Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 62: Chương 62: Tu tiên thì không thể thiếu chông gai




Tác: LÃo Mạc

***

Hai tháng sau.

Mạc Hiểu Nam từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn lật người mở mắt nhìn trần hang.

Trong mắt vẫn còn mê mang, trong đầu dư âm vẫn còn vang vãng không dứt, hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

“Moá không tin được chiêu này lại nham hiểm như vậy, nếu như không phải lão tử cảm nhận được có gì đó không ổn, bật hộ phù với cầm khiên bảo vệ thì đã bị nó ghim lên thành hang rồi.”

Mạc Hiểu Nam hít hai hơi thật sâu, sau đó vận sức bật người dậy, đưa tay bẻ bẻ cổ.

Rốp..rốp.

Cánh tay phải của hắn cũng đã lành hẳn, lục phủ ngũ tạng cũng đã trở lại bình thường, thương thế cũng tạm thời khỏi hẳn, nhưng những vết thương tiềm ẩn do chiến đấu lâu ngày lại không hề biến mất.

“Thôi! Đi tiếp, hôn mê bao lâu nay không biết Tiêu tiền bối ở nhà đã làm xong chưa nhể?”

Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên ngọc màu đỏ, bên trong trống rỗng không có thứ gì hết.

“Haiz, vẫn chưa có một thứ gì hết, từ lúc lên Thiên Kiều Sơn hết chuyện này lại đến chuyện khác, xém chút nữa bị chính vũ khí của mình xiên chết.”

Mạc Hiểu Nam đưa tay lên cao, năm ngón tay nắm chặt lại.

Thanh trường thương trên thành hang đột nhiên lay động, hoá thành huyết quang bay vào trong lòng bàn tay của hắn, sau đó được hắn thu vào trong nhẫn trữ vật.

Nhưng hắn đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, sao hôm nay lại không thấy con cáo đen kia đâu nhỉ, hắn vội vàng cởi áo ngoài ra đưa tới trước mặt xem, hiển nhiên đúng với dự đoán của hắn đồ án cáo đen đã biến mất.

“Mịa con cáo này lại chạy đi đâu nữa rồi, không biết nó lần này sẽ kéo cái hoạ gì về nữa đây, thôi phải tranh thủ nhanh chóng thu thập đủ hồn linh rồi rời khỏi nơi này, không thì đến khi nó rước họa về lại trở tay không kịp.” Mạc Hiểu Nam mặt mày tối sầm lại lẩm bẩm.

Sau đó, hắn ngay lập tức phóng ra khỏi hang đá, không quên kích hoạt trận pháp ẩn thân cùng với huyết mộng cầu, nhanh như chớp phóng thẳng vào trong làn sương mù, tất cả khí tức của hắn lúc này đều bị khống chế ở mức thấp nhất đảm bảo cho mọi yêu ma hung thú xung quanh không cảm nhận được.

Hắn chỉ duy trì Kim đồng để quan sát nơi nào có hồn linh, bởi vì trên Thiên Kiều sơn số lượng hồn linh quanh quẩn rất nhiều, chúng bay lượn trong làn sương mù dày đặc nên cũng rất dễ bắt gặp.

Không đến nửa tiếng hắn đã bắt được mấy trăm hồn linh phẩm cấp không tồi, nếu như từ đây đến tối hoạt động hết công xuất thì hơn một vạn hồn linh có thể hoàn thành một cách hoàn hảo.

Tuy nhiên trong lúc hắn truy tìm hồn linh cũng thu thập được không ít bảo vật cùng linh dược, bảo vật mặc dù chỉ là mảnh vỡ nhưng vẫn có giá trị để nghiên cứu, bởi vì nơi này từng là khu vực của một tông môn thượng cổ, chỉ cần là bảo vật đều sẽ có giá trị liên thành, cho dù là mảnh vỡ thì thứ làm nên nó cũng là tài liệu luyện khí cực kỳ quý giá.

Còn linh dược thì khỏi cần phải bàn, đa số đều là linh dược ngàn năm cũng có không ít linh dược vạn năm, nhưng đa số linh dược từ bốn vạn trở lên đều được hung thú tầm cỡ thất phẩm hay bát phẩm canh giữ, không thể tùy tiện trêu chọc được.

Nói là không thể trêu chọc nhưng mạng thì có một cái, chỉ cần can đảm là không có thứ gì hắn không làm được, nhưng bây giờ linh dược hắn không thiếu.

Có thể bồi bổ hắn tu luyện trong một thời gian rất rất dài, dù sao cũng là tất cả linh dược của một mảnh dược viên, số lượng đương nhiên không dưới một năm ngàn gốc, mà từ trước đến nay hắn mới sử dụng được có mấy chục gốc, tổng số chưa đến một phần trăm.

Đan dược thì hắn cũng không thiếu nốt.

Cái thiếu bây giờ là linh thạch cùng công pháp phù hợp với mình, chứ sử dụng mấy cái công pháp như Tu La Bí Điển có ngày tự mình lại hại mình, điển hình là lúc trước.

Vì vậy nên liệt nó vào mục cấm pháp chỉ có thể tham khảo, không thể áp dụng vào thực tiễn nếu như còn muốn mạng.

