Tác: LÃo Mạc Hơi Nghèo
***
Bên ngoài cách đó vài chục dặm cũng có một tốp Ma chủng đang lục loại tìm kiếm tung tích của hắn, nhưng đang tìm kiếm thì đột nhiên dừng lại một lúc, cuối cùng lại rút lui, nhưng vừa rút không được bao lâu thì đã bị Lâm Phi Nhi quét sạch.
Nàng đương nhiên dựa vào phương thức đặt biệt để tìm hắn, tuy không phải quan minh chính đại gì nhưng cũng rất tiện lợi, bên trong mỗi một tấm thẻ bài đều được bố trí trận pháp định vị nên dễ tìm kiếm.
Nhưng nàng đâu có biết Mạc Hiểu Nam bị đám buôn hành kia ép mua đến nỗi thừa sống thiếu chết.
Lúc này ở quảng trường thánh tích cũng đang xảy ra cuộc đại thanh tẩy, hơn năm vạn người có gần bảy ngàn người mang Ma chủng trong người được giải quyết.
Còn gần vạn người chưa có mặt đều được đặt vào diện tình nghi là Ma chủng.
Vu Chính Ngôn cảm thấy số lượng Ma chủng đã vượt quá bảy ngàn, theo như hắn biết thì đây chưa phải là tất cả, nếu như lục soát thêm nữa thì chắc chắn sẽ mò ra thêm rất nhiều.
“Thất đệ mau đi truyền tin về Bách Niên Cung, kêu Đại sư huynh phái nội môn đệ tử đến tiếp viện, ta nghi là hôm nay Ma tộc sẽ có dị động.”
“Bây giờ huynh phải dẫn người đi rà soát lại một lần, nếu như may mắn có lẽ còn được ra tay đánh một trận cũng nên, mấy trăm năm chưa được đánh một trận thống khoái.”
“Bát đệ, đệ thông báo cho các thí sinh vừa kiểm tra xong chuẩn bị chiến đấu, người nào tiêu diệt ma chủng đều sẽ được nhận điểm tương xứng, lỡ giết nhầm cũng có thể tha thứ bởi vì đây là nhiệm vụ đặc biệt, sáu trăm sáu mươi sáu người có thứ hạn cao nhất sẽ được ban thưởng danh ngạch là ngoại môn đệ tử, chỉ tính điểm giết Ma chủng, số điểm khác không được cộng vào.”
“Lần này phải đánh cho Ma tộc một vố thật đau, để sau này còn dám động vào Bách Niên Cung chúng ta không.”
“Vâng thưa tam sư huynh, nhưng còn nhị tỷ thì sao, nàng bây giờ đang toạ trấn ở biên cương có nên thông báo không.”
“Không cần thiết, cứ để tỷ ấy trấn thủ biên cương, nếu như giờ gọi về thì có khi Ma tộc lại nhân cơ hội đánh úp thì mất nhiều hơn được.” Tam sư huynh phất phất tay.
“Vậy để đệ đi ngay.”
……….
Dương Hàn cùng Liễu Phi Phi lúc này đã đi đến sảnh chính của Thánh Tích, bên trong có bốn người đang ngồi, ai nấy cũng tu vi không thể nhìn thấu, hai người khom người vội vàng chào.
“Đệ tử Liễu Phi Nhi (Dương Hàn) bái kiến Tứ sư bá, Ngũ sư bá, Lục sư bá, Thập nhất sư bá.”
Tứ sư bá lúc này lên tiếng: “Tiểu Liễu không cần phải đa lễ, chuyện đang gấp rút chúng ta không tiện dài dòng, ta vừa mới trở về thì nghe tin, hôm nay Ma Tộc phái một đại binh đoàn Ma chủng đến phá rối Thánh Tích đại điển của chúng ta, nên hôm nay ta cho con cầm quân quyền phối hợp với Đại sư bá canh giữ những chỗ trọng điểm tru diệt Ma chủng Ma tộc.”
“Còn tiểu Dương, con hiện tại hãy đi theo Vu Chính Ngôn Vu sư bá càn quét cấp thấp Ma chủng ở đây, còn chúng ta bây giờ đang có việc gấp phải giải quyết không tiện ở lại đây lâu.” Hắn nói xong liền nén một tấm chiến lệnh khắc ba dòng chữ Đại tướng Lâm Nguyên Quân.
