Đến cuối tháng tư, hậu cung đã dần ổn định lại, sức khỏe hoàng hậu chuyển biến tốt đẹp, cung quyền từ trong tay Thục phi và Đức phi bị thu hồi, hoàng hậu và quý phi lại tiếp tục cùng nhau quản lý hậu cung, vậy mới thấy, lời Tô thái hậu nói năm xưa không hề sai, chính cung vẫn mãi là chính cung, một khi Tô thái hậu còn ngồi vững, không ai có thể lấn qua hoàng hậu được.
Hoàng hậu lành bệnh, chúng phi tần lại phải đến Linh Phụng Cung thỉnh an mỗi ngày, tuy nhiên Lý An Nhiên mang thai đến tháng thứ tám, hoàng thượng hạ lệnh không cho nàng ra khỏi Trường Lạc Cung, thỉnh an gì đó đều miễn hết, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ cùng với may vá, việc duy nhất nàng cần làm là tập đi lại, gần ngày sinh, đi lại nhiều giúp ít cho vấn đề sinh nở.
Thời gian cứ vậy qua nhanh, cái thai của Lý An Nhiên rất nhanh đã đến tháng thứ chín, Trường Lạc Cung chìm vào không khí khẩn trương, ánh mắt cả hậu cung gần như đều tập trung về cái bụng của nàng. Mấy ngày qua, hoàng thượng ngày nào cũng đến Trường Lạc Cung, mỗi lần đến hắn đều dán mắt vào nàng không rời.
Lý An Nhiên mới đầu vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng nhìn biểu hiện của những người xung quanh, nàng cũng bất giác căng thẳng theo. Lần đầu sinh con, nói không lo sợ là nói dối, nhất là với trình độ y học của thời cổ đại không thể so sánh với hiện đại được, tuy nhiên Lý An Nhiên cũng biết, nàng bất an lo lắng chỉ tự chuốc lấy tai hại mà thôi, do đó nàng cố gắng để khiến cho bản thân không nghĩ đến những tình huống tiêu cực, ngược lại chăm chỉ tập luyện chuẩn bị sinh, đúng theo lời khuyên của thái y, giữ cho đầu óc luôn thoải mái và thường tưởng tượng về tương lai tốt đẹp.
Một ngày này, theo dự đoán của thái y, Lý An Nhiên đã đúng ngày sinh, nhưng sau cả một ngày chờ đợi, bụng nàng vẫn không chút động tĩnh, hoàng thượng chỉ đành làm ra vẻ mặt trấn định an ủi nàng, bảo nàng không cần lo lắng, đứa nhỏ sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài.
Đến khi trời tối, hai người cùng nằm trên giường tâm tình rất lâu mới chìm vào giấc ngủ, thế nhưng vừa ngủ không được bao lâu, Lý An Nhiên đột nhiên bị đánh thức bởi đau đớn, bụng của nàng truyền đến một cảm giác nhức nhối khó chịu, Lý An Nhiên lập tức mở mắt, đầu tiên nàng làm cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó tự trấn an mấy hơi, bình ổn sự hồi hợp trong lòng mình, sau đó mới cẩn thận cảm nhận thân thể mình, nhận thấy hạ thân mình ướt đẫm, Lý An Nhiên liền chắc chắn, nước ối vỡ, nàng muốn sinh.
Hít sâu mấy hơi, Lý An Nhiên quay đầu nhìn hoàng thượng nằm ngủ bên cạnh, hắn còn cẩn thận nằm sát mép giường, cố không đụng chạm vào nàng sợ trúng đứa nhỏ. Nhìn dung mạo khôi ngô tuấn tú đang ngủ say, đột nhiên hai mắt nàng nóng lên, nước mắt chực rơi xuống, nhưng đây không phải là nước mắt đau đớn, đây là nước mắt vui sướng, chờ mong cùng cảm động.
“Hoàng thượng!”
Lý An Nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng, tay giơ lên chạm vào mặt hoàng thượng, hoàng thượng lập tức mở mắt, quay đầu nhìn nàng, hắn giống như cũng ngủ không sâu, vừa gọi một cái hắn đã bật dậy, chưa nhìn rõ đã hỏi:
“Sao? Muốn sinh rồi à?”
Hoàng thượng trước đó còn ra vẻ trấn tĩnh, hiện tại đã lộ nguyên hình nóng ruột rồi, Lý An Nhiên buồn cười nhưng cũng không có đi trêu chọc hắn, nhẹ gật đầu.
“Hình như... Vỡ nước ối rồi!”
