Trữ Tú Cung là cung điện đời đời làm nơi ở của chúng tú nữ vượt qua phục tuyển, năm Thiên Đức thứ mười, đầu tháng chín, tất cả tú nữ vượt qua phục tuyển chỉ còn lại bốn mươi ba người, đều chuyển đến sống trong Trữ Tú Cung, bốn mươi ba tú nữ không ai nhận ra, một bầu không khí u ám đang dần dần bao trùm lấy họ.
“Tô tỷ tỷ, bên này.”
Trong hoa viên Trữ Tú Cung, bên cạnh hòn giả sơn, có bốn năm tú nữ đang ngồi tán gẫu, Tô Ngọc Doanh vốn là thân muội muội của hoàng hậu, rất hiển nhiên trở thành đầu lĩnh của nhóm người này, Tô Ngọc Doanh cười cười đi về phía những tú nữ kia.
“Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
“Mọi người chỉ là vì quá nhàm chán cho nên tụ lại tâm sự mà thôi, Ngọc Doanh muội muội, nghe nói hôm qua thái hậu gọi ngươi đến Thọ Khang Cung sao?”
Người nói chính là Quách tú nữ có thân hình cao gầy, không mặt thanh tú đoan trang. Tô Ngọc Doanh nghe hỏi liền cười gật đầu, mấy tú nữ kia liền lộ ra vẻ mặt hâm mộ, ngoài mặt Tô Ngọc Doanh làm ra vẻ khiêm tốn cười cười nhưng trong lòng lại là âm thầm đắc ý, ngay lúc này.
“Ồ, mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?”
Một tú nữ khác cũng dẫn theo ba bốn tú nữ khác đi đến, nhìn thấy tú nữ này, nụ cười trên mặt mấy người Quách tú nữ liền biến mất, trong mắt có một tia chán ghét, Tô Ngọc Doanh ban đầu hơi nhíu mày một chút nhưng rất nhanh bị nàng che dấu đi, tươi cười nhìn người mới đến.
“Dương tỷ tỷ, hôm nay thật có nhã hứng nhỉ.”
“Hôm nay trời không quá nóng, xem ra Tô muội muội cũng giống như ta có hứng thú đi dạo.”
Tú nữ này chính là biểu muội của Thục phi, tôi gọi Dương Mẫn Nhi, mẫu thân nàng cùng mẫu thân của Thục phi là tỷ muội ruột, trong đợt tuyển tú này cũng là nhóm nổi bật nhất, tuy nhiên cách làm người của nàng so với Tô Ngọc Doanh có chỗ dựa càng thêm kiêu ngạo, lúc nói chuyện lại thường hay khinh người, do đó chúng tú nữ thật sự không thích gì nàng ta.
Tô Ngọc Doanh nhìn Dương Mẫn Nhi, ánh mắt che dấu một tia chán ghét, ngoài mặt tươi cười nói:
“Dương tỷ tỷ là định dạo chơi sao? Chúng ta chỉ định ngồi ở đây tán gẫu một chút mà thôi.”
“A… Thật ra ta cũng đi dạo một lúc rồi, đang muốn tìm chỗ ngồi xuống một chút, Tô muội muội không phiền nhường chỗ ngồi cho chúng ta chứ?”
Nghe Dương Mẫn Nhi nói vậy, sắc mặt mấy tú nữ sau lưng Tô Ngọc Doanh liền khó coi, ánh mắt lộ ra tia căm tức, tuy nhiên Dương Mẫn Nhi thân là biểu muội của Thục phi, bọn họ không dám đắc tội do đó mới ráng nhịn xuống, tuy nhiên không phải ai cũng như bọn họ sợ uy của Thục phi và Liễu gia.
“Dương muội muội, ngươi dù sao cũng tự xưng là tỷ tỷ, sao lại đi chèn ép Tô muội muội thế kia.”
Lại một nhóm tú nữ tiến đến, tuy nhiên nếu nhìn kỹ, nhóm hơn mười người này thật ra là chia thành hai nhóm rõ ràng, dẫn đầu hai nhóm người này là hai tú nữ, người vừa lên tiếng có dung mạo kiều mị, ánh mắt hơi xếch cực kỳ phong tình.
Tô Ngọc Doanh thấy hai nhóm người này xuất hiện, đầu tiên là nhìn tú nữ kiều mỵ một cái, rồi lại nhìn đến tú nữ đi đầu của nhóm người còn lại, lập tức cười nói:
“Cung muội muội, muội cũng đến à?”
