã đàn ông kia, hôm nay khỏi phải chịu khổ."
Tuy rằng hắn không có dự định nạp thiếp, nhưng đứng trên góc độ nam nhân mà nhìn: Vừa nạp thiếp thì chính thất lại muốn hòa ly quả là trò cười! Lỗi của Lưu Trọng là sủng thiếp diệt thê, đúng là phải nên phạt nặng, nhưng hắn lại không muốn vị đại tỷ này làm tấm gương không tốt cho cô nàng ngốc kia, vợ chồng cãi nhau thì hòa li, đùa à, nếu thật sự hòa li chả phải cô ngốc này sẽ lấy đó mà noi theo sao!
Nghe thế Lý Nhược Ngu trừng lớn mắt, nàng không hiểu vì sao Trữ ca ca cũng quyết tâm muốn Lưu Trọng trở lại bên tỷ tỷ.