“Chúc mừng Ngô thống lĩnh.”
Trước cửa Thanh Minh Điện, một nhóm quan viên triều đình vây quanh một nam tử, người nào người nấy mặt mài tươi cười liên tục chúc mừng, trong lúc đó, nam tử kia vẫn lạnh nhạt nghiêm cẩn, hắn chính là người hoàng thượng vừa đề bạc lên chức thống lĩnh cấm vệ quân, trở thành tâm phúc của hoàng thượng, do đó đám quan viên xung quanh mới đến muốn lôi kéo quan hệ.
Ngay lúc này.
“Ngô Thanh, chúc mừng ngươi, không nghĩ tiểu tử năm nào giờ đã là thống lĩnh cấm vệ quân rồi.”
Một lão thần hơn năm mươi tuổi cười cười đi đến, thấy người này, đám quan viên xung quanh lập tức lộ ra vẻ kính cẩn, bởi người đến chính là người đứng đầu Triệu gia, trưởng huynh của đương kim Từ Ninh Cung thái hậu, trên triều giữ chức quốc công đức cao vọng trọng. Ngô Thanh thấy Triệu quốc công cười cười nhìn mình, hắn mặt không đổi sắc, nghiêm cẩn hữu lễ chấp tay.
“Tham kiến quốc công.”
“Ha ha… Không cần đa lễ như vậy, lão phu đến cũng chỉ là đễ chúc mừng ngươi một tiếng.”
“Tạ ơn quốc công.”
Ngô Thanh vẻ mặt vẫn bình thản lạnh nhạt, tuyệt đối không như chúng quan viên xung quanh lưng cong đến tận đầu gối, ăn nói cẩn thận với vị Triệu quốc công này, hắn thân là tâm phúc của hoàng thượng nhiều năm, chỉ là thường trong bóng tối giúp hoàng thượng điều tra đám quan viên bên ngoài, hiện tại được cử ra ánh sáng giữ chức thống lĩnh cấm vệ quân, phụ trách an toàn cho cả hoàng thành, hắn càng không thể yếu nhược trước mặt đám người Triệu quốc công được.
Triệu quốc công thấy thái độ cứng ngắc nghiêm cẩn không có lỗ hỏng của Ngô Thanh, vẻ mặt vẫn không đổi, nhưng trong lòng rất không hài lòng, tuy nhiên Triệu quốc công thân phận cao, cách hành sự phải xứng với thân phận, do đó lão cũng không dài dòng thêm nữa, nói mấy câu rồi dẫn đám quan viên dưới trước mình rời đi, NgôThanh nhìn theo đám người Triệu quốc công, sâu trong ánh mắt bình thản của hắn che dấu một tia kiên kỵ.
…….
Kinh thành Nam Tề, Ngô phủ thành nam. Ngô Thanh vừa mới từ trên ngựa nhảy xuống trước cửa phủ, Ngô thái y và Ngô Thiếu An đã sớm đứng trước cửa chờ đợi lập tức vui mừng hô.
“Thanh đệ!”
“Tiểu thúc.”
Ngô Thanh vốn là tiểu đệ của Ngô thái y, nhưng tuổi lại nhỏ hơn đại ca hắn rất nhiều, phụ mẫu hắn mất sớm, hắn là do đại ca hắn tự thân nuôi lớn, do đó Ngô thái y càng giống phụ thân hắn hơn là trưởng huynh, mà Ngô Thiếu An nhi tử của Ngô thái y cũng chỉ nhỏ hơn hắn năm tuổi, quan hệ với hắn cực kỳ thân cận.
“Đại ca, Thiếu An.”
Sắc mặt nghiêm cẩn cứng ngắc của Ngô Thanh cuối cùng cũng giản ra, hiếm thấy lộ ra nụ cười.
“Đại ca, Thiếu An.”
Ba người nhìn nhau cười, sau đó cùng nhau vào nhà, chúng hạ nhân lập tức bận rộn dọn tiệc rượu, ba người liền ngồi xuống cùng nhau uống rượu trò chuyện, Ngô gia nhân khẩu thật sự đơn bạc, phụ mẫu mất sớm, mấy năm trước thê tử của Ngô thái y cũng qua đời, Ngô thái y lại không có nạp thiếp, do đó cả Ngô gia cũng chỉ còn lại ba cái nam nhân như vậy.
Hôm nay Ngô thái y đặc biệt cao hứng, tửu lượng của hắn lại tệ, không bao lâu đã uống đến say mèm, Ngô Thanh và Ngô Thiếu An bất đắc dĩ nhìn nhau, lập tức hai người cùng nhau dìu Ngô thái y về phòng, sau đó hai người lại cùng nhau rời đi.
“Tiểu thúc, ngươi hiện tại cũng đã là thống lĩnh cấm vệ quân rồi, đã có thể nghĩ đến chuyện thành thân rồi đó.”
Ngô Thiếu An cười cười nhìn Ngô Thanh, lập tức hắn nhận lại được một cái liết mắt thâm ý của Ngô Thanh.
“Ngươi để ý đến cô nương nào rồi đúng không?”
Ngô Thiếu An cười cười, cũng không che dấu,
“Đúng vậy, do đó… Tiểu thúc, ngươi phải nhanh thành thân, sau đó ta mới có thể thành thân được nha.”
