Tác: LÃo Mạc Muốn Nhảy Lầu
***
Liễu Phi Phi gật đầu, nàng biết rất rõ chuyện này, vì đang mang trong người sứ mệnh điều tra, bởi vì mấy vạn năm gần đây Ma tộc luôn bành trướng xâm lăng các tộc khác, nhân tộc cũng không ngoại lệ, Ma tộc luôn cắt cử bồi dưỡng Ma chủng trà trộn vào nhân tộc hay các tộc khác để tiêu diệt các thiên tài mới nổi của nhân tộc, yêu tộc, tiên tộc, và vô số các tộc khác, nàng cũng không biết vì sao lại như vậy, lần trước Ma tộc xâm lăng nhân tộc thì được Phong chủ ngăn cản nên nới an toàn, tiện tay chặt luôn một chi Giáng Long tôn giả, chấn động ma giới.
“Không, nói đúng ra thì bọn chúng chính là Ma chủng, chúng xâm nhập vào cơ thể rồi cư ngụ trong đó đến khi trưởng thành, sau đó bùng ra chiếm đoạt thân xác, kế thừa toàn bộ ký ức của chủ thể, vì thế nên rất khó có thể phát hiện nếu không dùng những cách đặt biệt.”
“Vậy đám Ma chủng này đến đây làm gì, chẳng lẽ muốn giết hết toàn bộ người tham gia trong Thánh Tích này sao.”
Liễu Phi Phi lắc đầu: “Cái này thì ta không biết, bởi vì hành động bọn chúng rất khó lường trước được, nhưng ta có thể xác định chúng đến đây chắc chắn không mang ý tốt gì cả, gặp được cứ giết không cần phải nhiều lời.”
Liễu Phi Nhi chuyển hết số điểm trong thẻ bài của mấy tên kia sang thể của mình, thì ngay lập tức bóp nát để di chuyển mấy người kia ra khỏi nơi này.
Nàng biết ở chỗ xuất phát luôn có một đội cảnh vệ nên không cần lo lắng Ma chủng tấn công.
“Nếu giết đám ma chủng kia, thì chẳng phải chúng ta sẽ ngay lập tức bị loại hay sao.”
Liễu Phi Phi liếc hắn một cái rồi mở miệng: “Không cần phải lo, xử lý Ma chủng có rất nhiều cách, nhưng chỉ cần ngươi dám ra tay là được.”
Nàng nói xong thì ném cho hắn một sấp bùa rồi nói: “Chỉ cần dán chúng lên người Ma chủng thì có thể ngay lập tức khống chế chúng, lát nữa khi ra tay thì đừng có nương tay, nếu không thì hậu quả hết sức khôn lường.”
Mạc Hiểu Nam gật đầu, cất xấp bùa vào trong tay áo.
Khi đám tu sĩ bị Ma chủng khống chế vừa chạy tới thì bị Mạc Hiểu Nam cùng Liễu Phi Phi tập kích bất ngờ, mười một trong số mười tám người chỉ trong một giây đã bị đánh hạ, trên người cũng bị dán một lá bùa.
Bởi vì Mạc Hiểu Nam am hiểu về ẩn thân nên đám ma chủng không hề nhận ra, không những thế hắn còn lấy Huyết Mộng cầu ra để tạo huyễn cảnh, một khi đã đi vào phạm vi ảnh hưởng thì có cho tiền cũng khó có thể thoát ra.
Đám Ma chủng còn lại giật bắn người ngay lập tức lùi về phía sau, bỏ lại đồng bạn của mình nằm bất động trên đất.
Bọn chúng lập tức tung ra thần hồn thám thính xung quanh, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy gì, bởi vì Huyết Mộng Cầu lúc này đã bật hết công xuất, không có Độ kiếp kỳ chân chính thì không ai có thể phá nó được.
Liễu Phi Phi lập tức quần ra phía sau đám Ma chủng lặng lẽ dán bùa lên người chúng, do không thể nào phát hiện ra tung tích của hai người cho nên đám Ma chủng cũng chỉ có thể bất lực tung pháp quyết vào không gian trống.
Cả một đám mười tám tu sĩ bị Ma Chủng khống chế hoàn toàn bị diệt đoàn.
Huyết Mộng Cầu trên tay Mạc Hiểu Nam cũng vỡ ra làm tám mảnh, bởi vì chỉ là ngũ giai pháp bảo nên không thể chịu được khi hoạt động ở trạng thái trên cả cực hạn. . ngôn tình sủng
Tim Mạc Hiểu Nam lúc này đang chảy máu.