Nói xong bốn người lập tức biến mất.
“Cung tiễn bốn vị sư bá.” Liễu Phi Phi cao giọng nói một câu, trong giọng nói còn hiện lên vẻ kích động.
“Oa oa, Liễu tỷ không ngờ có một ngày tỷ lại nắm được quân lệnh!” Dương Hàn thấy vậy cũng chúc mừng.
Liễu Phi Phi ngẩn đầu làm vẻ cao lãnh đáp lại Dương Hàn: “Tiểu tử ngươi thật đúng là non nớt, tỷ tỷ ta còn đang muốn làm danh tướng dưới trướng Phong chủ, cái quân lệnh này thì đáng là gì, ít nhất phải bằng quân lệnh trong tay nhị sư bá, điều khiển trăm vạn đại quân trấn thủ biên cương, ngày ngày chém giết cùng Ma tộc, đó mới là ước mơ của tỷ tỷ ngươi.”
“Thôi không nói nữa, bây giờ chia ra hành động lần này phải diệt bằng được con mụ kia, không cho ả chạy thoát.”
……
Mạc Hiểu Nam ở trong thạch động đã được bảy tiếng đồng hồ, thương thế cơ hồ đã khôi phục được bảy phần, đau đớn cũng đã biến mất, nhưng linh lực khôi phục chưa đến hai phần, khí huyết vẫn suy kiệt như ban đầu, hắn chỉ biết thở dài chứ bây giờ chẳng có thể làm gì hơn.
Lúc này, Lâm Phi Nhi từ bên ngoài đi vào trên người còn có không ít thương thế (thực chất là giả tạo để dễ gặp Mạc Hiểu Nam), vết máu còn chưa khô hẳn là mới vừa kịch đấu với ai đó.
Hắn vừa thấy nàng thì cũng có hơi bất ngờ, sau đó là cảnh giác.
Nàng đột nhiên thấy hắn cảnh giác thì lập tức thở ra một hơi, cầm ngọc bài ra để cho hắn xem, thấy không phải là địch nhân giả dạng nên hắn mới buôn lỏng cảnh giác, dựa lưng lại vào thành hang, hai mắt nhắm lại tĩnh dưỡng, nhưng cũng nhẹ nhàng hỏi nàng mấy câu.
“Nàng không sao chứ?”
Lâm Phi Nhi cũng đi lại bên cạnh hắn ngồi xuống, giọng nói nhẹ nhàng lanh lót trả lời hắn: “Muội không sao.”
“Không sao là tốt rồi.”
“Nàng đến đây, thì Dương Hàn cùng Vân Vũ sư huynh phải làm sao?”
Lâm Phi Nhi nhìn hắn một chút xong tỏ vẻ có chút buồn, trong câu nói còn mang theo thương cảm, nhưng thực chất lại nói dối không chớp mắt: “Dương Hàn cùng với Vân Vũ sư huynh lúc chiến đấu bị địch nhân đả thương, ngọc bài bị đánh nát nên đã truyền tống đến nơi dành cho người bị loại, tạm thời có thể an toàn.”
“Sau đó dựa theo ngọc bài tìm đến nơi huynh đang ẩn nấp, trên đường đến đây bị Ma chủng phát hiện sau đó bị truy sát, nhưng may mắn trốn thoát.” Nàng lấy ra một chiếc khăn trắng lau vết máu vết bùn đất trên người hắn.
Vết thương sau lưng hắn do bị pháp quyết hỏa nguyên tố tổn thương, nên đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, còn có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Lâm Phi Nhi lấy ra một tấm khăn mỏng trải xuống đất, để hắn nằm lên đó, đôi tay nàng từ từ xé đi mảnh áo rách rưới trên lưng hắn, lộ ra một vùng cháy đen, máu tươi còn không ngừng bị hỏa chi lực sót lại thiêu đốt, không chỉ có thế trên miệng còn có Ma khí nên vết thương không thể nào tự chữa lành, nếu như để lâu mà không chữa trị sẽ dẫn đến Ma khí công tâm suy kiệt mà chết, nhưng nàng cũng không lạ gì với mấy loại vết thương này, dù sao ở thời kỳ tiên giới còn chưa có phát triển như hiện nay, đánh đánh giết giết là chuyện như cơm bữa, mấy vết thương như thế này cũng chẳng khác là mấy.
