Tác: LÃo Mạc Quân Thần
Nguồn: Bachngocsach
***
Mạc Hiểu Nam đương nhiên cũng không tách khỏi đoàn người, bởi vì hắn là người gây ra, và ở trên cương vị của một thanh niên nghiêm túc, hoạ tự mình chọc ra thì tự mình gánh…À nhầm phải chia sẻ, nên hắn không thể một mình chạy mất để phiền phức lại cho người khác.
Dù sao bây giờ hắn cũng có thể trốn khỏi chỗ này, mà không gây ra bất cứ động tĩnh gì, một phần là do trận pháp ẩn nấp do Tiêu Dao Tử giao cho hắn lúc trước vẫn còn xài được, thứ hai là huyết mộng cầu vẫn còn trong tay, không gặp cao thủ luyện hư hay hung thú đồng cấp thì vẫn có thể thoải mái.
Trường thương trong tay Mạc Hiểu Nam lúc này rung động, mũi thương xuất hiện một mảnh linh khí dày đặc xen lẫn với đó là huyết khí, đạo vận từ trong cơ thể truyền đến mũi thương, ba loại sức mạnh bắt đầu kết hợp lại với nhau.
Hắn cầm chắc thanh trường thương, sau đó nghiêng người đưa tay ra phía sau, làm ra động tác ném thương.
Khí huyết trong kinh mạch của hắn bắt đầu sôi lên, vận dụng sức mạnh cơ thể đến cực hạn, đạo vận khí huyết tản ra ngoài, chúng theo cánh tay truyền vào trường thương, trận pháp trên cán thương cũng được kích hoạt vô số kim văn hiện lên, kim văn chạy dọc theo cán thương lên đến mũi thương.
Bước chân của hắn bắt đầu nặng nề hơn, tất cả linh lực cùng khí huyết trong cơ thể đều tập trung gia trì cho một kích này.
Hai hô hấp sau.
“Tất cả né ra!!!” Mạc Hiểu Nam lúc này rống to.
Đám người lúc này mới nhận ra phía sau lưng mình có một áp lực vô hình truyền đến, nhịp tim của bọn hắn bắt đầu gia tốc, cơ thể không kiềm chế được mà rung lên, ngay lập tức tản ra hai bên, chỉ để lại một khoảng trống chính giữa nối thẳng về phía trước.
Ầm~
Chân trái của Mạc Hiểu Nam dồn lực dậm mạnh xuống đất, mặt đất nứt ra mấy chục khe nứt lớn cây cối chung quanh gãy đổ cát bụi bốc lên mù mịt, sát trận, khốn trận trên núi dao động kịch liệt.
Tay phải cầm huyết thương lúc này nổi lên mấy đạo gân xanh, bởi vì áp lực từ cây thương quá lớn, trọng lượng của nó bây giờ đã đạt đến mức khó có thể tưởng tượngi, cơ thể của hắn bây giờ cũng đang nhận lấy một áp lực giống hệt như ngàn vạn tảng đá đè lên người.
Hắn lúc này dựa theo quán tính dồn sức vào chân trái cùng tay phải, chân trái làm trụ tay phải cầm thương dùng lực đạo cao nhất ném thẳng về phía trước.
“Đi!”
Ầm!...ầm!…!!
'Tu La Bí Điển, Huyết Long Phá Quân!'
Thanh trường thương sau khi rời khỏi tay của hắn, lập tức hóa thành một đầu thương long to hơn mười trượng lao về phía trước, không đến một cái chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Nơi mà nó đi qua mặt đất, trận pháp, không gian, cây cối hay sương mù, thậm chí là linh khí cũng bị nó nuốt chửng chứ đừng nói đến là Vô Hình Kiếm Cổ, mấy ngọn núi phía trước cũng bị thương long xuyên thủng.
Hơn ba ngàn con Vô Hình Kiếm Cổ ngay lập tức bị xoắn nát, thậm chí cơ thể cũng không có lưu lại.
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng kích hoạt trận pháp ẩn thân trên cơ thể cùng với Huyết Mộng cầu, phóng thẳng vào trong làn sương biến mất.
Cả đám tu sĩ lúc này cũng chấn động, nhưng khi quay mặt về phía sau lại không thấy một thứ gì ngoài một cái hố lớn xung quanh chằng chịt vết nứt cùng một tia đạo vận thâm ảo.
“Người đâu?” Có người hỏi.
Nhưng nhanh chóng nén nó xuống, nhấc chân lao nhanh về phía trước với vận tốc lớn nhất, có người còn không tiếc dùng độn pháp bảo mệnh để chạy đi.
Bởi vì một thương này hầu như đã dọn dẹp tất cả các trở ngại phía trước, bây giờ còn không đi thì còn chờ đến khi nào, chẳng lẽ lại chờ đám kiếm cổ kia đến bao vậy sao.
Mười lăm phút sau.
Ngoài rìa Thiên Kiều Sơn, bảy tu sĩ trong đó có nam lẫn nữ sắc mặt ai nấy cũng nhợt nhạt như tờ giấy, có người còn già đi một chút do thi triển độn pháp bảo mệnh, mà độn pháp này không cần phải nói tiêu hao sinh lực cực kỳ nhiều, ngồi bên cạnh một gốc cây thở như trâu.
“Một kích khi nãy thật sự quá uy mãnh, cho dù là cao thủ Hóa Thần đỉnh phong có dốc toàn bộ lực lượng cũng không thể thi triển nổi.” Có một người trong số đó lên tiếng.
Nữ tu sĩ áo hồng nhạt lúc này quay đầu hỏi: “Các ngươi có để ý là ai đã đánh ra một kích đó không?”