Hoàng thượng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, quay đầu kéo màng trướng, chân trần trực tiếp nhảy xuống giường, lớn tiếng hô:
“Người đâu!”
Lý An Nhiên nhìn hoàng thượng thất thố, muốn cười nhưng còn chưa kịp cười đã bị cơn đau đột nhiên quặn lên làm cho nghẹn lại, tuy nhiên trong lòng nàng lúc này lại nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, con của nàng sắp chào đời rồi.
....
Linh Phụng Cung, hoàng hậu đêm khuya vẫn còn trằn trọc không ngủ được vì bận lo nghĩ, cho nên khi Tín ma ma nhanh chân tiến vào thì hoàng hậu lập tức phát hiện.
“Tín ma ma, có chuyện gì vậy?”
“Nương nương, Trường Lạc Cung phát động rồi.”
Hoàng hậu nghe vậy, hơi sững lại một chút, sau đó bình thản nói:
“Chuẩn bị thay y phục cho bổn cung.”
Đợi khi hoàng hậu đến Trường Lạc Cung, mấy người Thục phi Đức phi cùng những phi tần bên dưới đều đã có mặt, ngồi đầy trong đại điện, thậm chí Nghiêm thái y và Thành thái y cũng bị hoàng thượng triệu đến túc trực, ngồi ở góc điện chờ đợi. Hiền phi sinh nở, ai lại dám vắng mặt chứ? Đương nhiên ngoại trừ quý phi lấy cứ ngũ hoàng tử khóc nháo phải lo cho ngũ hoàng tử không thể đến, không ai khác dám cũng như có đủ tư cách để không đến.
Theo cung quy, phi tần phân vị cao sinh nở, phi tần phân vị thấp hơn phải đến chờ đợi, trừ khi là đang bệnh nặng hoặc đang mang thai lại gặp chuyện như Lưu Bội Ngọc, hay có thân phận đặc thù như Ninh phi, nếu không là chẳng có ai được ngoại lệ.
Mà quý phi vốn phân vị cao hơn, lại có ngũ hoàng tử làm cái cớ hoàn hảo để không sợ bị người khác bắt được nhược điểm, do đó cho dù nàng ta cố tình không đến, không nể mặt Lý An Nhiên, người khác cũng không thể nói gì.
Hoàng hậu thì ngược lại, thân là chính cung, Hiền phi sinh con, quý phi có thể không đến nàng lại nhất định phải đến, đó là quy định của tổ tiên, vậy mới thấy, làm hoàng hậu so với làm sủng phi phải cực khổ hơn nhiều.
Hoàng hậu tiến vào chủ điện, lập tức nhìn thấy hoàng thượng đang ngồi trên ghế, trên tay nâng ly trà nhưng lại không uống, hắn rũ mí mắt bất động như một pho tượng, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì, hoàng hậu đành tiến lên hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
Hoàng hậu cuối đầu chờ đợi, nhưng qua hồi lâu hoàng thượng vẫn không phản ứng, ánh mắt chúng phi tần không khỏi kỳ quái nhìn nàng, trong lòng hoàng hậu nghẹn khuất nhưng ngoài mặt không lộ, lại lên tiếng một lần nữa, lần này Lưu công công ở phía sau liền đụng vào lưng hoàng thượng, hắn lúc đó mới ngẩng đầu, bình thản nói:
“Hoàng hậu đến rồi à, ngồi đi!”
Hoàng hậu ra vẻ đoan trang nở nụ cười.
“Hiền phi sinh nở, thần thiếp đương nhiên phải đến.”
Hoàng thượng nhàn nhạt cười cười, ứng phó một câu.
“Hoàng hậu hiền lương, xứng đáng làm gương.”
Nói xong hắn lại tiếp tục trầm tư, thật ra hoàng thượng đang tập trung tinh thần chờ đợi động tĩnh trong phòng sinh, Lý An Nhiên rất yên tĩnh, không hề kêu rên đáng sự như Thục phi trước đây, cũng không có ra vẻ khóc lóc đòi gặp hắn như những người khác, Nhưng hắn cũng vì vậy mà càng thêm khẩn trương, lòng nóng như lửa đốt, hắn không hơi đâu mà cùng hoàng hậu diễn trò lâu hơn nữa.
Hoàng hậu thấy vậy, cuối đầu uống trà, không nói lời nào, mấy người Thục phi Đức phi ngồi bên dưới cũng không ai lên tiếng, dù trong lòng có chút đố kỵ khó chịu, tuy nhiên bọn họ không dễ gì mà để lộ sơ hở.
