Đại hoàng tử bị bệnh lạ, ngay sau khi sửa ngọc điệp được ba ngày đã có tin tức truyền ra, bệnh tình của đại hoàng tử đã thuyên giảm, điều đó càng làm cho chuyện mệnh cách của Đức phi và đại hoàng tử đáng tin hơn nữa.
Đến nửa tháng sau, đại hoàng tử hoàn toàn lành bệnh, hậu cung truyền ra tin tức đại hoàng tử sau khi lành bệnh lập tức chạy đến Trường Lạc Cung, quan hệ với Hiền phi cực kỳ tốt, kèm theo tin tức đó chính là hoàng thượng lật thẻ bài Trường Lạc Cung, bởi vì bệnh của đại hoàng tử, hoàng thượng một tháng không đến hậu cung, vừa lật thẻ bài liền chọn Trường Lạc Cung, dù chúng phi tần đều đoán được nguyên nhân cũng là vì có đại hoàng tử nhưng trong lòng vẫn không kềm được oán hận.
Ly Hoa Cung.
“Cút đi, cút đi!...”
Đức phi sắc diện tiều tụy, ánh mắt đỏ bừng có chút điên cuồng, chúng cung nhân run sợ không thôi, không ai dám đến gần Đức phi lúc này, từ sau khi đại hoàng tử bị sửa ngọc điệp, Đức phi gần như là điên loạn đập phá lung tung, số cung nhân bị Đức phi đem ra phát tiết đã lên đến ba người, cả ba đều có kết cục cực kỳ thê thảm, bị hành hạ thừa sống thiếu chết. Hôm nay vừa nghe hoàng thượng chọn thẻ bài của Hiền phi, Đức phi lập tức phát tác.
“Tiện nhân, các ngươi đều là tiện nhân…”
Vừa đập phá, vừa chửi mắn nguyền rũa Hiền phi và đại hoàng tử, Đức phi mặt mày cực kỳ dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, cung nữ cận thân của Đức phi chạy vào, nhìn thấy cả nội điện tán loạn, mảnh sứ vỡ tứ tung, sắc mặt cung nữ vốn đã tràn đầy lo lắng càng thêm khó coi, nàng vốn là cung nữ cận thân của Đức phi, hầu hạ Đức phi từ nhỏ, người khác có thể vì Đức phi dữ tợn mà sợ hãi tránh xa, bản thân nàng lại chỉ có thể cắn răng tiến vào.
“Nương nương…”
Nghe tiếng gọi của cung nữ này, Đức phi lập tức ngẩng đầu, sắc mặt chuyển thành mong đợi hỏi:
“Thúy Lan, sao rồi, hoàng hậu nương nương nói thế nào?”
Cung nữ Thúy Lan nhìn Đức phi, sắc mặt khó xử, trong mắt có một tia sợ hãi nói:
“Nương nương, hoàng hậu nương nương nói…”
“Nói thế nào?”
Đức phi kích động đến độ nắm chặt hai vai cung nữ, móng tay vô ý cắm vào da thịt, cung nữ kia dù đau đớn cũng không dám kêu đau, chỉ có thể run giọng trả lời:
“Hoàng hậu nương nương nói người cũng không có cách nào, bảo nương nương hãy cố ẩn nhẫn.”
“Khốn kiếp!”
Đức phi tức giận đẩy cung nữ kia ngã nhào, ánh mắt đỏ lên có một tia oán độc, nước mắt đồng thời cũng tuôn trào.
“Hoàng hậu cũng không có cách? Vậy còn thái hậu? Thái hậu thì sao chứ? Ngươi mau đi tìm thái hậu, bảo thái hậu tìm cách cứu bổn cung ra, cấm túc một năm, một năm sau hoàng thượng có thêm một đám hồ ly tinh, sao còn có thể nhớ đến bổn cung chứ?”
Nhìn Đức phi đã tiến vào trạng thái nửa điên nửa tỉnh, cung nữ Thúy Lan thực bất đắc dĩ, đáng ra Đức phi phải nên biết, hoàng thượng vốn đã chán ghét nàng, đại hoàng tử cũng không còn bên cạnh nữa, hoàng thượng càng không có khả năng nhớ đến Đức phi, tương lai không còn hy vọng rồi.
…..
Trường Lạc Cung.
Hoàng thượng đưa mắt nhìn Lý An Nhiên bận rộn bên cạnh, trong lòng vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, đã một tháng rồi hắn không đến hậu cung, bản thân cũng cảm thấy có chút nghẹn khuất, hôm nay vốn mang tâm trạng hăng hái chờ mong mà đến, không ngờ nữ nhân của hắn lại đột nhiên hứng trí muốn tự tay pha trà cho hắn, sau đó là pha đến tận bây giờ mà vẫn chưa có ly trà nào có thể uống được, lại không chịu đi nghỉ ngơi, thật tức chết người mất!
“Hoàng thượng, người thử cái này xem, ly này ta thấy cũng không tệ đâu.”
Hoàng thượng vốn sớm đã không còn kiên nhẫn nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt sáng ngời đầy chờ mong của Lý An Nhiên, hắn liền không kềm được đưa tay nhận ly trà nhấp một ngụm, trà vừa đắng vừa chát, thật sự là khó uống, mày hoàng thượng bất giác nhăn lại, đã là ly trà thứ bao nhiêu rồi chứ?! Hoàng thượng buồn bực lạnh nhạt bình luận một câu.
