Chiến Trường Hậu Cung

Chương 67: Chương 67: Hứa hẹn




Ở trong phòng sinh, tuy cực kỳ mệt mỏi nhưng Lý An Nhiên cũng không lập tức thiếp đi, biết mình sinh ra lục hoàng tử khỏe mạnh, nàng đương nhiên cực kỳ vui sướng mừng rỡ, tuy nhiên trong lòng nàng vẫn có chút tiếc nuối, đại công chúa mà nàng trông chờ đã không đến.

Động tĩnh của hoàng thượng và chúng phi tần ở bên ngoài, Lý An Nhiên đều nghe thấy được, khi nghe hoàng thượng vui mừng cười lớn rồi không cần thông qua tông nhân phủ lựa chọn đã trực tiếp ban tên cho lục hoàng tử, Lý An Nhiên không khỏi vui vẻ nở nụ cười.

Tiêu An?! Tiêu Bình, Tiêu An, nguyện một đời bình an?!

Đến lúc này nàng mới yên tâm, mang tâm trạng hạnh phúc thỏa mãn khó nói chìm vào ngủ say.

Lý An Nhiên ngủ đến năm canh giờ mới tỉnh lại, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy góc áo của hoàng thượng, nàng đưa mắt nhìn, lập tức nhìn thấy hoàng thượng đang ngồi trên đầu giường, tay cầm tấu chương đọc, ánh mắt cực kì kiên nghị chuyên chú.

Lý An Nhiên không khỏi ôn nhu nở nụ cười, hoàng thượng muốn canh chừng bên cạnh nàng, lại bận việc chính vụ, cuối cùng hắn cư nhiên mang tấu chương vào phòng sinh của nàng ngồi đọc, thật sự là vừa cần chính vừa có trách nhiệm.

Trước đây, khi mới nhập cung, nàng cũng từng đề phòng hắn, cũng từng tự nói với chính mình không nên nảy sinh tình cảm với hắn, bởi vì càng đặt nhiều tình cảm thì càng chịu khổ, thế nhưng đâu phải cứ muốn là có thể làm được, nếu hắn không tốt với nàng, không che chở nàng, không suy nghĩ cho nàng, hoặc ít nhất hắn không cần hiển lộ bản thân trước mặt nàng rõ ràng như vậy, có lẽ nàng sẽ không dễ dàng nảy sinh tình cảm với hắn.

Vậy mới nói, những nhân vật nữ chính trong nhiều truyện cung đấu mà kiếp trước nàng từng đọc có thể giữ cho bản thân từ đầu đến cuối vẫn vô tâm với hoàng thượng mặc dù hắn đã vì các nàng làm rất nhiều chuyện chỉ là gạt người.

Thật ra trước đây nàng cũng từng đồng tình với những nữ nhân vật chính xuyên không giả kia, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm, nàng đã ngộ ra nhiều điều, có lẽ những nữ chính kia quá mức tham lam rồi, bọn họ cứ luôn tìm cớ để khẳng định rằng hoàng đế là không xứng đáng với tình cảm của bọn họ, từ đó bọn họ cho phép mình được ích kỷ, thậm chí có nhiều trường hợp trong lòng bọn họ sớm đã rung động nhưng vẫn tự lừa mình dối người không chịu thừa nhận, tự thôi miên bản thân bằng ý nghĩ những gì các nàng đã cố gắng cho vị hoàng đế đó đều là vì bản thân mà thôi, dùng mọi lý do biện hộ cho tình cảm của chính mình, trong khi bọn họ không ý thức được, bọn họ càng làm vậy thì càng giống với hoàng đế mà bọn họ bài xích, không phải bọn họ cũng ích kỷ, cũng dối trá giống hệt hắn hay sao? Nàng cảm thấy chỉ những kẻ yếu nhược mới làm thế.

Một đời người chính là một chuỗi dài liên tục phải đưa ra lựa chọn, bất kể đúng hay sai cũng chỉ quyết định xem ngươi chết khi nào và chết như thế nào mà thôi, suy tính được mất, sợ hãi sai lầm, lựa chọn ích kỷ, trốn tránh đau thương chính là cách mà nhiều người dùng để tự bảo vệ mình.

Nhưng nàng lại có cách suy nghĩ khác, sinh tử luân hồi, nhân quả tuần hoàn, lực chọn mình cho là đúng chưa chắc đã thật sự đúng, nhiều lúc ngươi tự cho rằng mình đạt được rất nhiều như có lẽ trong mắt người khác ngươi thật sự chẳng đạt được gì, tùy vào cái nhìn của mỗi người, giá trị trong cuộc sống hoàn toàn khác nhau, đã như vậy, vì sao phải quan tâm đúng sai, vì sao phải lo sợ được mất, chỉ cần bản thân biết đủ, biết chấp nhận và bao dung nghịch cảnh, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, sẽ không bao giờ là uổng phí một kiếp người.