Nghe được câu này cả sáu người còn lại đều lâm vào trầm mặc.
Đột nhiên lúc này có người lên tiếng: “Chắc là vị tiểu huynh đệ mặc đồ đen kia rồi!”
“Vì ta nghe giọng rất giống với vị tiểu huynh đệ ấy.”
Đại hán ngồi dựa lưng vào tảng đá nói: “Cũng chưa hẳn, vị tiểu huynh đó tu vi mới có Nguyên Anh sơ kỳ làm sao có thể đánh ra một kích long trời lở đất như vậy?”
Có người gật đầu: “Cũng đúng!”
- -------------------------
Động phủ tạm thời ở Sơn Phong Đạo.
Tiêu Dao Tử đang khắc hoạ trận pháp lên Viêm Long Thánh Thương chợt nhớ ra thứ gì đó, hắn ngước đầu nhìn lên trần ngẩng người một hồi lâu sau đó thì thầm: “À quên nói cho tên tiểu tử kia biết, mi tâm hắn hôm nay rất đen ra ngoài nên chú ý một chút.”
Sau đó hắn lắc lắc đầu nói: “Chắc cũng không có gì nguy hiểm, du sao vỏ của tên tiểu tử kia cứng vậy mà, dù nguy hiểm đến cỡ nào thì cũng chả chết được.”
Thôi tiếp tục công việc thôi, nhưng cũng chỉ cầu hắn đừng chọc ra phiền phức.
…
Một hang đá nào đó trên Thiên Kiều Sơn.
Khục!
Mạc Hiểu Nam đột nhiên ho ra một ngụm máu, sắc mặt của hắn lúc này cực kỳ nhợt nhạt, hiển nhiên lực lượng cắn trả của một kích khi nãy, dường như đã vượt xa sức thừa nhận của cơ thể hắn, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nhẹ, khí huyết khô cạn, linh lực hầu như bị rút hết.
Hắn nhìn xuống cánh tay phải của mình, sau đó nghĩ thầm.
Nếu như không phải có ấn ký hỗ trợ, thì một trăm phần trăm cánh tay phải này sẽ bị phế, Tu La Bí Điển, Huyết Long Phá Quân này cường đại đến cực điểm, cảnh giới Nguyên Anh của hắn mà phát huy không đến một phần mười uy lực của nó.
Cái bí điển này tuy mạnh nhưng cũng có mấy điểm hắn không vừa ý, thứ nhất muốn tu luyện nó nhất định phải trảm thất tình lục dục, thứ hai là phải dấn thân vào Tu La đạo chém chém giết giết, riêng hai điểm này đã làm hắn thấy khó chịu, chớ nói gì đến mấy điểm khác.
Hắn chỉ biết lắc đầu nhắm mắt điều tức, tiện tay lấy vài viên đan dược chữa thương bỏ vào miệng, thương thế lúc này của hắn không nặng nhưng cũng không phải là nhẹ, nhưng lần chữa thương này chắc chắn sẽ không dưới một tháng.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, là thanh huyết thương! Không biết nó bây giờ đã đi đến phương trời nào rồi, chơi cái bí điển này đúng là tán gia bại sản mà!
Trong lòng Mạc Hiểu Nam lúc này chảy máu không thôi, cây huyết thương đó là hắn cùng với Tiêu Dao Tử hợp sức lại trấn áp tên tà tu kia cướp được, thậm chí quyển bí điển cũng là cướp được từ trong tay hắn, mà cây thương đó cũng thuộc hàng cực phẩm có một không hai, tuy không đến bát phẩm pháp khí nhưng cũng đủ cho hắn tung hoành hạ giới, nhưng bây giờ sử dụng xong cơ thể thì bị thương, cây thương cũng mất hút.
Lúc này trên trời một tia sáng màu đỏ đột nhiên hiện ra, nó bay về phía hang đá của Mạc Hiểu Nam với một vận tốc khó có thể tưởng tượng được.
Vèo!
Thanh trường thương xuyên qua mấy ngọn núi lao thẳng về phía Mạc Hiểu Nam, chỉ còn cách mấy ngàn mét, nhưng đối với tốc độ hiện giờ mà nói không đến mười giây nó đã đến chỗ Mạc Hiểu Nam.
Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, lông mày giật liên hồi trong lòng nôn nao khó chịu, không những thế còn bồn chồn, không nghĩ nhiều hắn lập tức kích hoạt hộ phù, một vòng sáng lập tức hiện ra bao phủ cơ thể hắn lại.
Mặc dù đã có hộ phù bảo vệ mi tâm của hắn lại không hết nhói, nguy hiểm lại càng mãnh liệt, thậm chí còn hơn khi nãy.
Hắn lập tức mở mắt ra, nhấc chân đứng dậy thần hồn bộc phát bao trùm cả hang đá rộng mấy trăm mét vuông, trong tay hắn một luồng vật chất tuông ra hoá thành một chiếc khiên, còn tay kia cầm một cây thương đen kịt.
Lúc này một tia sáng màu đỏ xuyên thủng thần hồn lao về phía hắn với vận tốc chóng mặt, thanh trường thương khi chạm vào chiếc khiên trong tay.
Ầm!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, dư chấn từ chiếc khiên truyền vào cơ thể Mạc Hiểu Nam.
Cơ thể bị dư chấn hất mạnh về phía sau, đập vào thành động sau đó rơi xuống đất ngất xỉu tại chỗ, trước khi ý thức tan biến hắn chỉ kịp nói hai chữ: “Má nó…”
Thanh huyết thương cũng bay về hướng ngược lại, ghim vào thành động.
Hang đá lúc này chìm vào trong tĩnh lặng.