Trữ Kình Phong thấy nàng trừng mắt, cũng không muốn tranh cãi với người ngốc chẳng khác gì con trâu đang nổi tính bướng về vấn đề này nên chuyển sang chuyện khác: "Nghe nói bữa tiệc chiêu đãi hôm nay rất thành công, các phu nhân đều tán thưởng nàng chiêu đãi tốt, không bằng sau này thường xuyên mở tiệc, đỡ cho nàng một mình ở nhà buồn chán..."
Nếu chưa nghe Hồ phu nhân soi mói, Nhược Ngu nói không chừng còn thực sự tưởng bản thân thể hiện tốt, đáng tiếc dù nỗ lực đến đâu trong mắt người khác nàng luôn là kẻ ngốc, đám phu nhân kia đã vậy, tỷ tỷ cũng vậy, kể cả Trữ Kình Phong cũng như vậy nốt.
Nhất thời, Nhược Ngu bỗng thấy đau lòng, tâm trạng vui sướng sau khi đuổi Lưu Trọng thoáng cái bị ý định để Lưu Trọng về nhà nhận lỗi với tỷ tỷ của Trữ Kình Phong đánh bay không còn một mảnh.
"Tên Lưu Trọng kia đối xử với tỷ tỷ như thế, lâu nay hắn không ngủ cùng tỷ tỷ vì sao còn bắt tỷ tỷ chịu đựng nhìn hắn làm chuyện vợ chồng với Hồng Kiều? Nếu là ta, chỉ một chút thôi cũng không chịu."
Trữ Kình Phong nghĩ Lý Nhược Ngu lại nổi tính gàn, bắt đầu nói lung tung, ngay cả khuê phòng bí sự nhà người ta cũng nói ra, không phân biệt phải trái, vì vậy hắn trầm mặt xuống nói: "Tỷ tỷ nàng không phải nàng! Nào có ai dám coi trời bằng vunggiống nàng! Việc này quyết như thế, nàng đừng làm loạn lung tung."
Nhược Ngu nghẹn không nói được gì, trực giác nói cho nàng biết lần này Trữ Kình Phong sai, nhưng miệng lưỡi nàng không linh hoạt bằng hắn, nhất thời nàng không nói được hắn sai ở đâu, do dự một lúc lại nhớ đến tỷ tỷ phản ứng như không biết làm sao, lẽ nào nàng thật sự cầm gậy đánh nhầm uyên ương?
Vì thế, trên đường về, mặc Tư Mã đại nhân dịu mặt dỗ dành, nàng suốt cả đoạn đường đều cúi đầu không nói chuyện, về đến phủ Tư Mã liền chui vào thư phòng nhỏ dành riêng cho nàng.
Nàng phiền muộn chọn chọn lựa lựa sách trên giá, thất vọng phát hiện ngay đến những cuốn mà nàng thích nhất cũng không có tâm trạng nhìn tới, cuối cùng tìm được một quyển luật Đại sở trong góc, mắt Nhược Ngu sáng lên, rút sách ra bàn ngồi đọc.
Tư Mã biết nàng không vui, nhưng cũng không để ý. Nhược Ngu tính trẻ con hay giận chóng quên, chờ thêm chút nữa nàng khá hơn sẽ lại dỗ. Nghĩ như vậy, Trữ Kình Phong bèn về thư phòng chính làm việc.
Lúc này quản gia đưa tới chữ mẫu dập trên hoành phi lầu các mới trong hoa viên để hắn chọn. Nếu là một năm trước, Trữ Kình Phong đối với đình viện không có hứng thú gì, nhưng giờ nghĩ đến không lâu sau có thể cùng Nhược Ngu đến nhà mới, trong vườn đông vốn nhàm chán xây thêm một đình lâu, đốt lò, hai người tóc mai chạm nhau, nghĩ đến đây tinh thần hắn liền phấn chấn, cầm từng bản nhìn kỹ. Thỉnh thoảng hắn chỉ quản gia góc này đẹp, chỗ kia quá yếu, chữ này viết không đủ đầy đặn, phu nhân vốn đã rất thon thả nếu suốt ngày nhìn mấy chữ gầy nhom này chả phải không béo lên được. Chọn qua chọn lại không có bản nào vừa ý, hắn đành bảo quản gia tìm người viết lại.
Đợi đến khi quản gia ra khỏi thư phòng thì trời đã tối, Trữ Kình Phong suy nghĩ một chút, đề bút viết một phong thư, nội dung thư đương nhiên là khiển trách Lưu Trọng, trong thư nói rõ hắn không nên hành động theo tình cảm làm phu thê bất hòa, chuyện hôm nay là do Nhược Ngu không hiểu chuyện gây ra, Lưu Trọng không nên để trong lòng....