Nàng mở nhẫn trữ vật lấy ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp ra bên trong là một dung dịch màu xanh lam, nàng đổ xuống lưng hắn một ít, sau đó lấy tay tha đều lên vùng vết thương.
“A..”
Mạc Hiểu Nam đau đớn kêu lên một tiếng, nỗi đau này có thể nói là đau đến tận xương tủy, xuýt nữa khiến hắn ngất xỉu, nhưng cũng vì kiệt sức mà thiếp đi.
Nhưng cũng vì vậy mà Ma khí, hoả chi lực bị dược lực của dung dịch này trung hoà, vết thương cũng không còn chuyển biến xấu, thay vào đó là nhanh chóng kết vảy, dược lực cũng từ từ thẩm thấu vào bên trong xương cốt thanh tẩy toàn bộ Ma khí.
Nàng không ngờ hắn lại bị thương nặng đến như vậy, tuy nhìn bên ngoài chỉ là vết thương ngoài da bị Ma khí cùng Hỏa nguyên tố gây nên, nhưng bên trong lại không ngừng thâm nhập xúy chút nữa ăn sâu vào trong xương tủy.
Thấy hắn đau đớn mà trên đất nàng không cấm rưng rưng nước mắt, nàng nhớ lúc trước hắn là một người cực kỳ lạnh lùng, thông minh, trọng tình nghĩa, chưa từng để cho mình phải chịu thiệt thòi, vì mục tiêu mà phấn đấu hết sức, nhưng cuối cùng lại thất bại trong tay những kẻ khác, nàng trước đó cũng khuyên bảo hắn nhưng hắn không nghe, chỉ mỉm cười nói với nàng mấy câu “Đây là mệnh cách của ta, nếu như không làm vậy thì có thể sẽ có vô số sinh linh biến mất trong Vô Lượng Kiếp, ta không muốn phải nhìn phàm nhân vô tội chết oan, không muốn nhìn viễn cảnh suy kiệt, vì vậy Chí tôn là cái thá gì chứ, chỉ là một đám súc vật không có tính người mà thôi, vì để thoát Vô Lượng Kiếp mà đẩy hằng hà sa số phàm nhân, tu tiên giả vào chỗ chết, chỉ để giảm bớt sinh linh chi lực, mà không ra sức gánh vác, đúng là bôi nhọ cái danh Chí tôn”
“Nhưng ta thì khác, ta có nhân tính ta có ý chí riêng của mình, ta được sinh ra để giải quyết nó, cũng chính là giải quyết số mệnh của mình, cho nên ta cũng đã nghĩ đến kết cục này, nhưng nàng đừng lo vì một khi ta còn trên đời thì bọn hắn nhất định phải trả giá, một cái giá mà bọn hắn chưa bao giờ nghĩ đến.”
Sau lúc hắn chết nàng đã khóc rất nhiều, cho đến khi nghe được Phong chủ cùng Thái Long nói là trước khi hắn chết hắn đã phân hồn phách mình ra làm hai, sau đó giao lại một phần cho Phong chủ, phần hồn phách này chỉ chứa một đoạn ký ức về nàng về những người thân cận hắn, phần hồn phách này là cũng là phần thiện hồn bên trong hắn, vì không phải phần chủ hồn, cho nên khi chuyển thế hắn sẽ không nhớ gì cho đến khi thức tỉnh.
Nàng cũng không biết khi nào hắn sẽ thức tỉnh, nhưng trước khi thức tỉnh nàng sẽ bảo vệ hắn, bảo vệ hắn như lúc trước hắn bảo vệ nàng.
Lâm Phi Nhi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt từng khiến bao nhiêu người phải sợ hãi, nhưng đến bây giờ chỉ còn lại ba người có thể nhớ được khuôn mặt ấy, đó cũng chính là nàng, Phong chủ cùng Thái Long.
