Trường Lạc Cung.
“Chính sứ Khâm Thiên Giám bị xử trảm?”
“Đúng vậy nương nương, giờ ngọ hôm nay sẽ bị giải đi hành quyết.”
Lý An Nhiên nghe Tiểu Nhất Tử báo lại mà không khỏi thở dài, trong lòng thầm than.
Buổi sáng vừa có người đến truyền chỉ, hoàng hậu giao ra cung quyền, đóng cửa dưỡng bệnh, dẫn đến một nửa cung quyền của hoàng hậu bị nhét đến trên tay nàng, đồng thời còn có tin tức Tô thái hậu nằm mộng nhìn thấy tiên đế, muốn vào phật đường ở Thọ Khang Cung ăn chay niệm phật cầu phúc cho tiên đế.
Thái độ của Tô gia biểu hiện rõ ràng, hoàng thượng quả thật không động Tô gia, mà Lý An Nhiên cũng sớm đã đoán được đáp án này, thời cơ còn chưa đến, Tô gia quyết không thể diệt.
Ngay lúc này.
“Nương nương, Lưu công công cùng với hai vị đại nhân của Tông Nhân Phủ đến truyền chỉ.”
Lý An Nhiên nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, sau đó chuyển thành hồi hộp, không nhiều lời tiến ra đại điện tiếp chỉ.
Đợi khi chiếu chỉ được đọc xong, Lý An Nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến ngây người, nhất thời còn chưa có phản ứng giơ tay tiếp chỉ.
Nội dung chiếu chỉ chính là nàng có thể nhận Tiêu Diệp, cũng giống như Tiêu Bình, tuy ngọc điệp của hắn không sửa đổi thành thân sinh của nàng nhưng trên danh nghĩa nàng chính là mẫu phi chính thức của hắn, còn ngọc điệp của Tiêu Diệp thì ghi dưới danh nghĩa của mẹ ruột hắn, trước đây là Trịnh quý nhân, nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ tấn phong thành Trịnh Đức phi.
“Nương nương, xin nhận chỉ đi.”
Lưu công công lên tiếng nhắc nhở, Lý An Nhiên mới vội giơ tay nhận chiếu chỉ.
“Nương nương, hoàng thượng khẩu dụ, nương nương có thể đến Càn Đức Điện thăm đại điện hạ.”
Lý An Nhiên nghe vậy lập tức gật đầu, nhanh chóng dặn dò mấy người Lý ma ma mấy câu, sau đó dẫn theo Thanh Y cùng Lưu công công đến Càn Đức Điện.
……..
Từ Ninh Cung.
“Nương nương, chiếu chỉ đã chính thức ban xuống, đúng như người dự đoán, hoàng thượng giao đại hoàng tử cho Hiền phi.”
“Ừ!”
Triệu thái hậu nhàn nhã nằm trên tú đôn, trên tay liên tục lần phật châu, Diệp ma ma đứng phía sau đấm bóp vai cho thái hậu.
“Tô gia thật sự là làm chuyện ngu xuẩn, hiện tại thành toàn Hiền phi, hoàng thượng có sáu hoàng tử, bây giờ một mình Hiền phi đã có ba, Hiền phi thật quá may mắn.”
“May mắn? Ai gia cho là không may thì đúng hơn, một mình nuôi dạy ba hoàng tử, trở thành cái gai trong mắt chúng phi tần hậu cung, đồng thời trở thành đích ngắm của đám đại tộc triều đình, một khi xảy ra sơ xót gì, Tô gia chính là kẻ đầu tiên không tha cho nàng.”
“Nương nương nói đúng, phải rồi, Triệu gia chúng ta thì sao? Sau này chúng ta nên ứng đối với Hiền phi thế nào?”
“Thế nào là thế nào? Trước như thế nào thì sau này cứ làm như vậy đi, còn có... Báo với Yến nha đầu, thời gian sắp tới cùng Hiền phi quản cung, không cần gây chuyện thị phi, hợp sức cùng Hiền phi lo chuyện tuyển tú cho tốt.”
“Nhưng mà…”
“Chỉ là ba hoàng tử thôi, hai trong đó còn không phải con ruột, ngươi lo lắng cái gì? Hơn nữa có Hiền phi kéo đi âm mưu độc kế của Tô gia, Triệu gia ta càng thêm thuận lợi, có gì không tốt, tương lai còn xa, chưa ai nói trước được gì, có ba hoàng tử cũng không chắc có thể bước lên được vị trí như ai gia, chúng ta cứ chờ xem đi.”
“Thái hậu anh minh.”