“Khó uống muốn chết.”
Lý An Nhiên vừa nghe, sắc mặt liền khó coi, khổ khổ nói:
“Sao lại như vậy a?”
Hoàng thượng nhìn nàng mặt nhăn mày nhíu, thầm thở dài một hơi, phất tay một cái, chúng cung nhân lập tức hiểu ý lui ra, hắn giơ tay kéo Lý An Nhiên vào lòng.
“Mấy chuyện pha trà rót nước này để cung nhân làm là được rồi.”
Lý An Nhiên nghe vậy không khỏi thất vọng thở dài.
“Nhưng thần thiếp muốn trở nên tốt hơn trong mắt hoàng thượng mà, ít ra cũng phải có chút tài nghệ, nhưng mấy hôm rồi không làm được cái nào hết.”
Hoàng thượng nghe xong hơi bất ngờ, cuối đầu nhìn người trong ngực, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia thương xót, đồng thời khóe môi khẽ nhếch lên.
“Thật là ngốc, nàng như lúc trước đã rất tốt rồi, biết may vá, lại biết làm mấy món ăn mới lạ, cũng không tệ, những thứ khác không cần.”
Lý An Nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, ánh mắt có chút tội nghiệp.
“Hoàng thượng nói thật?!”
Hoàng thượng cười cười gật đầu, hai mắt Lý An Nhiên từ từ sáng lên, sau đó vui vẻ tươi cười nói:
“Như vậy… Dù sau này có bao nhiêu tài nữ mỹ nhân vào cung hoàng thượng cũng sẽ không bỏ rơi thần thiếp phải không?”
“Bỏ rơi?!”
Hoàng thượng ngạc nhiên nhìn nàng, đến lúc này hắn mới hiểu người này làm chuyện ngốc nghếch như vậy là vì sợ sau khi tuyển tú hắn sẽ bị những nữ nhân kia mê hoặc mà bỏ rơi nàng. Trong lòng hoàng thượng bất giác tràn ra một cổ thương xót, thở dài một hơi.
“Sao lại ngốc như thế chứ?”
Hoàng thượng ôm lấy Lý An Nhiên càng chặt, hắn cũng không nói lời hứa hẹn hay an ủi, chỉ chặt chẽ ôm nàng thôi, hoàng thượng không nói với Lý An Nhiên, sự thật là so với việc nàng không muốn mất hắn, hắn càng muốn giữ lấy nàng hơn.
Nàng làm sao biết được, phụ hoàng hắn năm xưa là một hoàng đến có thể thu hết cả thiên hạ trong tầm mắt, nhưng ông thật sự chỉ là một “cô vương quả nhân”, nắm cả thiên hạ nhưng cũng đẩy người trong thiên hạ ra xa mình, đến cuối đời nhìn lại mới biết bản thân cô đơn đáng thương thế nào, hùng tâm tráng chí cũng chỉ có bản thân hiểu được, chẳng thể chia sẻ cùng ai, ngay cả những nữ nhân xung quanh, vốn cũng chẳng phải sống vì mình, đến cuối cùng ngay cả chí hướng cả đời cũng giữ không được, quần thần dần dần chia rẽ, thế lực nổi lên khắp nơi, rồi đến giây phút trút hơi, phụ hoàng hắn cũng chỉ có thể rơi nước mắt nói với hắn rằng, hoàng đế cũng là một con người, cũng cần có tình yêu, cần có một người thuộc về riêng mình, cần có một chỗ dựa.
Hắn thân là hoàng đế, hắn cũng có hùng tâm tráng chí, nhưng cũng không muốn là một “cô vương quả nhân”, hắn muốn giữ chặt một người trong vòng tay, trong lòng, trong tim mình, một người để hắn gửi gắm niềm tin và hắn đã chọn nàng, người hắn đang giữ chặt trong lòng, gửi gắm toàn bộ tình cảm chân thành.
Hắn biết nàng sớm đã quên lần đầu hai người gặp gỡ, nhưng với hắn không sao cả, chỉ cần có nàng mãi mãi bên cạnh là được rồi.
Hoàng thượng cuối đầu nhìn ánh mắt trong suốt so với năm đó không một chút thay đổi của Lý An Nhiên, đột nhiên bế nàng lên đi vào tẩm thất.
Hắn chưa quên ý định hôm nay của mình đâu, nghẹn khuất lâu như vậy cũng vì người này, hắn phải đòi lại công đạo cho bản thân mới được.
Hoàng thượng tâm tình cực tốt, không thèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý An Nhiên, trực tiếp mang người lên giường bắt đầu công cuộc sinh đại công chúa.
…….
Lại một đêm tĩnh lặng, nhưng trong hậu cung này lại không thiếu người mất ngủ, có người mất ngủ vì oán hận, có người mất ngủ vì lo nghĩ, sống trong chốn cung cấm, hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nhưng so với nhiều bá tánh bình thường càng thêm khổ tâm, bởi vì nơi này là nơi rất thiếu cảm giác thỏa mãn và an toàn, con người là như vậy, đã ở trên cao sẽ lại muốn bước cao hơn nữa, đồng thời còn sợ bị kẻ khác đẩy ngã xuống tan xương nát thịt, leo càng cao ngã càng đau, đạo lý này chưa bao giờ là sai.
VntHoaTinhKhoi.