“Hừ! Chuyện tình cảm của ngươi có liên quan gì đến ta, muốn thành thân thì cứ việc thành thân đi.”
“Cái này không được, phụ thân nói ngươi bối phận lớn hơn ta, nếu ngươi chưa thành thân thì ta cũng không thể thành thân, như vậy không tốt, do đó… Cầu xin ngươi, tiểu thúc, ngươi thành thân đi được không?”
Ngô Thiếu An lộ ra vẻ mặt đau khổ nhìn Ngô Thanh, Ngô Thanh hơi bất ngờ nhìn hắn, sau đó như nghĩ đến điều gì, không được tự nhiên quay đi chỗ khác nói:
“Được rồi, chờ ta tính toán đã.”
…….
Ba ngày sau, ba nam nhân của Ngô gia đều ngồi ở nội viện, Ngô Thanh sắc mặt âm u không nói một lời, Ngô Thiếu An vừa tức giận vừa lo lắng nói:
“Trương đại nhân kia nghĩ hắn là ai chứ, nữ nhi của hắn muốn nhập cung không muốn gã thì thôi, vậy mà còn dám nói những lời đó, thật là kinh người quá đáng…”
Ngô Thanh không nói một lời, ánh mắt che dấu một tia phức tạp, Ngô thái y thở dài một hơi nói:
“Thật ra cũng không thể trách Trương đại nhân, Trương phi trước đây đã bị phế, trong cung không còn Trương phi chống đỡ, Triệu gia lại có vẽ không muốn nâng đỡ Trương gia nữa, bọn họ đương nhiên phải mưu tính đưa Trương tiểu thư nhập cung.”
“Nhưng dù sao hắn cũng không cần sĩ nhục chúng ta như thế, tiểu thúc ta dù gì cũng là thống lĩnh cấm vệ quân, tuổi trẻ tài cao, bao nhiêu người muốn đem nữ nhi gã cho hắn, Trương gia kia lại…”
“Thiếu An, được rồi…”
Lúc này Ngô Thanh đột nhiên lên tiếng, hắn đứng lên nói:
“Ta ra ngoài một chút.”
Nói xong hắn liền sải bước rời đi, Ngô thái y và Ngô Thiếu An Nhìn nhau, nhưng cũng không ngăn cảng.
Ngô Thanh rời khỏi Ngô phủ, cưỡi ngựa trực tiếp đến một trà lâu, hắn chính là muốn chờ người, hắn biết là người đó nhất định sẽ đến cho nên không nói một lời âm thầm chờ đợi.
Chờ suốt hai canh giờ, cuối cùng bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó hai người xuất hiện trước cửa, cả hai người đều mặc nam trang nhưng liếc mắt một cái cũng biết là nữ giả nam trang, một người mặc y phục màu trắng nói:
“Thu Cúc, ở bên ngoài đợi ta.”
Người đứng phía sau lập tức ứng tiếng rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngô Thanh lập tức đứng lên, người kia đột nhiên hô lên.
“Đứng lại, chàng không cần đến đây.”
Ngô Thanh nghe vậy liền đứng tại chỗ, không hề tiến lên, người đối diện cuối đầu, cắn cắn môi, che dấu ánh mắt khổ sở, sau đó đột nhiên quật cường ngẩng đầu, lạnh giọng nói:
“Ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, ta sắp nhập cung tuyển tú rồi, chuyện của chúng ta… Kết thúc tại đây thôi.”
Ngô Thanh vừa nghe vậy không thể giữ được bình tỉnh nữa.
“Tại sao? Nàng nói là sẽ đợi ta trở lại, đợi ta có công danh, hiện tại ta đã có thể danh chính ngôn thuận cưới nàng, vì sao nàng lại buông tay.”
Người kia thầm xiết chặt nắm tay trong tay áo, cố gắng khắc chế bản thân, vẻ mặt lộ ra lạnh lùng, không để Ngô Thanh nhìn thấy một tia đau đớn nào trong mắt nàng.
“Bởi vì ta muốn nhập cung, ta muốn địa vị, ta muốn vinh hoa phú quý, ngươi… Hãy quên ta đi.”
“Ta không tin.”
“Ngươi có tin hay không, ta mặc kệ, lời ta đã nói rõ rồi, sau này không cần gặp lại nữa.”
Nói xong nàng quay đầu rời khỏi phòng, Ngô Thanh ngẩn người nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt không thể kềm chế lộ ra một tia đau đớn, miệng lẫm bẫm.
“Nàng thật nhẫn tâm.”
Sau khi chạy ra khỏi trà quán, hai người nữ cải nam trang kia lập tức tiến vào xe ngựa rời đi, đến lúc này người mặc nam trang màu trắng đã không thể kềm chế bản thân được nữa, nước mắt tuôn trào, người ngồi bên cạnh lập tức hô khẽ.
“Tiểu thư…”
“Ta… Ta nói với hắn những lời đó, có phải rất tàn nhẫn không?”
“Tiểu thư… Người cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
“Không, ta thật sự là một nữ nhân tàn nhẫn, ta không xứng đáng với tình cảm của hắn, nhưng mà… Ta cũng sẽ không nối hận, Trương Quỳnh Châu ta đã thề, nhất định phải báo thù cho tỷ tỷ, Triệu gia không diệt, ta quyết không dừng tay.”
VntHoaTinhKhoi.