“Thôi đánh nhanh rút nhanh!”

Mạc Hiểu Nam hoá thành một bóng đen lần nữa ẩn vào làn sương mù.

Ở một bên khác.

Có một bóng đen bốn chân đang bò trên mặt đất, cách đó bảy mươi mét là một cái cây cao bốn tất, lá trên cây có màu vàng nhạt pha lẫn màu xanh xanh óng ánh giữa bóng tối, từng phiến lá đều tràn đầy sinh cơ, nhưng thứ làm cho cáo đen chú ý là những quả màu tím nhạt trên cây, mỗi quả đều được bao bọc bởi từng sợi đạo vận huyền diệu cùng sinh mệnh lực, xung quanh nó là mười sáu khối u màu đen to bảy mét cao hơn ba mét, nếu như tập trung cảm nhận, có thể nhận thấy những khối u này đều là vật sống.

Con cáo đen vẫn từ từ bò đến bên cạnh cái cây, nó không hề bỏ những khối u màu đen vào trong mắt, bởi vì mắt nó bây giờ chỉ có những trái màu tím kia cùng những phiến lá đầy sinh cơ kia mà thôi.

Do thân hình nhỏ bé cùng bộ lông màu đen không tì vết, nên việc ẩn nấp dễ dàng hơn bao giờ hết, cộng thêm thiên phú ẩn thân, trừ khi nó tự phạm sai lầm nếu không thì không có bất cứ thứ gì có thể phát hiện nó.

Nó chậm rãi chậm rãi bò một cách hết sức nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc nó đã đến bên cạnh gốc cây kia, không chờ đợi lâu nó lập tức há miệng thật to nuốt nguyên cái cây vào trong bụng, rồi từ từ lui ra sau một cách chậm rãi như lúc nó bò vào, không nóng vội chạy khỏi chỗ này, nó lui về một góc tối nhẹ nhàng đào ra một cái lỗ nhỏ rồi chui xuống lấy chân hất hất đất trở lại chỗ cũ, rồi im lặng chờ đợi.

Năm phút sau.

Tất cả các khối u bên trong hang động bắt đầu cựa quậy, hơn mười sáu tia thần thức tản mát ra bao trùm cả một không gian rộng lớn.

Ngay sau đó vô số âm thanh gào rống, tiếng dậm chân đột nhiên phát ra, mấy ngọn núi lân cận cũng rung động kịch liệt.

Grào!! Grào!!..Uông!.

Ầm!...ầm!

Mạc Hiểu Nam cách đó mấy chục dặm, cũng có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển.

Hắn lập tức quay đầu về phía rung chấn truyền đến, hai mắt nheo lại, hai con ngươi chợt lóe lên một tia sáng màu vàng, hai tai run run cố gắng nghe nhiều nhất có thể.

Tuy bị sương mù cản trở tầm nhìn, nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy man mán cảnh vật cách đó vài dặm.

“Phải tránh xa nơi thị phi này mới được, mấy chục dặm mà vẫn cảm nhận được động tĩnh bực này, thì thực lực của đối phương ắt hẳn cao hơn mình quá nhiều!” Hắn lẩm bẩm trong mắt cũng hiện lên một chút sợ hãi.

Nói xong hắn từ từ lùi về phía sau hoà mình vào làn sương trắng biến mất không thấy gì nữa, khí tức cũng hoàn toàn biến mất, giống như hắn chưa hề xuất hiện đây.

Sau hàng loạt tiếng gầm rú gào thét vang vọng cả đất trời, lúc này Thiên Kiều sơn cũng trở về vẻ yên tĩnh chết chóc của nó.

Ở diễn biến khác.

Một thanh niên mặc một bộ đồ trắng viền xanh bên trên còn có thiêu một con băng long, nhưng tai lại đeo một chiếc khuyên, tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu xanh đen: “Theo như trí nhớ thì nó ắt hẳn phải ở chỗ này mới đúng!”

Đúng vậy người thanh niên này là Dương Hàn, nhưng ngoại hình lúc này đã thay đổi rất nhiều, từ ngoại hình kiểu tóc và còn đeo thêm khuyên tai.

Hắn tìm tòi hơn mấy ngày trời trong một khe núi xung quanh được bao phủ bởi vô số tảng pha lê khổng lồ, nhưng cũng không tìm thấy thứ mình đang cần tìm nên chỉ có thể bỏ cuộc.

“Chẳng nhẽ lúc trước mình chép toạ độ sai hả ta?” Hắn lẩm bẩm.

“Không, tọa độ chỉ về nơi này thì đúng rồi, nhưng lối vào lại bị người ta dời đi nơi khác.”

“Chẳng nhẽ có ai ngoài mình biết được lối vào sao?”

Đang suy nghĩ thì sau lưng bỗng có tiếng sột soạt tiếng bước chân truyền đến.

Hắn lập tức giật mình không quay đầu lại nhìn, mà liếc mắt sang một bên lạnh lùng nói: “Là kẻ nào!”

Nhưng đáp lại hắn là một giọng nói yêu kiều đầy mị lực: “Tiểu Dương Dương, chỉ mới có mấy trăm năm không gặp mà lá gan lại mập thêm không ít nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.