Tô Ngọc Doanh tươi cười kéo tay tú nữ Cung gia, tú nữ này tên là Cung Phù Dung, là muội muội của Đức phi, được Tô thái hậu đánh giá cao cho nên muốn Tô Ngọc Doanh thân cận với nàng ta.
Tô Phù Dung vẻ mặt bình thản ung dung, cười cười nhìn Tô Ngọc Doanh nói:
“Nghe nói tỷ tỷ đang ở đây cho nên ta mới đến.”
Nói xong Cung Phù Dung không nói thêm gì nữa, vẻ mặt nghiêm cẩn bình lặng, chúng tú nữ nhìn vào trong lòng thầm khinh thường, ngay cả Tô Ngọc Doanh trong lòng cũng cười lạnh, những tú nữ xuất thân từ kinh thành đều là khuê tú nhà quyền thế, ít nhiều cũng từng gặp nhau vài lần, cho nên bọn họ mới nhận ra biểu hiện của Cung Phù Dung lúc này cùng trước đây có điểm khác biệt, lại có thể lời đồn nàng ta có mấy phần giống với vị Hiền phi ân sủng thâm hậu trong cung kia, bọn họ đương nhiên hiểu nguyên nhân. Tú nữ kiều mỵ bên cạnh ánh mắt nhìn Cung Phù Dung lại không hề che dấu vẻ khinh bỉ.
“Cung tiểu thư thật sự là giỏi ẩn nhẫn nhỉ, nghe nói trước đây ngươi cũng không nghiêm cẩn như vậy? Không biết nguyên nhân vì sao chỉ mới mấy tháng ngươi lại thay đổi nhiều thế nhỉ?”
Nụ cười trên môi tú nữ kiều mỵ khiến sắc mặt Cung Phù Dung đen lại, Tô Ngọc Doanh liền cười khẽ nói:
“Hà tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ vốn không ở kinh thành, cũng chưa từng tiếp xúc với Cung muội muội trước đây, tỷ không nên nghe người khác tung tin đồn nhảm, Cung muội muội vốn khiêm cung hiền lành như vậy.”
Nghe Tô Ngọc Doanh nói vậy tú nữ họ Hà kia chỉ cười nhạt rồi quay sang Dương Mẫn Nhi đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người Tô Ngọc Doanh và Cung Phù Dung.
“Dương Mẫn Nhi, lúc nãy ta nghe ngươi nói muốn Tô tiểu thư nhường chỗ cho ngươi sao? Ngươi cũng thật to gan đấy.”
Dương Mẫn Nhi quay đầu nhìn Hà tú nữ, kiêu ngạo cười nói:
“Tô tiểu thư không phải nổi tiếng rộng lượng sao? Ta đi dạo lâu như vậy đã mỏi chân, nàng chẳng lẽ không thể nhường chỗ ngồi một chút?! Chỉ có bấy nhiêu rộng lượng như vậy mà cũng không có, vậy lời đồn thật sự là sai hết rồi.”
“Ngươi không nghe Tô tiểu thư vừa nói à, không nên tin lời đồn nhảm, ngươi dám đến muốn chỗ của Tô tiểu thư, ta thật là lo lắng cho ngươi đó, hôm qua Tô tiểu thư vừa được thái hậu truyền gọi, nếu thái hậu nương nương biết được ngươi càng gỡ với Tô tiểu thư thì…”
Nói đến đó, Hà tú nữ liền không nói nữa, sắc mặt Dương Mẫn Nhi trầm xuống, trong lúc đó, sắc mặt của Tô Ngọc Doanh cũng chẳng có tốt đẹp gì, Hà tú nữ kia so với Dương Mẫn Nhi càng khiến người ta chán ghét, nàng ta chính là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, khiêu khích hết người này đến người khác.
Trong một góc khuất gần đó, Trương Quỳnh Châu cùng với một thiếu nữ cũng mặc y phục dành cho tú nữ đang âm thầm quan sát tình hình bên kia, tú nữ đứng bên cạnh Trương Quỳnh Châu có vẻ lo lắng nói:
“Quỳnh Châu tỷ tỷ, không khí bên kia có vẻ căng thẳng quá, hay là chúng ta trở về đi, muội sợ…”
Trương Quỳnh Châu quay đầu nhìn tú nữ kia, cười nhẹ nói:
“Linh Nhi muội muội, không cần sợ, chúng ta cũng không có tham gia cùng bọn họ, ngươi nói ở trong phòng ngột ngạt mà, chúng ta đi đường vòng đến bên kia ngồi đi, không chạm mặt mấy người kia thì không có chuyện gì đâu.”