……
Trường Xuân Cung.
“Ngươi nói là sự thật?”
Thục phi từ trên ghế đứng lên, sắc mặt ngưng trọng, cung nữ Thu Mi ở bên cạnh vội gật đầu nói:
“Đúng vậy nương nương, chiếu chỉ vừa mới được ban xuống, hiện tại Hiền phi đã đến Càn Đức Điện rồi.”
Sắc mặt Thục phi càng thêm khó coi, Thu Mi thấy vậy liền thận trọng nói:
“Nương nương, hiện tại không chỉ có quý phi cùng Ninh phi thế lớn, Hiền phi có thêm đại hoàng tử địa vị càng không thể lay chuyển, nương nương nên suy tính cho tương lai, chuyện biểu tiểu thư…”
“Câm miệng!”
Thục phi đột nhiên quay đầu, ánh mắt rét lạnh khiến cung nữ Thu Mi kia sợ run, vội vàng cuối đầu không dám nói gì.
“Ngươi đừng tưởng ta không biết dụng ý của ngươi, muốn ta giúp độc nữ kia nhập cung sao? Đừng có mơ.”
“Nương nương, lão gia đã truyền tin đến, người không thể…”
“Ta mặc kệ, tiện nhân kia muốn nhập cung? Trừ khi ta chết.”
Thục phi sau khi sinh tứ hoàng tử, ưu uất quá độ làm tính cách trở nên âm trầm, nhưng cũng rất ít khi lộ ra vẻ mặt cay nghiệt đến vậy, cung nữ Thu Mi vì ánh mắt như muốn giết người của Thục phi nhìn, lập tức run sợ vội vàng dập đầu thỉnh tội, Thục phi hít sâu một hơi, kềm chế tính tình, ngay lúc này một tiếng khóc chói tai từ bên ngoài tiến vào, chính là một ma ma ôm theo tứ hoàng tử đi đến.
Tứ hoàng tử Tiêu Lâm chỉ nhỏ hơn Tiêu Bình ba bốn tháng nhưng lại nhỏ yếu hơn rất nhiều, hắn đã hơn hai tuổi mà nhìn chẳng khác gì đứa nhỏ một tuổi.
Thật sự Tiêu Bình bẩm sinh thông minh hơn những đứa trẻ khác, hắn hai tuổi đã có thể nói được nhiều câu rất rõ ràng, thậm chí Lý An Nhiên còn có thể dạy hắn đọc tam tự kinh, đến nay hắn hai tuổi rưỡi cũng đã thuộc được một phần tam tự kinh rồi.
Lý An Nhiên vì thấy Tiêu Bình quá thông minh mà vừa vui vừa lo lắng, đối với sự lo lắng của nàng, hoàng thượng chỉ nói đứa nhỏ Tiêu gia nào cũng đều như vậy, nàng tại sao phải ngạc nhiên. Lúc đó Lý An Nhiên mới biết, không phải Tiêu Bình khác thường mà là do gen Tiêu gia quá tốt.
Tuy nhiên dù gen có tốt mấy đi nữa cũng không cứu vãn nổi thân thể của Tứ hoàng tử, vừa thiếu tháng vừa nhiễm phải độc tố từ thân thể của Thục phi, có thể nói hắn quá bất hạnh, cũng đã hơn hai tuổi mà còn chưa thể nói chuyện, càng bi thảm là ngay cả người đã sinh ra hắn cũng chán ghét hắn bất chấp việc hắn nhỏ yếu là do chính nàng gây ra.
Thục phi đưa mắt nhìn tứ hoàng tử khóc đến mặt đỏ bừng trên tay ma ma, mày nhíu càng chặt.
“Ngươi mang hắn đến đây làm gì?”
Ma ma kia nghe vậy, thật bất đắc dĩ nói:
“Tứ điện hạ mấy ngày rồi không nhìn thấy nương nương, hắn thường xuyên khóc lớn đòi nương nương, cho nên lão nô mới bế tứ điện hạ đến.”
Thục phi nghe vậy liền hừ một tiếng.
“Ngay cả nói nó cũng không thể, làm sao có thể biết nhớ bổn cung, được rồi, mang về Tây viện đi, phiền chết đi được.”
Ma ma kia nghe vậy, cuối đầu nhìn tứ hoàng tử vẫn đang khóc đến thở không ra hơi, trong mắt lóe qua một tia thương xót, bà không còn cách nào ôm tứ hoàng tử ra ngoài, trong lòng chỉ có thể cảm thán:
“Tứ hoàng tử à, ông trời sao lại bất công với ngài như thế, lại có một người mẹ như vậy, thật là quá đáng thương.”