Viết xong, hắn phân phó gia đinh mang thư đến khách sạn Lưu Trọng ở, nếu tên đó khôn ngoan, nhìn thư sẽ biết làm thế nào.
Nữ nhân mà, phải dỗ mới phải, sao lại dùng vũ lực.
Trữ Kình Phong giải quyết xong việc vặt mới đứng dậy đến thư phòng nhỏ xem cô vợ bé bỏng đang hờn dỗi, buổi chiều nàng ăn trà bánh trên núi rồi nên giờ cơm tối không đói, hiện tại chắc đói rồi, vừa lúc cùng nhau ăn khuya.
Giờ này thư phòng đã đốt đèn, có thể thấy bóng thiếu nữ úp sấp trên bàn viết. Gần đây Nhược Ngu luyện viết rất khá, bởi vì ngã bị thương nên tay nàng hay run, trước luôn loay hoay lắp ráp máy móc nên tay nàng vững vàng lên, chữ viết cũng bắt đầu thanh tú hơn. Mới vừa nãy không nghĩ ra, chốc nữa phải bảo Nhược Ngu viết hoành phi treo trong nhà mới được. Ôm ý niệm đó trong đầu, Trữ Kình Phong nhẹ nhàng bước vào. Nhược Ngu đưa lưng về hướng hắn, nửa quỳ lên ghế viết viết, không phát hiện phu quân đến.
Trữ Kình Phong mỉm cười nhìn qua vai nàng, thấy ngòi bút lướt nhanh trên giấy, từng chữ ngay ngắn có lực.
"Hưu thư..." lúc Trữ Kình Phong được hai chữ, vùng xung quanh lông mày không khỏi trầm xuống, đúng là kẻ ngang bướng không dạy nổi, cái gì cũng chỉ biết làm theo ý mình, nàng không thấy tỷ tỷ nàng không có ý định hòa ly sao? Dám thay tỷ tỷ viết thư hòa ly, đúng là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới dám làm.
Trong lòng xem thường, hắn đưa mắt nhìn xuống: "Duyên làm vợ chồng, hợp vui mà tan cũng vui, gần một năm nay kết duyên cùng tướng công, may nhờ tướng công không chê không bỏ thiếp ngu dốt, chăm lo mọi bề, dốc lòng chỉ dạy, áo cơm chưa từng bớt, tiền bạc chưa từng thiếu, không phụ mong mỏi thuở mới cưới, tình cảm đậm sâu. Mà nay hai người hai tính cách, khó có thể kéo dài tình duyên, mong tướng công sau khi phân ly, chí lớn không giảm, quan vận thuận lợi, cưới vợ giỏi giang, xinh đẹp đoan trang, con nhà quan lớn, dịu dàng tài đức. Oán giải chớ kết, càng đừng hận đeo, hai người hai ngả, hai đường đều vui..."
Trữ Kình Phong càng xem con mắt trừng càng lớn, lướt xuống chỗ kí tên thấy ghi: Lý Nhược Ngu.
Có những lúc nửa đêm nằm mộng, thấy nữ tử này lại trở về làm Lý nhị tiểu thư trầm tĩnh lạnh lùng, không còn chút tình cảm viết thư hòa ly. May mà lúc tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn người đang gối lên khuỷu tay mình là giai nhân đang ngủ say, trái tim thấp thỏm lại từ từ an ổn. không ngờ hôm nay chưa kịp ngủ đã thấy giấc mơ hiện ra chân thực trước mắt, tim mật hắn tức sắp nổ tung. hắn nắm hai vai gầy của thiếu nữ xoay mạnh lại, nhìn đôi mắt thẫn thờ của nàng hung tợn nói: "Lý Nhược Ngu, nàng to gan lắm."
Lý Nhược Ngu mới tìm được cuốn luật Đại Sở, lật đến chương hôn nhân xem xét kỹ lưỡng. Thảo nào phu tử nói " đọc sách trăm lần, ý tự lộ ra." đọc nhiều mấy lần quả nhiên rất có lợi. Vừa rồi trong đầu còn luẩn quẩn, đọc luật vài lần liền hiểu rõ. Hành vi của Lưu Trọng là sủng thiếp diệt thê, chính là loại chuyện mà nam tử ngu dốt mới làm, hòa ly mười lần cũng đáng. Mà chuyện của nàng với Trữ Kình Phong rất giống ví dụ trong luật lệ Đại Sở là: Mua vợ, cái này hình như không ổn rồi, nếu hòa ly thì phải đem ngân lượng người ta mua mình lúc đó trả lại….