Hoàng thượng yêu thương quan tâm nàng, nàng ghi nhớ điều đó, đáp lại cũng bằng tình yêu thương như vậy, đến khi hắn thay lòng, nàng sẽ chấp nhận hiện thực, chấp nhận cuộc sống không còn hắn, tiếp tục sống vì mục đích khác, ví như con cái, ví như những câu chuyện du ký thú vị, đợi thời gian qua, đến ngày nàng trúc hơi, kết thúc một đời người, nàng có thể bình thản nhìn lại quá khứ có hạnh phúc, có mất mác, có đau thương nhưng không có hối tiếc của chính mình. Bởi vì nàng đã dũng cảm và tự do sống hết sức của mình rồi, có cái gì để hối tiếc đây?!

Hơn nữa, nàng tự hỏi, hoàng thượng có điểm nào không xứng đáng để nàng động tâm? Hắn rõ ràng là một minh quân cần chính sáng suốt, hắn cao quý ngạo nghễ, hắn tuấn tú vô song, hắn có tam cung lục viện nhưng chưa bao giờ sa đọa, hắn có phần tàn nhẫn âm hiểm nhưng không hề dùng sự tàn nhẫn âm hiểm đó với nàng, ngược lại hắn dùng điều đó để che mưa chắn gió cho nàng. Hắn sủng nàng, bảo vệ nàng, hắn thậm chí dõi theo nàng, nâng đỡ từng bước.

Nàng không phải người mù, cũng không phải ngu ngốc, sao có thể không nhận ra sự thật, ở trong hậu cung này, nếu không có hắn, dù nàng có thông minh đến đâu đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì đứng trước quyền lực tuyệt đối, kẻ yếu ngay cả tư cách được nói chuyện cũng chẳng có, nói chi là tự giải oan.

Như Lưu thị năm đó, cung nữ của Trương phi vừa chỉ đến nàng là chủ mưu hại Lục Ly, ngay lập tức, nàng ta còn chưa kịp kêu oan đã trực tiếp bị tống vào Lãnh Cung, bởi vì chẳng ai quan tâm nàng ta có bị oan hay không. Cũng giống như vậy, nếu không có hoàng thượng cho nàng chỗ dựa, không nói đến thái hậu, bất kỳ là hoàng hậu hay quý phi, chỉ cần dùng một câu nói cũng đều có thể đưa nàng vào chỗ chết.

Đến giờ phút này, nàng nhập cung ba năm, hoàng thượng chưa bao giờ thay lòng, cũng chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng, lại còn nhiều lần che chở, cho dù mỗi lần hắn đến chỗ cung phi khác khiến nàng có chút đau lòng, nhưng rất nhanh vết thương trong lòng nàng sẽ được chữa lành bởi sự quan tâm trong lúc vô tình của hắn, nàng cũng nhìn ra, trong cả hậu cung, chỉ có mình nàng là được hưởng loại vô ý quan tâm chân thành của vị hoàng đế cao cao tại thượng này như thế, nàng sao còn có thể không biết đủ?! Được ở bên hắn, được hắn quan tâm như thế này đối với nàng đã đủ lắm rồi, nàng không còn cầu gì hơn nữa.

Lý An Nhiên không ý thức được, trong vô tình nước mắt nàng đã tràn mi, thấm ướt cả mặt, tuy nhiên khóe môi nàng lại cong lên một nụ cười thỏa mãn, lại có chút đau lòng.

Nam nhân này thật sự khiến người ta thương tiếc mà!

Lý An Nhiên sinh sản thuận lợi, hoàng thượng bỏ xuống được nỗi lo sợ trong lòng, chuyển thành vừa thương tiếc vừa cảm động, trong tâm hắn bất giác muốn khi nàng tỉnh lại có thể lập tức nhìn thấy mình, do đó hắn bất chấp người khác khuyên can, mang tấu chương vào phòng ở cử, vừa đọc vừa đợi Lý An Nhiên tỉnh lại, đột nhiên hắn cảm ứng được điều gì đó, vừa quay đầu liền giật mình, chỉ thấy ánh mắt ẩn ẩn đau lòng cùng khuôn mặt giàn giụa nước mắt, hắn vội vàng quăng tấu chương qua một bên.

“Xảy ra chuyện gì? Nàng thấy chỗ nào không tốt, nàng còn đau sao? Thái y…”

Lý An Nhiên nhìn hoàng thượng, người vừa mới sinh, tâm lý so với lúc mang thai càng thất thường, thấy hoàng thượng lo lắng thất thố, ngay cả hình tượng lãnh tĩnh bình thường cũng không giữ được, nàng càng cảm động đến không chịu nổi, nước mắt ào ạt tuôn trào, khóc hô một tiếng.

“Hoàng thượng…”

Sau đó nàng bất chấp bản thân lúc này không được “sạch sẽ”, cứ vậy giơ tay ra muốn ôm, hoàng thượng đâu còn tâm trạng quan tâm cấm kỵ cái gì, theo bản năng lập tức cuối xuống ôm nàng, lo lắng hỏi:

“Tóm lại nàng đau chỗ nào?”