“Ừm!”
Trương Quỳnh Châu cùng tú nữ gọi Linh Nhi kia liền quay đầu men theo đường nhỏ đi về một góc khác của hoa viên, tú nữ gọi Linh Nhi này tâm trạng cực tốt, hết sức hồn nhiên, líu ríu nói bên tai Trương Quỳnh Châu, khóe môi Trương Quỳnh Châu cong lên, như đang mỉm cười nghe Linh Nhi tú nữ nói chuyện, nhưng thật ra trong đầu nàng lại chỉ chú tâm suy tính chuyện về đám tú nữ khi nãy, trong lần tuyển tú này, bốn mươi ba tú nữ nhưng cũng chỉ có sáu người được xem là xuất sắc, những người còn lại khá là bình thường, nếu lần này không có đến sáu tú nữ nổi danh, hoàn toàn không thể so sánh với lần tuyển tú trước, mà sáu tú nữ nổi bật lần này có nàng cùng Linh Nhi muội muội ở bên cạnh, bốn người còn lại chính là mấy người Tô Ngọc Doanh, Dương Mẫn Nhi, Cung Phù Dung cùng với Hà Tiểu Thiến.
Nếu xét về gia thế, đương nhiên đứng đầu chính là Tô Ngọc Doanh xuất thân Tô gia, có thái hậu cùng hoàng hậu làm chỗ dựa, mặc dù hoàng hậu đã buông bỏ cung quyền đóng cửa dưỡng bệnh, thái hậu cũng vào phật đường nhưng không thể xem thường được, nhất là lần tuyển tú này Triệu gia cũng không có người tham gia, do đó Tô Ngọc Doanh cũng không gặp phải đối thủ, tiếp theo chính là Cung Phù Dung và Dương Mẫn Nhi, Cung gia luôn dựa thế Tô gia, ở trong cung đương nhiên có lợi thế nhất định, cho dù có tin tức Đức phi mất quyền nuôi dạy đại hoàng tử, hoàng thượng cũng có thành kiến với Đức phi nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua nàng ta, còn về tin đồn nàng ta có mấy phần giống Hiền phi, Trương Quỳnh Châu không mấy quan tâm, nàng cảm thấy tin đồn chưa chắc là thật, mà cho dù là thật cũng chưa chắc đã là lợi thế, không chừng vì như vậy mà gập tai ương, Dương Mẫu Nhi so với Cung Phù Dung càng khiến Trương Quỳnh Châu chú ý, có quan hệ mật thiết với Thừa An hầu phủ, là biểu muội của Thục phi, vị thế không thua gì Cung Phù Dung. Tuy nhiên, trong bốn người đó, kẻ khiến Trương Quỳnh Châu kiên kỵ nhất không phải Tô Ngọc Doanh, Hà Tiểu Thiến kia tuy biểu hiện bề ngoài có vẻ ngang ngược không sợ trời không sợ đất, nhưng hành động của nàng ta lại cực kỳ có chừng mực, chưa bao giờ đi quá đà, xuất thân cũng không thấp, con gái của chỉ huy sứ Tây Lăng Phủ, cũng vì thế chúng tu nữ tuy chán ghét nàng ta nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Còn về vị Linh Nhi muội muội đang đi bên cạnh mình, Trương Quỳnh Châu càng không xem là đối thủ, tuy xuất thân là con gái của Hộ Bộ thượng thư đương triều, nhưng tính cách lại hồn nhiên ngây thơ như vậy, một chút tâm cơ cũng không có, hoàn toàn không có uy hiếp.
Tuy nhiên trong lúc Trương Quỳnh Châu suy nghĩ, nàng không nhìn thấy vị Linh Nhi muội muội kia miệng liên tục nói cười nhưng ánh mắt lại che dấu một tia sáng thâm thúy không thể xuất hiện trên người một kẻ không có tâm cơ.
Trong lúc Trương Quỳnh Châu cũng như những tú nữ kia chỉ lo nhìn chầm chầm vào nhau, âm thầm tranh đấu, một cơn sóng ngầm không chỉ ở Trữ Tú Cung mà là cả hậu cung đã bắt đầu trỗi dậy.
VntHoaTinhKhoi.