Liễu Phi Phi lúc này cũng lấy ra Pháp bảo truyền âm cho Lâm Phi Nhi, kêu nàng hãy cẩn thận vì bên mình mới vừa phát hiện dấu vết của Ma chủng, sau đó nàng thu thập hết tất cả các ngọc bài lấy hết điểm trong đó rồi tự tay phong bế hoàng toàn ma chủng trong người bọn họ, kết tiếp mới phá hết đống ngọc bài kia để đưa đám Ma Chủng này về nơi xuất phát, giao cho bên kia xử lý.
“Đi thôi! Đám ma chủng khác chẳng mấy chốc sẽ đuổi đến, lúc này nếu không đi thì lúc nữa khó mà có thể thoát vây.” Liễu Phi Phi quay đầu nhắc nhở.
“Được được, cô lợi hại ta thứ gì cũng nghe theo cô được chưa.” Mạc Hiểu Nam cố nén nỗi đau lại, sau đó mới trả lời nàng.
“Đi!”
Hai người rời đi chẳng bao lâu sau có một đám tu sĩ mang ma chủng trên người đuổi tới đúng như Liễu Phi Phi nói.
Một tên trong đó phóng thẳng lên đọt cây quan sát xung quanh, sau đó trở lại bẩm báo: “Bẩm Thượng Viên, hai tên vừa hạ gục tiểu đội bảy của chúng ta, dựa theo khí tức để lại hẳn là đang đi về phía Tây.”
Một Nữ tử mặt Hắc Bào lưng đeo ngọc trạc bước ra, hai mắt nàng đều là màu đen hoàn toàn nhìn không thấy con ngươi đâu cả.
“Truyền tín hiệu cho đại đội chín, phục kích bao vây hai người này, ta thử xem bọn hắn có gan đến đâu lại dám cả gan phục kích người của chúng ta!” Nữ tử này lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
“Còn nữa ngươi báo cho Tôn Nghi Kỵ, bảo hắn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Rõ thưa Thượng Viên!” Tên thuộc hạ ngay lập tức đáp lại sau đó đi làm theo những gì cấp trên giao phó.
…
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng đụng độ một nhóm Ma chủng khác, tuy không mạnh bằng nhóm khi nãy nhưng cũng có Hợp thể kỳ toạ trấn.
Chẳng qua Liễu Phi Phi cho bọn hắn vài đường cơ bản thì cả đội đã ngã hết.
Mạc Hiểu Nam chỉ đứng ở phía sau để hỗ trợ, một phần nữa để bảo vệ tránh bị phục kích bất ngờ.
Liễu Phi Phi lúc này cũng đã đưa đám Ma chủng này về điểm xuất phát.
Nhưng khi này một đại đội gần năm mươi người đang tiến hành áp sát bọn hắn.
Là đại đội chín khi nãy Thượng Viên kia nói, cao thủ bên trong đã có hai người Độ Kiếp kỳ, mười một người Hợp Thể số còn lại đều ở cấp bậc Luyện Hư cùng Hoá Thần.
Liễu Phi Phi cảm nhận được sát ý thì ngay lập tức ra hiệu cho Mạc Hiểu Nam, hai người cũng ăn ý lập tức chạy thẳng về phía trước, trên đường đi còn thu lại hết khí tức để tránh bị phát hiện.
Đại đội kia càng ngày càng áp sát bọn hắn.
“Chúng ta chia ra lẩn trốn, bốn canh giờ sau tập hợp tại đây.” Mạc Hiểu Nam truyền âm cho Liễu Phi Phi.
Nàng chỉ gật đầu sau đó hai người chia hai hướng để chạy trốn, vì bây giờ bọn hắn không còn tâm trạng để đi thu thập điểm nữa.
Bọn hắn vừa tách ra được vài phút thì tiểu đội kia đã đến chỗ đó, nhưng vì đến đây thì dấu vết đã đứt đoạn cho nên không thể truy tung tiếp nên đành phải chia nhỏ ra đuổi theo.
“Tất cả chia nhỏ ra, mười người một đội, lập tức lùng bắt cho được hai tên kia, báo thù cho huynh đệ của chúng ta.”
“Rõ!”
Mười người một nhóm chia ra đuổi theo.
Mạc Hiểu Nam chỉ đứng cách đó bốn dặm, ẩn thân trận pháp hoàn toàn kích hoạt, hắn đứng từ xa quan sát, thấy đám Ma chủng chia ra năm nhóm nhỏ lùng bắt bọn hắn.
Nhóm truy tung hắn không hề có Độ Kiếp kỳ toạ trấn, nên cũng nhẹ nhàng hẳn đi, hắn ở trong bóng tốt thi ấn, chờ đám kia đến thì bộc phát nhất kích tất sát, không cần phải để đám ma chủng này sống nữa, hắn không tiếc gia tăng niệm lực vào trong chưởng ấn.