Lý An Nhiên không nói, cứ liên tục lắc đầu, hoàng thượng không khỏi nóng ruột nhíu mày, từ lúc Lý An Nhiên nhập cung, hoàng thượng chỉ mới nhìn thấy nàng rơi nước mắt có bốn lần, nhưng cũng không có lần nào khóc thảm đến như vậy.

Lúc này Thanh Y chạy vào vì nghe tiếng hô thái y của hoàng thượng, sắc mặt lo lắng nhưng mới nhìn liền thấy nương nương nhà mình và hoàng thượng đang ôm nhau, nàng lập tức trợn mắt đỏ mặt, sau đó vội cuối đầu lui ra ngoài, nhưng nghĩ đến thân thể của Lý An Nhiên, Thanh Y cảm thấy bất an, nhưng khi nàng bình tĩnh lại liền phát hiện Lý An Nhiên đang khóc, tâm trạng bất an mới thả xuống, nàng biết nương nương nhà mình, dù có bị bệnh hay cảm thấy đau đớn đều không bao giờ rơi nước mắt, luôn là cắn răng quật cường chịu đựng, tình trạng khóc thành như vậy nhất định là do cảm xúc mà không phải là thân thể có vấn đề.

Lúc này, trong phòng vẫn là không khí áp bức, hoàng thượng sau một lúc lâu lo lắng rối rắm, đột nhiên trong đầu hắn máy động, Lý An Nhiên sinh sản thuận lợi, vừa tỉnh lại không muốn thấy lục hoàng tử mà lập tức khóc, như vậy chỉ có một khả năng, nàng không cam lòng mình sinh hoàng tử mà không phải là đại công chúa nàng vẫn luôn mong đợi.

Hoàng thượng vừa nghĩ, bản thân lại có chút không tin suy luận của mình, Lý An Nhiên ngay cả Tiêu Diệp và Tiêu Bình không phải con ruột còn yêu thương như vậy, dù giới tính đứa nhỏ không như ý, không lý nào lại thất vọng thương tâm đến thế.

Hoàng thượng suy tư một chút, sau đó đột nhiên lên tiếng hỏi:

“An Nhiên, nàng không muốn thấy lục hoàng tử sao?”

Lý An Nhiên nghe vậy sững người một chút.

Đúng rồi, Tiểu An của nàng.

Nhớ đến đứa nhỏ, trái tim Lý An Nhiên lại đập nhanh mấy nhịp, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, nhưng nhớ đến bộ dạng nàng hiện tại, tự Lý An Nhiên cảm thấy thực xấu hổ, tâm tình kích động lắng xuống, nàng lập tức hối hận, mình kích động như vậy thật mất mặt, khóc đến mắt đau rát, nhất định mắt đã sưng lên rất khó coi, nàng cũng không muốn lần đầu tiên đứa nhỏ nhìn thấy mình, bộ dạng lại xấu xí đến thế, vả lại Tiêu An là hoàng tử, mấy người Thanh Y nhất định lo lắng cho hắn chu toàn, nàng không cần quá lo lắng, do đó nàng liền lắc đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên, không muốn đối mặt với hoàng thượng lúc này, sợ hoàng thượng chê cười mình, lập tức đẩy hoàng thượng ra, kéo chăn trùm kín đầu mình, lí nhí nói:

“Không… Không cần đâu, thần thiếp lúc này không được.”

Lý An Nhiên không biết hành động của mình khiến hoàng thượng hiểu lầm, hắn sững người một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm dáng người trong chăn, cuối cùng hắn lộ ra vẻ đau lòng cùng thương tiếc, hắn tự mình khẳng định, Lý An Nhiên là sợ tam hoàng tử nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, do đó muốn có thời gian bình ổn tâm tình mới dám gặp đứa nhỏ, hắn cho rằng nàng vừa yêu thương đứa nhỏ vừa không cam lòng việc không sinh được đại công chúa, trong tâm nhất định đấu tranh rất đau khổ, do đó hắn thương tiếc không thôi, nhất thời không nói lời nào im lặng nhìn nàng một lúc lâu, mãi đến khi Lý An Nhiên cảm thấy sự im lặng này có chút bất thường, vừa định kéo chăn ra nhìn thì đột nhiên nàng bị người ôm vào lòng, cách một lớp chăn nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp nhưng kiên định của hoàng thượng truyền vào tai.

“Đừng khóc, đại công chúa nhất định sẽ do nàng sinh ra.”

Lý An Nhiên nghe vậy, giật mình ngây người một lúc, không hiểu hắn nói vậy là có ý gì, trong khoảng thời gian Lý An Nhiên không kịp phản ứng, hoàng thượng nhìn nàng bất động, sau đó không nói lời nào gom tấu chương rời khỏi phòng, Lý An Nhiên nghe tiếng đóng cửa, lập tức xốc chăn lên nhìn, bóng dáng hoàng thượng đã không thấy, nàng không khỏi nhíu mày nghĩ:

Hoàng thượng vừa rồi là hứa hẹn sao?!

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.