Lý Nhược Ngu nằm nhoài người trên tháp, vẩy vẩy chiếc giày mắc một nửa trên chân, đẽo gọt nghiên cứu nửa ngày cuối cùng đã có chủ ý, không cần Tô Tú hầu, tự mình đứng dậy mài mực viết, viết hỏng mấy lần mới bắt được bí quyết. Nhưng đang lúc viết đến nhập thần, thân thể bỗng nhiên bị xoay lại, dọa nàng giật thót, cây bút trong tay bay thẳng vào thái dương Trữ Kình Phong, mực bắn tung tóe lên mặt hắn, có vài giọt xuôi theo gương mặt như đao khắc của hắn chảy xuống. Điều này làm Nhược Ngu nhịn không được bật cười. Tiếng cười không tim không phổi này càng làm Trữ Kình Phong đen mặt, ngọn lửa buồn bực càng cháy lớn, hai tay hắn cũng bóp mạnh hơn. Nhược Ngu chịu không được, lập tức ngừng cười, cau mày kêu đau.
Trữ Kình Phong tức muốn nổ phổi, giận dữ nói: "không phải ý chí sắt đá lắm sao? Sao giờ còn biết đau! rõ ràng là gia đình tỷ tỷ nàng đang rối ren không yên ổn, sao tự dưng lại viết mấy thứ không biết liêm sỉ này để tự làm phủ trạch nhà mình rối rắm thêm?"
Nhược Ngu cau mày, bĩu môi nói: "Viết hai phong, của tỷ tỷ đã viết xong từ sớm, chỉ là hôm nay nhìn Trữ ca ca không có chút nào thông cảm cho tình cảnh tỷ tỷ, có thể thấy rằng Trữ ca ca giống Lưu Trọng đều là kẻ bạc tình, nói không chừng lúc nào đó sẽ mang người khác biết chăm sóc dịu dàng vào phủ. đã như vậy không bằng hiện tại sớm viết hưu thư, hòa ly với Trữ ca ca, ta cùng tỷ tỷ làm bạn, cùng nhau về nhà với mẫu thân, như vậy trên đường về quê cũng không cô đơn."
Đáng tiếc, lời còn chưa dứt, Trữ Kình Phong đã nặng nề đặt nàng lên ghế, bàn tay to như quạt hương bồ nắm chặt hưu thư như đang nắm quân giặc, hai tay chà xát, giấy vụn lập tức lả tả rơi xuống mặt bàn.
Nhược Ngu lâu lắm mới viết được bài văn câu cú gãy gọn trôi chảy. thật vất vả mới viết xong lại bị Tư Mã đại nhân không lưu tình chút nào xé bỏ nên không chịu, khóc lóc gào to: "Theo luật lệ của Đại Sở, vợ chồng chỉ cần tình nghĩa không hợp đều có thể viết hưu thư, hòa ly với đối phương. Trước kia, mẫu thân ta vì làm ăn không thuận lợi mới bán ta cho ngươi. hiện tại nghe tỷ tỷ nói chuyện làm ăn đã chuyển biến tốt đẹp, cùng lắm thì ta nói mẫu thân trả lại sính lễ ngươi đưa khi trước, nha hoàn còn được chuộc thân, vì sao ta không thể hòa ly với ngươi."
Trữ Kình Phong không hề ngờ rằng mình chỉ thuận miệng giải quyết chuyện vợ chồng Lưu Trọng lại thành con dao sắc cắt đứt nhân duyên của bản thân. Chính mình dốc lòng dạy bảo con nhóc lưu manh này, giờ giỏi rồi, dùng chính cái miệng nhỏ lanh lợi đó, bụng dạ thông minh đó, tất cả đều để phản bác mình. Quả nhiên là vụ mua bán lỗ vốn nhất thiên hạ!
Từng cơn hối hận không thôi đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng hắn, bắt đầu xách nương tử xảo quyệt, mồm mép tinh thông luật lệ Đại Sở lên như xách gà con, bước nhanh như gió lướt ra khỏi thư phòng, lạnh lùng nói: "Con nhóc lưu manh này, mấy ngày nay không dạy dỗ ngươi liền trở nên quá quắt! Ngươi nói luật với ta? Ở Mạc Bắc này lời Trữ Kình Phong ta mới là vương pháp! Ngươi muốn hòa ly, được! Lấy mạng ta trước đi!"