........
Trong phòng sinh, Lý An Nhiên đầu đầy mồ hôi, đang được Thanh Y và Lý ma ma đỡ đi lại trong phòng, chúng cung nhân thường xuyên ra vào bưng nước nóng, ngoài ra trong phòng còn có ba bà mụ cùng mấy ma ma lớn tuổi trong cung đáng tin cậy đang liên tục động viên.
“Nương nương, ráng lên, người chỉ vừa phát động không lâu, đi nhiều một chút, đợi khi thật sự sinh sẽ dễ dàng hơn.”
Lý An Nhiên không nói lời nào, tiếp tục bước đi, đột nhiên nàng dừng chân, sắc mặt từ đỏ ửng vì mệt, biến thành trắng bệch, cơn đau lại đến! Đau bụng sinh giống như là bị sóng đánh, đau đớn không phải liên tục mà qua một đoạn thời gian, bụng đột nhiên co thắt đau đến muốn ngất đi, nhưng chỉ cần gắng gượng vượt qua, cơn đau sẽ lại dịu xuống.
Lý An Nhiên hổn hển thở mấy hơi, vì đau mà toàn thân phát run, nàng vỡ nước ối đã hơn một canh giờ, theo phán đoán của bà mụ, ít nhất phải đến sáng hôm sau nàng mới chính thức lâm bồn.
Thời gian trôi qua từng phút, Lý An Nhiên bị dằn vặt mấy bận lắm phen, sức lực toàn thân gần như rút đi hết, cuối cùng ma ma lớn tuổi nhất lên tiếng.
“Đỡ nương nương lên giường.”
Lý An Nhiên được dìu lên giường, những ma ma có kinh nghiệm liền tiến lên kiểm tra cho nàng, sau đó bọn họ liếc mắt nhìn nhau, liền đồng loạt gật đầu.
Lý ma ma thấy vậy lập tức quay đầu phân phó Xuân Thảo đứng ở góc phòng.
“Mau mang canh sâm đến cho nương nương bổ sung thể lực, những người khác chuẩn bị sẵn sàng.”
Nghe mấy lời này, Lý An Nhiên liền hiểu được, giai đoạn gian nan thật sự sắp đến.
........
Ngoài đại điện, Hoàng thượng đã không ngồi nổi nữa, hắn đứng chắp tay quay mặt vào trong. Cho nên người khác không nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của hắn.
Đã ba canh giờ, bên trong phòng sinh vẫn chưa có động tĩnh gì, dù cách một khoảng thời gian sẽ lại có người đến thông báo tình hình, thái y cùng bà mụ cũng nhiều lần khẳng định, vị trí thai nhi của Lý An Nhiên vô cùng bình thường, nàng cũng cực kỳ khỏe mạnh, lại chăm chỉ tập luyện, đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, khả năng khó sinh là rất thấp, nhưng hắn vẫn không thể ngồi yên được.
“Hoàng thượng, sắp đến giờ cần phải lên triều.”
Lưu công công nhìn thời gian, không còn cách nào đành tiến lên nhắc nhở. Hoàng hậu nghe vậy cũng khuyên nhủ.
“Hoàng thượng, ở đây đã có thần thiếp, hoàng thượng không cần lo lắng.”
Hoàng thượng không chần chờ phất tay nói:
“Lưu Toàn Phúc, đi truyền chỉ, hôm nay miễn hợp triều.”
Vừa nghe vậy, nắm tay hoàng hậu bất giác siết lại, hoàng thượng cần chính xưa nay, từ khi lên ngôi, ngoại trừ lần nàng sinh nở, cùng với lần thái hậu bệnh nặng, hoàng thượng chỉ miễn hợp triều có hai lần, hôm nay vì Lý An Nhiên, lại có thể ngoại lệ lần thứ ba, hoàng hậu làm sao có thể không nhức nhối, đồng thời trong lòng hoàng hậu đột nhiên cảm thấy khiếp sợ, bởi vì hoàng hậu nhận ra, không biết từ lúc nào, hoàng thượng đã sủng ái Lý An Nhiên đến trình độ như thế này. Hoàng hậu cảm thấy vừa hận vừa tiếc, nếu biết như thế, nàng nên nặng tay với Lý An Nhiên hơn nữa, đúng ra là nên diệt trừ ngay từ đầu, hiện tại Lý An Nhiên căn cơ đã vững chắc, lại có hoàng thượng che chở, có muốn diệt trừ cũng là một vấn đề khó khăn vô cùng.