……….
Càn Đức Điện.
Lý An Nhiên theo Lưu công công tiến vào nội điện, đây là lần thứ hai nàng đến tẩm cung của hoàng thượng, lần đầu tiên chính là lần đầu nàng thị tẩm, lúc đó nàng còn gây chuyện xấu hổ trước mặt hoàng thượng, giờ nghĩ lại cảm thấy thực hoài niệm, tuy nhiên hoài niệm của nàng rất nhanh bị sự lo lắng cho Tiêu Diệp lấn áp.
Rất nhanh, Lưu công công đưa nàng đến một căn phòng trong nội điện, vừa mở cửa bước vào, nàng liền thấy Tiêu Diệp đang ngồi đọc sách, hoàng thượng cũng đang đọc sách bên cạnh hắn, nghe tiếng bước chân, hai người đều quay đầu lại, Tiêu Diệp lập tức sáng mắt lên, vui mừng quăng sách trên tay qua một bên, nhảy xuống ghế, tươi cười hớn hở chạy đến.
Lý An Nhiên nhìn thấy Tiêu Diệp sắc mặt hồng hào, chạy nhảy như thường, nào có chút bệnh tật gì, trong lòng lập tức yên tâm.
Tiêu Diệp chạy đến trước mặt Lý An Nhiên, vừa muốn nhào vào lòng nàng, nhưng đột nhiên hắn khựng lại, sau đó mím môi nhìn Lý An Nhiên, trong mắt hắn có ánh nước, sau đó hắn đột nhiên cung kính hành lễ.
“Diệp Nhi tham kiến mẫu phi.”
Lý An Nhiên ngây người cuối đầu nhìn Tiêu Diệp, đây không phải là lần đầu nàng nghe hắn gọi mẫu phi, nhưng cảm giác lúc này lại khác hẳn, trong lòng nàng vừa kích động vừa xót xa, cuối cùng đứa nhỏ đáng yêu này cũng chính thức là nhi tử của nàng rồi. Lý An Nhiên không kềm được nước mắt tuôn trào, bất chấp có hoàng thượng và Lưu công công ở đây, đột nhiên tự mình nhào qua ôm lấy Diệp Nhi vào lòng.
Tiêu Diệp nở nụ cười thực hạnh phúc, hắn đã mười tuổi rồi, là giai đoạn phát triển nhanh nhất, chỉ mấy tháng đã lớn lên thấy rõ, cũng đã có thể xem là không còn nhỏ nhưng ngay lúc này hắn chẳng khác nào đứa nhỏ thật sự, vừa khóc vừa hô.
“Mẫu phi.”
“Ừ!”
Lý An Nhiên nở nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng, nàng vừa ôm Tiêu Diệp vừa ngẩng đầu nhìn một thân ảnh cao lớn một thân thường phục màu xanh, hắn chấp hai tay sau lưng đứng đó thẳng tắp như trụ chống trời, ánh mắt vốn uy nghiêm nhưng lúc này bất giác lộ ra một tia ôn hòa dịu dàng.
Lý An Nhiên thật không thể diễn tả được nỗi lòng của mình lúc này, người nam nhân này cứ luôn như vậy, luôn là chỗ dựa vững chắc cho nàng, chuyện của Diệp Nhi, nàng vốn muốn tự mình ra tay, trong đầu suy nghĩ đủ đường, thậm chí đã bắt đầu âm thầm bố cục, nhưng không cần nàng ra tay, hắn đã giúp nàng giải quyết tất cả.
Lý An Nhiên thực cảm động, trong lòng thầm nghĩ.
Nam nhân này sao lại đáng tin cậy đến vậy chứ? Sao lại khiến người ta quyến luyến đến thế, thật không còn cách nào mà.
Lý An Nhiên vừa khóc vừa cười, một tay ôm Diệp Nhi, một tay đột nhiên đưa lên, vươn về phía hoàng thượng, hoàng thượng thấy vậy theo bản năng cũng giơ tay ra, Lý An Nhiên thuận thế nắm lấy tay hắn, ánh mắt long lanh như muốn nói điều gì đó.
Hoàng thượng hơi kinh ngạc, nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn đột nhiên không được tự nhiên giơ nắm tay còn lại lên che miệng ho khan một tiếng, đồng thời còn không dám nhìn ánh mắt của nàng, Lý An Nhiên cười càng thêm tươi, nàng tin chắc vừa rồi hoàng thượng đã hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.
Ta nhất định không bao giờ buông tay chàng!
VntHoaTinhKhoi.