Nương theo lời hắn nói quang cầu bắt đầu nứt ra, từ bên trong quang cầu hai thân ảnh đáp xuống đất, đó là Mạc Hiểu Nam cùng Lâm Phi Nhi.
Lúc này Lâm Phi Nhi người cũng cao hơn lúc trước không ít, nảy nở hơn trước không ít, riêng chỉ có Mạc Hiểu Nam teo đi chứ không thấy lớn, vẫn là một mét hai cùng đôi mắt mái tóc xanh thâm thúy.
“Tiền bối ngươi đừng nói như thế, vãn bối còn nhỏ nhu cầu sinh lý không có, làm sao có thể làm ra chuyện đó, huống chi cơ thể còn có thương thế!”
“Èo chán thế! Ngươi thấy con nhà người ta dáng ngon này, hiền diệu bậc này, độ sinh đẹp thì phải nói có mấy người sánh bằng, thấy khí chất của người ta chưa, huống chi nàng rất vừa mắt ngươi.”
Tiêu Dao Tử lại gần hắn chỉ chỉ: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, như ngươi tận ba năm, là ba năm đấy biết chưa, đừng nói là một đống rơm, cho dù là ngàn đống vạn đống cũng cháy thành tro hết rồi đấy có biết không.”
“Thế mới nói ai thấu hiểu được cho nỗi lòng của bậc làm cha làm mẹ.”
“Ai mà chả mong muốn con cái của mình thành gia lập nghiệp, có mái nhà êm ấm.”
“Còn ngươi, cơm nấu ba năm gạo nước còn nguyên.” Tiêu Dao Tử làm ra vẻ đắng chát, kiểu rèn sắt không thành thép.
Bên cạnh Lâm Phi Nhi nghẹn đỏ cả mặt, lờ đi bọn hắn coi như không nhìn thấy, cũng như không nghe thấy gì.
“Tiêu tiền bối vậy ngươi có thê tử chưa, sao mà sành sỏi chuyện đời dữ vậy, hay là súng đến bây giờ cũng chỉ để trang trí cho đẹp?” Mạc Hiểu Nam không nhịn được mà nói nhỏ vào tai hắn.
“Nói mới nhớ, vãn bối sống đến giờ không bằng con số lẻ của tiền bối luôn đó, hay là để vãn bối giới thiệu cho….”
Tiêu Dao Tử vội cắt ngang lời nói của hắn, còn trả lời bằng chất giọng khinh bỉ: “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Nếu như không phải lúc trước ta ham hố thì bây giờ không đến nỗi này, cũng không phải phụ lòng người thân.”
“Nhưng nhìn ngươi ta lại thấy nhớ bản thân năm đó, vì vậy đừng mải tu luyện mà quên mất bản thân, đánh mất thứ mà phụ mẫu giao phó đấy, chả biết ngươi còn nhớ hay đã quên mất rồi nữa.”
“Nhưng thôi, không nói với ngươi nữa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, ta đã tìm được truyền tống trận đi đến tầng ba.”
Bên trong gian nhà trúc Vân Vũ Thanh Cung bước ra, vươn tay ngáp một cái, bế quan ba năm đối với hắn cũng giống như cái chớp mắt.
“Chào mọi người!” Vân Vũ giơ tay lên vẫy vẫy.
Tiêu Dao Tử gật đầu.
Sau đó hắn hoá thành một tia sáng chui vào mi tâm của Mạc Hiểu Nam.
“Chào Vân Vũ tiền bối +2.”
Lúc này Mạc Hiểu Nam đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu hai người đi theo hắn.
Sau khi thu dọn xong.
Ba người hoá thành đốm sáng bay về phía tây, mon men theo tòa thành cuối cùng cũng tìm thấy một cái truyền tống trận, nhưng khi bọn hắn đặt chân xuống, mới nhận ra truyền tống trận này không còn nguyên vẹn, mà có rất nhiều vết nứt khiến phù văn bên trên không liên kết lại được.
Vân Vũ lấy tay sờ sờ, sau đó quay người lại nói.
“Truyền tống trận này bỏ hoang không dưới vạn năm, đa số phù văn bên trên đều đã bị mài mòn do năm tháng, nên bây giờ chỉ còn cách là tu sửa chúng lại.”
“Nhưng với truyền tống trận quy mô lớn như thế này, quá trình tu sửa chắc tốn không ít thời gian, nhưng ta vẫn cảm nhận được toà đại trận này phải cần thứ gì đó để khởi động.”
Lúc này bên trong mi tâm của Mạc Hiểu Nam một đốm sáng bay ra, sau đó hóa thành Tiêu Dao Tử.
“Không cần phải sửa lại làm gì cho tốn thời gian, tiểu Mạc lên nhớ canh chuẩn toạ độ mà ta đã nói.”
Mạc Hiểu Nam cũng ăn ý, hắn đưa tay lên ấn ký trong tay một lần nữa sáng lên, đôi tay uyển chuyển chẳng mấy chốc đã vẽ ra một trận pháp nhỏ trên không.