Hắn nhận ra một điểm mấu chốt trong quy định, là nếu không bị phát hiện thì sẽ không hề bị loại.
Khi tiểu đội kia vào phạm vi của chưởng ấn thì hắn ngay lập tức tung chiêu.
“Diệt Ma Ấn!”
Khi đám Ma chủng kia phát hiện thì đã quá muộn, chưởng ấn to như ngọn đã ở trên đầu bọn hắn.
Ầm!!
Một mảnh rừng chẳng mấy chốc đã biến mất, chỉ để lại một vùng khói bụi mù mịt cát đá vương vãi khắp nơi.
Mười tên Ma chủng đã ngay lập tức bị diệt sát, mà không hề có cơ hội đánh trả.
Mạc Hiểu Nam sau khi diệt hết đám Ma chủng này thì ngay lập tức chạy đi.
Hắn nhìn trên ngọc bài của mình, quả nhiên hắn đã đoán đúng, chỉ cần không bị phát hiện thì sẽ không bị loại.
Hắn vừa tẩu thoát vừa cắn đan dược, bởi vì muốn một lúc tiêu diệt hết đám ma chủng đó, hắn cũng tiêu tốn không ít linh lực.
Không chờ hắn suy nghĩ thì phía sau đã có tuy binh đuổi đến, Mạc Hiểu Nam lập tức tăng tốc, vừa hay hắn thấy bên cạnh cách đó mấy trăm mét có một sơn cốc rậm rạp rất thích hợp để ẩn nấp, hắn bèn bẻ cua rẽ trái tiến nhập sơn cốc.
Truy binh phía sau cũng theo hắn vào trong sơn cốc.
Bên kia, Lâm Phi Nhi cũng chạm trán với một tiểu đội Ma chủng, thực lực cũng rất mạnh, có đến ba Độ kiếp cảnh toạ trấn, nhưng do quá đông nên khó có thể cầm cự.
Lúc này, Vân Vũ trúng pháp quyết nên bị thương, ngọc bài ghi danh cũng bị đánh nát, nên hắn ngay lập tức bị truyền tống ra bên ngoài, hai người Dương Hàn, Lâm Phi Nhi thấy vậy bèn không lưu lực nữa, lập tức bộc phát tu vi thực sự, chỉ trong thoáng chốc Lâm Phi Nhi đã lên Tạo Hóa Thiên cảnh, Dương Hàn biến thành Thành Đạo cảnh Tam trọng.
Đám Ma chủng lập tức hãi hùng khiếp vía, tản ra bốn phía chạy trốn.
Nhưng trong mắt Toạ Hoá cường giả thì Độ kiếp cảnh chẳng đáng làm con sâu cái kiến, nàng chỉ điểm một ngón tay thì cả một đại đội Ma chủng lập tức tan thành tro bụi.
Dương Hàn lúc này khom người nói với Lâm Phi Nhi cũng trở nên kính trọng hơn.
“Tổ sư mẫu, lần này chúng ta có nên thông báo cho bên kia biết việc này không?”
“Không cần, bọn hắn cũng có đề phòng việc này, hiện giờ chúng ta cần phải tìm ra ả Thượng Viên kia, nếu như lần này để ả thoát một lần nữa thì chúng ta khó có thể bàn giao cho Phong chủ.”
“Tiểu Dương, con bây giờ lập tức liên hệ với Liễu Phi Phi kêu con bé ngay lập tức đến đây chuẩn bị thu lưới.”
Dương Hàn nghe vậy lập tức trả lời như quân nhân: “Vâng!”
Hắn lập tức mở cánh cửa không gian bước vào bên trong.
Lâm Phi Nhi vẽ ra một đạo phù văn sau đó thiêu cháy nó, hàng loạt thông tin lập tức truyền đến những thành viên cao tầng đang cai quản phế tích.
Ngay sau đó hàng loạt cổng không gian được mở ra, từng người từng người xuất hiện trước mắt nàng.
“Sư mẫu có gì phân phó.” Một người trong đó khom lưng cung kính.
“Tần Nghiêm, con ra lệnh cho tất cả mọi người dừng Thánh Tích đại điển lại, khởi động pháp trận phong bế Thánh Tích, không được cho phép bất cứ ai ra vào Thánh Tích.”
“Vu Chính Ngôn, còn con dẫn theo lão thất cùng lão bát truyền tin tức tập hợp mọi người trong Thánh Tích lại, sau đó khởi động trận pháp tiêu diệt tất cả Ma chủng lẫn trong đó, nhất là không được làm kinh động đến bọn hắn, chỉ nói qua loa đại khái lý do gì đó, còn những người chống đối không chấp hành giết không cần tội, còn người tên Mạc Hiểu Nam thì loại bỏ không cần điểm danh.”