Nữ nhân Giang Nam đúng là mầm họa!
Hoàng hậu không ý thức được, từ khi Lý An Nhiên nhập cung, với thân phận nữ tử Giang Nam kia, chính bản thân hoàng hậu đã vô cùng kiên kỵ, còn nhiều lần ra tay ám hại, có thể nói, ngoại trừ Triệu quý phi, Lý An Nhiên chính là người bị hoàng hậu nhắm đến nhiều nhất, không ít lần muốn triệt để đốn hạ Lý An Nhiên, chỉ có điều nàng đều may mắn tránh thoát được mà thôi. Nhưng với tâm lý của hoàng hậu, một khi Lý An Nhiên còn chưa bị diệt, hoàng hậu đều cảm thấy mình làm còn chưa đủ mạnh tay.
Trong lúc đó, chúng phi tần ai nấy cũng đều khiếp sợ trước quyết định của hoàng thượng, vậy mới thấy, phi tần được sủng ái cùng không được sủng thật sự khác biệt một trời một vực, mấy tháng trước khi Vinh phi sinh, hoàng thượng không hề đến, đợi khi sinh xong, ngày hôm sau hoàng thượng mới đến nhưng cũng chỉ xem Ngũ hoàng tử mà thôi. Hôm nay hoàng thượng vì Hiền phi liền miễn hợp triều, có thể thấy mức độ xem trọng của hoàng thượng đối với Hiền phi.
Lại qua một canh giờ, sắc trời đã sáng mới có thái giám chạy vào báo tình hình của phòng sinh, nghe đến đứa nhỏ vẫn chưa chịu ra, hoàng thượng không khỏi thầm siết chặt nắm tay, sắc mặt ngưng trọng, cuối cùng hắn không kềm được nữa, quay lưng sải bước ra ngoài.
Phải biết Trường Lạc Cung rất lớn, phòng sinh cũng không phải tẩm cung của Lý An Nhiên mà là một căn phòng khác ở Đông viện, cách đại điện một cái sân nhỏ. Khi đi đến phía trước phòng sinh mới có thể nghe được tiếng động trong phòng, đồng thời cũng nghe được tiếng rên khẽ như có như không của Lý An Nhiên và tiếng động viên dồn dập của bà mụ.
“Nương nương rán lên, dùng sức đi... Thở đều... Dùng sức...”
Mấy người hoàng hậu lúc này cũng đã chạy ra đến, cũng nghe được động tĩnh trong phòng sinh, hoàng hậu cẩn thận đánh giá sắc mặt hoàng thượng, chỉ thấy vẻ mặt như lâm đại địch của hắn, cùng với ánh mắt lo lắng hiếm khi xuất hiện, ánh mắt hoàng hậu không khỏi trầm xuống, trong lòng khó chịu cùng buồn bực cực kỳ.
........
Lý An Nhiên nằm trên giường, sắc mặt phát xanh, mồ hôi ướt cả người, từng cơn đau đớn kéo đến, trong đầu nàng lúc này liên tục tự trấn an chính mình:
Bảo bối sắp ra, ta phải kiên trì, phải kiên trì!
Không biết qua bão lâu, nàng cảm thấy toàn thân muốn thoát lực, hơi sức như bị rút sạch, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ dần, đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đang bắt đầu muốn trôi ra ngoài, tiếng hô vui mừng của ma ma càng tiếp thêm động lực cho nàng.
“Thấy đầu rồi, thấy đầu rồi nương nương, vô cùng thuận lợi, chỉ một chút nữa thôi, nương nương.”
Lý An Nhiên vừa nghe, tinh thần trở nên tỉnh táo một cách kỳ lạ, đồng thời không biết từ đâu tràn ra một cổ lực lượng mạnh mẽ, nàng hít vào một hơi, dùng tất cả hơi sức còn lại, mục đích duy nhất là mang hài nhi của mình ra ngoài, cảm thấy thai nhi hoàn toàn trôi tuột ra khỏi thân thể mình, Lý An Nhiên đã không kềm được xúc động mà khóc lên.
Nàng đã chính thức làm mẹ rồi!
.......