Sau đó đưa tay ấn xuống mặt đất, toà truyền tống trận lúc này đột nhiên sáng lên, bắt đầu khởi động linh khí từ bốn phương tám hướng hội tụ lại một chỗ, truyền tống trận mở ra một lỗ hổng hút tất cả bọn hắn vào bên trong.
Sau đó lỗ hổng từ từ tan biến.
Nhưng ở phía xa xa truyền tống trận rất nhiều con mắt mở ra, còn phát ra giọng nói.
“Bao nhiêu năm chờ đợi rốt cuộc cũng có thể đi xuống tầng kế tiếp!”
- ------------------
Một bên khác, Mạc Hiểu Nam đang đứng trên một miệng núi lửa, phía trước là một mảnh rừng chết bạc ngàn đầy âm u đầy sát khí, phía sau là biển cả vô tận im ắng đến lạnh người, mà hắn lúc này chỉ có một mình, Lâm Phi Nhi cùng Vân Vũ chẳng biết đã bị truyền tống đến nơi nào.
Sau khi đến tầng ba hắn cũng nhận được không ít phúc lợi, tu vi cũng tăng lên không ít, sắp đến trung kỳ đỉnh phong rồi, nhất là cầm được một kiện lục phẩm bảo y.
Phòng ngự cũng coi như là tuyệt cú, có thể giúp hắn tránh được mấy kích chí mạng của luyện hư cao thủ thậm chí là hợp thể cao thủ.
Lúc này trong cơ thể hắn Tiêu Dao Tử bay ra, hắn cũng theo bản năng dò xét nơi này.
“Theo như vãn bối thấy chúng ta nên đi về phía trước, chứ phía sau là biển cả rộng mênh mông, mật độ yêu vật so với trên đất liền nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.”
“Tiểu tử ngươi đúng, nhưng sao ngươi biết ít yêu thú là an toàn?”
Tiêu Dao Tử nhặt lên một viên đá ném ra xa.
Viên đá chỉ bay được vài trăm mét, thì bị một vật thể khổng lồ từ dưới làn sương mù phóng lên đớp mất.
“Đấy!!”
“Ít không thể nói lên được hai từ an toàn, đôi khi ít nhưng chất lượng lại rất cao.”
Nghe vậy Mạc Hiểu Nam liền khoanh chân ngồi xuống, tay chống cằm suy nghĩ cách để vượt qua chỗ này.
Tiêu Dao Tử bay qua bay lại nói: “Nơi này mặc dù nguy hiểm nhưng, với thực lực của ngươi chỉ cần không gặp hung thú trên tứ phẩm thì chuyện vượt qua, chỉ là ta vừa ngửi thấy khí tức của bảo vật.”
“Ngươi có muốn chiến một trận không, nếu như may mắn bảo vật về tay thì một bước lên mây cũng chả phải đùa.”
Mạc Hiểu Nam nghe lập tức phấn chấn, hai mắt sáng như đèn ô tô.
“Đi!! Nơi nào có bảo vật nơi đó có ta!”
“Mạc Hiểu Nam ta chưa bao giờ sợ chết….”
- ----------------------
5 tiếng sau.
“Phù phù!!!”
“Cmn! Mém chút nữa là đi thẳng vào lòng đất! Không phải cơ thể trở về như cũ thì bây giờ đã phơi xác phương xa.” Mạc Hiểu Nam dựa người vào một gốc cây, mặt đầy mồ hôi hơi thở gấp gáp, trong người còn ôm mấy chục gốc thảo dược màu đủ màu sắc.
Phía xa xa đang có hai con yêu thú hung mãnh cực kỳ đang oánh nhau.
“Nhưng không sao! Mấy con yêu vật không có não như các ngươi thì sao thắng được nhân loại! Hắc hắc!”
Hắn lập tức thu mấy chục gốc linh dược vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó ngồi chờ hai con yêu thú không não kia tàn sát lẫn nhau rồi chỉ việc ra thu lợi.
Nhưng cũng không quên đề phòng xung quanh.
Đột nhiên một tiếng nổ từ phía xa truyền đến.
“Ầm!!!”
Xác yêu thú văng tung toé, Mạc Hiểu Nam cũng bị dư chấn thổi bay.
“Lại gì nữa đây!!!”
Hắn quay đầu lại thì thấy trên mặt đất xuất hiện vô số sát linh, chúng chui ra từ thanh đại kiếm cao ngàn trượng toát ra hung khí bức người.
Mạc Hiểu Nam lập tức điều chỉnh tư thế tiếp đất một cách an toàn, hai mắt rung động không ngớt.
Bởi vì những sát linh này uy thế kinh thiên, khát máu tột độ, chỉ trong vòng vài giây đã diệt sát toàn bộ yêu thú trong phạm vi gần đó, không những thế còn có dấu hiệu sản sinh linh trí.
“Chật!! Rút quân thôi tiểu Nam đám sát linh này chúng ta không thể động vào, nếu như để bọn chúng tóm lấy thì ta cũng không cứu được ngươi.”