Bởi vì hắn lúc đó đã ở cấp độ ngang ngửa thiên đạo, một tay ngăn cản Vô Lượng Kiếp, một tay mở rộng Tiên giới thành Đại Thiên Giới, cho nên hắn đã dốc hết chúc sức lực cuối cùng giở một mánh khoé mượn thiên đạo tạo một danh sách cấm sau đó đưa mình vào trong, thế là cả Đại Thiên Giới và vô số vị diện trong đó có Chí Tôn tất cả đều quên hắn, nếu như có người còn nhớ thì biết hắn đã chết, một kế ve sầu thoát xác cực kỳ hoàn mỹ, tuy nói là hoàn mỹ nhưng hắn vẫn có điều tiếc nuối nhất đó chính là không thể làm Lâm Phi Nhi sinh cho hắn một đứa con, cả đời vì thiên hạ muôn dân cuối cùng lại bị thiên hạ quên lãng.
“Chờ lúc chàng tỉnh lại thì thiếp nhất định sẽ sinh cho chàng vài đứa con, sống một cuộc sống viên mãn.”
Lâm Phi Nhi lúc này cũng nằm xuống bên cạnh hắn, đầu tựa vào vai hắn, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay hắn trong lòng nghĩ ngợi gì đó, bỗng dưng nước mắt lại lăn xuống.
..…..
Trong khi hai người đang nằm cùng nhau thì ngoài kia sóng gió bắt đầu nổi lên, phong vân cuồn cuộn, pháp quyết bay đầy trời, càn khôn rúng động, mấy vạn Lâm Nguyên Quân cùng đệ tử Bách Niên Cung đang chống chọi lại nhánh đại quân do Ma tộc kéo đến.
Biên giới Thánh Tích chiến hỏa ngút trời bốn đại năng Tạo Hóa đang giao chiến với nhau, hai trong số đó là người của Bách Niên Cung, hai người còn lại là đại tướng Ma tộc.
Mỗi một pháp quyết được tung ra cũng có thể tiêu diệt ngàn vạn đại Thừa Kỳ, pháp quyết va vào nhau như hai hành tinh chạm vào nhau, khiến cho không gian tan vỡ, cuồng phong gào thét quét ngang vạn dặm.
Liễu Phi Phi tuy không thể tham gia vào đó, vì nàng còn quá yếu nên chỉ có thể đứng sau chỉ đạo, lập kế hoạch tác chiến, phân bố quân lực tiếp chiến quân đoàn Ma chủng.
Bên trong Thánh tích cũng không khác là mấy, tuy cấp bậc không bằng nhau nhưng cũng được coi là khốc liệt.
Bởi vì chỉ cần ở trọng hạng sáu trăm sáu mươi sáu là có tư cách trở thành đệ tử ngoại môn của Bách Niên Cung, mà Bách Niên Cung là thứ gì? Là Tông Môn thượng tầng dưới sự cai quản trực tiếp của hai Chí Tôn, là thế lực cực kỳ cực kỳ lớn mạnh, có vô số Thiên Kiêu chi tử đại lão một phương đều được Bách Niên Cung bồi dưỡng ra, phẩm chất thì không cần phải nói, thứ mà Bách Niên Cung quan tâm nhất là phẩm chất, chỉ cần ngươi có dị tâm thì đảm bảo một là bị đưa đi cải tạo, hai là trục xuất, ba là tru sát, vì một câu châm ngôn như đá “Chỉ nhận người có đức có tài, không nhận loại người có tài mà không có đức, hoặc người có đức mà không có tài.”
Vì thế ai cũng nôn nao xung phong giết Ma chủng, liều mạng vì một cơ hội ngàn năm khó gặp, mỗi khi Bách Niên Cung tuyển đệ tử ngoại môn thì một ngàn người lấy một người, đó chỉ là bước đầu tiên vì còn phải trải qua nhiều lần khảo nghiệm khác nữa, nếu không đạt thì ngay lập tức bị trục xuất, sau đó nếu muốn trở thành đệ tử nội môn thì dựa trên tiêu chí tài đức song toàn, tư chất yêu nghiệt, còn thân truyền thì chắc có lẽ ít người dám mơ đến, vì thế những ai nói đến Bách Niên Cung thì sẽ nhớ một câu chất lượng áp đảo số lượng.
Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, nhưng từ đầu đến cuối thì Thượng Viên mà Lâm Phi Nhi nhắc đến vẫn chưa ra tay.
- ------------------------
Cố gắng 1k chương...