Một bên khác, mấy con yêu thú đã hoá hình ẩn núp trong bụi cây, bọn chúng chỉ chờ trận pháp phòng ngự và cấm chế của ngôi mộ suy yếu, bọn hắn sẽ trong chớp mắt chế ngự hai cây Dong Ma Tà thụ.
Nhưng bọn hắn không biết ở phía sau mình đang có nguy hiểm đến gần.
Mạc Hiểu Nam bước đi nhè nhẹ trong làn sương mù, hắn giống như quỷ vật phiêu phù mà không phát ra tiếng động hay bất kỳ khí tức gì.
Trong tay còn cầm theo một chiếc côn dài hơn một mét, từ từ tiến lại phía sau đám kia, nhưng nghe đám bọn hắn sẽ nhân lúc cấm chế yếu đi sẽ trấn áp hai cây Dong Ma Tà thụ kia oanh tạc cấm chế mở ra mộ cổ.
Nên Mạc Hiểu Nam lựa chọn lùi lại, không phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Nhưng đám vẫn cảm thấy sống lưng lành lạnh nên quay người lại, nhưng kết quả lại chả thấy gì.
Trong sương mù Mạc Hiểu Nam lại ẩn hiện ẩn hiện, tiếp tục chờ đợi đám kia hành sự rồi mình ăn ké.
Đương nhiên hắn là có chuẩn bị, để đề phòng trường hợp vừa chạy ra là bị dính đạn lạc, nên đã mặc kiện lục phẩm bảo y kia lên người, không quên biến thanh hắc côn trở lại thành mũi thương quen thuộc.
Hai giờ sau, trận pháp cùng cấm chế của mộ cổ bắt đầu suy yếu, hai con Dong Ma Tà thụ cũng thức dậy lần nữa, chúng giống như được lập trình sẵn để bảo vệ mộ cổ những lúc trận pháp suy yếu.
Mã Hiểu Nam lúc này nắm chặt trường thương, cố gắng điều hoà hơi thở, giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Lúc trận pháp cùng cấm chế suy yếu nhất, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo tàn ảnh, đạo tàn ảnh này hét lớn.
“Ma Phiên Ấn!!”
Một bức tượng khổng lồ màu đen ngay lập tức xuất hiện, sau đó rơi xuống với tốc độ bàn thờ, không đợi hai cây Dong Ma Tà thụ phản ứng, đại ấn đã đè bọn chúng xuống mặt đất.
“Bùm!!!!”
Mặt đất chung quanh lập tức nứt ra từ rãnh lớn, đất đá văng tứ tung cát bụi mịt mù.
Bên trong khu rừng bốn thân ảnh bay ra, trong tay còn cầm theo một pháp bảo giống như la bàn.
Pháp bảo ngay sau đó phát ra ánh sáng màu đỏ, bốn cái bắt đầu tách ra sau đó dung hợp lại thành một, cuối cùng phóng thẳng về phía trận pháp.
Khi hai thứ đụng vào nhau, trận pháp giống như gặp thứ khắc chế mình, nó bắt đầu rung lắc từng vết nứt hiện ra trên trận pháp, và cấm chế cũng không ngoại lệ.
Lúc này bốn thân ảnh còn dùng vũ khí đánh vào trận pháp, khiến cả một toà trận pháp khổng lồ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, cánh cửa đá cũng vỡ thành từng mảnh bay vào bên trong.
Mạc Hiểu Nam không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh lối vào, cước bộ chậm rãi không phát ra bất kỳ động tĩnh nào, từ từ vào trong.
Bên ngoài bốn đạo thân ảnh kia bay thẳng vào bên trong, người đang trấn áp hai cây Dong Ma Tà thụ, cũng buông lỏng sau đó phóng thẳng vào bên trong mộ cổ.
Trong lúc Ma thụ còn choáng váng, thì hơn mấy chục đạo thân ảnh từ trong rừng cây phóng ra hóa thành lưu quang bay thẳng vào bên trong mộ cổ.
Khi hai cây Dong Ma Tà thụ bình tĩnh lại thì mọi chuyện đã xong, bọn nó há miệng gào thét, dường như muốn xông vào bên trong mộ cổ giết hết đám trộm mộ kia.
Nhưng vì ước chế nào đó nó không thể đi vào bên trong, nên chỉ có thể đứng bên ngoài phát tiết.
Bên trong mộ cổ thật sự quá rộng lớn, nó giống như một mê cung không lối thoát, Mạc Hiểu Nam mày mò hơn mấy giờ đồng hồ cũng không thể tìm được lối thoát.
Nhưng lúc hắn đang chạy ra một ngõ hẻm, thì thấy rất nhiều người đang tranh đấu vì một thứ gì đó, hắn lập tức khoác lên người một tấm vải đen có khắc trận pháp, nép sát vào tường từ từ lại gần.