Khi hoàng thượng nghe thấy tiếng hô to vui mừng của những ma ma trong phòng, bọn họ nói thai nhi rất thuận lợi, nói đã nhìn thấy đầu thì sắc trời cũng đã gần buổi trưa, hắn bất chấp thời tiết nóng bức, vẫn kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài đến tận bây giờ, trái tim hắn ngay lúc đó bất giác run lên, tinh thần cắn chặt như dây đàn. Sau đó hắn nghe thấy tiếng hô yếu ớt của Lý An Nhiên, một hô hấp sau là tiếng khóc thất thanh của trẻ con, linh hồn như bị chấn động mạnh một cái, hắn bất giác ngây người ra đó, nhất thời chưa thể phản ứng, đợi khi mấy người hoàng hậu hoàn hồn, vội vàng cùng chúng cung nhân lớn tiếng chúc mừng, hoàng thượng mới chợt tỉnh, từ vẻ mặt cứng đờ dần biến thành nhu hòa, một nụ cười sáng lạn còn hơn ánh dương quang nở rộ trên mặt hắn.
“Tốt... Tốt!...”
Hoàng thượng liên tục nói mấy chữ tốt, lát sau một ma ma ôm theo bọc vải vui mừng chạy ra, hoàng thượng vừa tiếp đứa nhỏ từ trong tay ma ma, vừa ngưng trọng hỏi:
“Hiền phi như thế nào rồi?”
“Hoàng thượng yên tâm, nương nương sinh cực kỳ thuận lợi, hiện tại đang được chăm sóc bên trong.”
“Tốt, Thành ái khanh, Nghiêm ái khanh, đi chẩn mạch bình an cho Hiền phi.”
Mục đích Thành thái y và Nghiêm thái y đến là để đề phòng bất trắc, hiện tại Lý An Nhiên sinh sản thuận lợi, bọn họ liền biến thành đến chẩn mạch bình an.
Đến lúc này ma ma mới có cơ hội chúc mừng, làm tròn bổn phận của mình xưa nay, nói lời chúc phúc tốt đẹp.
“Chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử khỏe mạnh...”
Hoàng tử?!
Vừa nghe là một hoàng tử khỏe mạnh, sắc mặt hoàng hậu và mấy người Thục phi, Đức phi đều trầm xuống trong một giây, sau đó lập tức bị bọn họ che dấu đi.
“Chúc mừng hoàng thượng, Nam Tề lại có được một lục hoàng tử...”
Hoàng hậu gượng cười nói mấy câu tốt lành, trong lúc đó hoàng thượng chỉ cuối đầu nhìn đứa nhỏ đỏ hỏm nằm gọn trong tay, ánh mắt lộ ra tia ôn hòa, đồng thời trong lòng hắn không khỏi thở dài, Lý An Nhiên muốn sinh đại công chúa, nhưng trời không chiều lòng người, lọt ra tên tiểu tử này, hoàng thượng vừa cưng chiều nhìn đứa nhỏ, vừa thầm nghĩ sau này phải cố gắng cho nàng sinh một công chúa mới được, hắn có đến sáu đứa con trai nhưng lại không có đứa con gái nào, hoàng thượng hiện tại cảm thấy hắn thật sự còn thiếu công chúa.
Dù là thai đầu nhưng Lý An Nhiên chỉ tốn gần sáu canh giờ đã bình an sinh hạ lục hoàng tử, có thể khẳng định nàng là người tốt tướng, có phúc sinh nở, do đó tâm tình lo lắng của hắn cũng buông lỏng rất nhiều, nỗi ám ảnh khó sinh cũng theo đó giảm đi phân nửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời bừng sáng, hoàng thượng cao hứng cười lớn nói:
“Lục hoàng tử bình an ra đời, trẫm đặc biệt cao hứng, quyết định ban cho hắn là một chữ An, Lục hoàng tử Tiêu An của Nam Tề ta.”
Chúng phi tần vừa nghe hoàng thượng không thể chờ đợi đã đặt tên cho lục hoàng tử, không khỏi cảm thấy ganh tỵ, nhất là Thục phi, năm đó phải đến mấy ngày sau hoàng thượng mới chịu đặt tên cho tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử cũng phải đợi gần bảy ngày mới được đặt tên là Tiêu Trạch, hiện tại lục hoàng tử vừa ra đời không đến một khắc đã được hoàng thượng tự mình ban tên, ân sủng như vậy thật sự làm bọn họ ngứa mắt.
Từ bây giờ chúng phi tần chính thức tiếp nhận sự thật, Hiền phi sau này chính là một trong những nhân vật có phân lượng không nhỏ trong cung, chỉ với hai hoàng tử bên mình, đủ để không ai có thể dễ dàng đụng đến, thậm chí có thể sánh ngang với hoàng hậu cùng quý phi có hai thái hậu chống lưng.
VntHoaTinhKhoi.