“Rõ thưa sư mẫu.” Tất cả ngay sau đó liền lui về cổng không gian của mình, sau đó biến mất.
Nàng lúc này cũng thực sự lo lắng cho hắn, dù sao bây giờ thực lực hắn cũng còn cực kỳ yếu ớt.
Hắn lúc trước vì ngăn chặn Vô Lượng Kiếp nên cũng bị thiên đạo nhắm vào, tuy thành công ngăn chặn và cũng góp giúp tiên giới nhỏ bé tiến hoá thành Đại thiên giới rộng lớn bao la như hiện nay, nhưng cuối cùng trong lúc suy yếu lại bị đám chí tôn hợp sức giết chết, tuy Phong chủ cùng Thái Long ngăn chặn nhưng cũng không thể làm được gì, thực lực của ba người hầu như không đánh lại sáu người, nên chỉ có thể lựa chọn cách nhẫn nhịn.
Hên là hắn đã có dự cảm nên đã phân linh hồn mình thành hai sau đó đưa một phần cho Phong chủ cất giữ, chờ sau khi mọi chuyện lắng xuống hãy đem hắn di chuyển thế đầu thai, chuyện này chỉ có nàng, Phong chủ cùng Thái Long biết nên hoàn toàn không có ai nghi ngờ về cái chết của hắn cả.
Nàng lúc này quyết định đi tìm hắn, nên giả định tu vi xuống như cũ, vì bây giờ nếu như bỏ mặt hắn một mình thì thực sự quá nguy hiểm.
Dương Hàn lúc này đã đến bên cạnh Liễu Phi Phi, tường thuật lại mọi chuyện.
“Vậy là tổ sư mẫu muốn ra tay trước sao?”
“Đúng vậy!”
“Được, chúng ta đi!”
…….
Mạc Hiểu Nam lúc này đang một mình kịch chiến trong sơn cốc, bởi vì địch nhân thực sự quá đông hắn chỉ có thể vừa lui vừa đánh trả.
Khụ! Khụ!
Hắn ho ra một nhúm máu, sắc mặt lúc này cũng bệt bạt như giấy trắng, sau lưng là một mảnh cháy đen, tay chống vào một cái cây cạnh đường rút, thanh Tu La Huyết Thương trong tay cũng đã gãy trong lúc chiến đấu, quần áo cũng không có chỗ nào là lành lặn.
“Cuối cùng cũng cắt đuôi được chúng, thật sự đúng là dai như đỉa.” Hắn lấy tay lau vết máu trên khóe miệng.
Tiêu Dao Tử lúc này cũng bay trở lại thức hải của Mạc Hiểu Nam, hắn bây giờ cũng chả khá hơn Mạc Hiểu Nam bao nhiêu.
Khi nãy cùng Mạc Hiểu Nam hợp sức rút lui, nên cũng ra tay bây giờ cơ thể đã trở về trạng thái suy yếu nhất, kế tiếp có chuyện gì thì hắn cũng không thể giúp được.
“Tiểu tử mọi chuyện kế tiếp tự mà lo liệu đó, ta không còn giúp được gì cho ngươi nữa rồi.”
Mạc Hiểu Nam gật đầu, sau đó gắng gượng tìm một nơi an toàn để chữa trị thương thế.
Đây cũng là lần thứ hai hắn bị thương nặng đến mức này.
Khí huyết trong cơ thể cũng rơi vào trạng thái suy kiệt, cơ thể gãy mất mấy cái xương, linh khí thì khỏi cần phải nói đã không còn được bao nhiêu.
Đi được mấy dặm thì thấy một hang động bỏ hoang, hắn lập tức chạy vào bên trong, vận dụng chút sức tàn bổ trí một trận pháp ẩn nấp đơn giản.
Sau đó, ngồi dựa vào thành hang thở ra một hơi, ném cán thanh Tu La Huyết Thương sang một bên, đưa tay sờ lên vai trái của mình, nơi đó có một đoạn xương màu vàng nhô ra, còn đang không ngừng chảy máu.
Hắn cắn chặt răng cố nhị để đẩy nó vào.
Rắc~~
“Aaa..”
Phù! Phù! Hắn thở phì phò, đôi mắt cũng đầy tơ máu khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, tuy nhục thể đã đột phá Kim cốt nhưng đau đớn thì vẫn khó có thể nhịn được.
Hắn lấy ra hai viên đan dược chữa thương bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, hai mắt nhắm nghiền lại cố nhịn đau.