Trận chiến cực kỳ khốc liệt, cả một gian phòng lớn, đều bị đánh thành một tàn tích không hơn không kém.
Trong lúc nảy lửa thì Mạc Hiểu Nam đã áp sát được mấy món bảo vật, hắn từ từ chậm rãi lấy từng món một mà không để người khác phát hiện, khi lấy được một món thì hắn sẽ dùng cái khí tức kia, ngưng tụ lại thành món đó và đặt lại chỗ cũ.
Lấy xong, hắn từ từ lui lại trong âm thầm, không một dấu vết biến mất khỏi trận chiến đoạt bảo, sau khi đã cảm thấy an toàn hắn mới kết ấn hoá giải mớ bảo vật giả kia, bảo vật giả ngay lập tức hóa thành không khí biến mất.
Tất cả những kẻ tham gia cuộc chiến đều ngây ngốc tại chỗ, không hiểu vì sao đống bảo vật lại biến mất không một dấu vết.
“Là ai là ai đã cướp bảo vật của ta, là aii!!!!!!” Một tiếng rống cực kỳ lớn vang lên, dội khắp ngõ ngách của hành lang.
Bên kia Mạc Hiểu Nam đang đi trong một dãy hành lang khác, miệng còn cười không ngớt.
Hắn không ngờ rằng bảo vật lại đến tay một cách quá dễ dàng, không tốn sức lại chả phải đổ máu, khi nãy trong mớ bảo vật hắn thấy được một món khá là hợp ý của hắn lúc này.
Đó là một cái pháp bào màu đen, không những thế nó còn có trận pháp ẩn dấu tu vi cùng khí tức, có nó những vụ cướp trá hình của hắn sẽ dễ dàng hơn.
“Tiểu Nam rẽ trái sau đó đi bốn trăm mét sẽ thấy một căn phòng, vào đó có bảo vật.” Tiếng nói của Tiêu Dao Tử vang lên trong đầu hắn.
Mạc Hiểu Nam không chần chừ mà chạy một mạch đến căn phòng đó, hắn đùn cơ đít hít cơ mông mới mở được cánh cửa đá, bên trong là một đống đan đỏ như lửa chất cao như núi.
“Hồng Nguyên đan còn nhiều như thế này nữa, chuyến này phát tài rồi!” Hai mắt hắn sáng lên lao thẳng về đống Hồng Nguyên đan.
Còn Tiêu Dao Tử lúc này bay ra khỏi cơ thể hắn, nhìn đống hồng nguyên đan chỉ thở dài: “Chỉ vài viên Hồng Nguyên Đan đã làm ngươi sáng cả mắt, đúng là lập trường không vững.”
Cái hắn cần lúc này là thứ đang ở sâu bên trong kia, Thanh Thiên Hồng Ngọc Hồn có tác dụng bồi bổ linh thể.
“Hắc hắc chuyến đi mộ cổ này quả không phí, có cái này thì tu vi hồi phục đến Luyện Hư là trong lòng bàn tay.”
Hắn cũng chẳng biết cách nào ngoài cách này, linh thể thì cũng phải cày cuốc như những người khác thôi.
Hắn phiêu phù đến bên cạnh Thanh Thiên Hồng Ngọc Hồn, đưa tay cầm nó lên sau đó há miệng nuốt vào trong bụng.
“Ợ!”
Ợ dài một cái, sau đó lại hoá thành lưu quang bay về cơ thể Mạc Hiểu Nam, bắt đầu quá trình tiêu hoá.
Còn Mạc Hiểu Nam lúc này vẫn còn đang bơi trong Hồng Nguyên đan, bởi vì loại đan dược này rất có lợi trong việc tu luyện, nó có tác dụng còn lớn hơn cả linh thạch.
Hắn mất gần mười lăm phút mới hốt hết núi Hồng Nguyên đan, vừa bỏ đầy một cái túi trữ vật bán kính 10x20m.
“Khà khà có đống đan này, ta không tin mình không đột phá Hoá Thần.”
Nhưng lúc này ở ngoài cửa có tiếng bước chân, hắn lập tức khoác lên người một tấm vải đen, đứng nép trong góc tối.
Bên ngoài ba thanh niên hai thiếu nữ mặc đồ đen đi ngang qua, còn tiện thể nhìn vào bên trong phòng, nhưng không thấy gì mà chỉ cảm nhận được linh lực còn sót lại.
“Tên vừa mới lấy bảo vật ở chỗ này, chắc chưa chạy xa chúng ta đuổi theo!”
Cả đám người lập tức chạy theo dãy hành lang.
Mạc Hiểu Nam từ trong góc tối đi ra, khuôn mặt còn mỉm cười.