Chiến Và Hòa

Chương 120: Chương 120: Đồng hành




Người đàn ông mắt đen nhìn lại nó bằng ánh mắt mơ hồ: “Cái gì cơ?” Trong lòng lại thầm suy đoán. Tình huống hiện tại có lẽ là trái ngược hoàn toàn với việc hắn không thể đụng vào Harry trước kia: ngày trước, mỗi khi tiếp xúc với da thịt của cậu bé, hắn đều đau đớn, bỏng rát vô cùng, còn cảm giác bây giờ chính là sự ấm áp khi tìm thấy một nửa phù hợp. Quả nhiên phép thuật linh hồn thay đổi tùy theo tình cảm.

“Hermione, Hermione!” Harry nhận thấy không thể trông cậy tìm ra được đáp án từ vẻ mặt của hắn, nó ôm tay đứng dậy, lớn tiếng gọi cô bạn đang canh giữ bên ngoài lều. Cảm giác này rất kỳ lạ, nó chưa từng trải qua bao giờ!

“Có chuyện gì thế?” Hermione vội vén cửa đi vào. Ánh mắt của cô nàng rơi xuống người đàn ông xa lạ đã ngồi dậy, có chút kinh ngạc, giọng điệu lãnh đạm: “Anh tỉnh rồi.” Nhân lúc hắn hôn mê, cô bé đã kiểm tra cánh tay của hắn, kết quả tất cả đều bình thường, vẻ mặt của Harry lúc đó đúng kiểu ‘bồ thấy mình nói đúng chưa’.

“Anh ta…” Harry há miệng thở dốc, không biết nên miêu tả như thế nào.

Voldemort nhận ra được Hermione có chút đề phòng với mình, liền khách sáo nói, “Tôi đã làm phiền đến hai người rồi, thật ngại quá.” Kinh nghiệm tiếp xúc với Hermione có thể nói là nhiều, cô nàng này thuộc dạng người mạnh miệng mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng.

Harry đưa lưng về phía Voldemort, liên tục nháy mắt với Hermione ý bảo cô bé hòa nhã hơn một chút. “Rold… Tôi có thể gọi anh như vậy chứ?” Nó quay đầu hỏi Voldemort, đến khi nhận lại được một nụ cười nhẹ và cái gật đầu chứng tỏ người kia đồng ý, nó mới quay lại nói với Hermione: “Anh ấy đã quên mất tại sao lại có mặt ở nơi này rồi.”

“Cái gì?” Hermione cũng sửng sốt. Cô nàng những tưởng sau khi vết thương của hắn lành lại thì sẽ lập tức rời đi, bây giờ lại… “Lẽ nào anh ta bị ếm bùa Lú lẫn?” Cô bé cau mày nói, “Vì vậy mới quên một số chuyện xảy ra với mình?”

“Rất có thể.” Harry quay đầu nhìn phản ứng của người đàn ông tóc đen.

Lông mày người kia đang nhíu chặt, một tay bóp bóp huyệt thái dương: “Tôi không nhớ được gì cả… Đầu rất đau…”

Harry và Hermione đưa mắt nhìn nhau. Đây là tác dụng thường thấy của bùa Lú lẫn – quên đi một số chuyện mà người ếm bùa muốn người bị ếm quên đi, nếu người bị ếm cố gắng nhớ lại thì sẽ bị đau đầu, sau đó, nếu vẫn cố tìm cách nhớ ra thì ý thức sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng – trở nên điên khùng như Lockhart chính là một ví dụ.

“Đừng nghĩ nữa, anh cứ nghỉ ngơi trước đi.” Cuối cùng Hermione cũng không đành lòng nhìn người kia phải khó chịu như vậy. Đáng nghi thì đáng nghi, phiền phức thì phiền phức, cố ép người bị ếm bùa Lú lẫn nhớ lại sẽ gây ra hậu quả rất tồi tệ, cô nàng không thể ép người ta đến mức hóa điên được.

Voldemort mỉm cười. Nhưng sắc mặt hắn vẫn nhợt nhạt vô cùng, người lung lay tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Động tác này của hắn càng khiến dấu vết trên cổ hắn càng lộ rõ. Lúc này nó đã không còn mang màu hồng như lúc trước nữa, mà đã chuyển sang màu tím hồng đáng sợ.

Vết thương kia nhìn thật sự rất ghê người, Hermione hít sâu một hơi. “Anh ngồi yên, đừng nhúc nhích.” Cô nàng lục tìm từ trong túi xách ra một cái lọ rồi đưa cho Harry, “Mình nghĩ cần phải thêm thuốc lên vết thương của Rold.” Sau đó nói với người đang nằm trong túi ngủ, “Anh nghỉ ngơi đi.”

“Tôi phiền hai người nhiều quá…” Voldemort biết khổ nhục kế của mình đã có hiệu quả, hơi rũ mắt cảm ơn. Dáng vẻ này của hắn kết hợp với sắc mặt tái nhợt như chỉ một ngọn gió thổi qua cũng ngã xuống thật sự khiến người ta thương xót.

Gryffindor đều dễ tin người như vậy. Lúc này hai người Harry đã không còn chút hoài nghi và đề phòng với người xa lạ mới nhặt về kia nữa, ít nhất bây giờ là như vậy. Bản thân thì lãnh đạm, nhưng người ta lại cảm kích đến như thế khiến Hermione vô cùng xấu hổ. Cô nàng ho một tiếng, rồi đi ra bên ngoài tiếp tục canh chừng, để lại Harry và Voldemort ở trong lều. Về phần Harry, nó cũng cảm thấy cứ giữ mãi nghi ngờ và đề phòng cũng không được hay cho lắm. May mà thuốc Hermione đưa cho nó là dạng xịt, nếu không phải dùng tay thoa thuốc, rồi lại có cảm giác kia thì không khí giữa nó với người tên Rold này sẽ càng thêm lúng túng.

Đến khi Voldemort nhắm mắt vào ngủ [giả thôi], Harry mới rón rén đi ra ngoài căn lều, rồi phóng một cái bùa Ù tai. Sau khi nó kể lại phản ứng kỳ lạ lúc nãy xong, đến cả Hermione cũng không nghĩ ra một cái lý do giải thích thích hợp nào. “Một luồng nhiệt?” Cô nàng hỏi lại, “Mình chưa từng nghe thấy phản ứng như vậy, hai người chỉ mới khẽ đụng vào nhau thôi à?”

“Thật ra trước đây đã có, nhưng hoàn toàn khác lúc nãy.” Harry hạ giọng, nó cũng đang cẩn thận suy nghĩ, “Bồ có nhớ ngày trước, mỗi lần Voldemort đụng vào người mình, những chỗ da thịt tiếp xúc đều biến thành tro không? Về sau hắn lấy máu của mình để hồi sinh, mỗi lần tiếp xúc lại thành mình bị đau.”

Hermione bịt miệng lại, hai mắt mở lớn. “Voldemort ư? Bồ có chắc chắn người chúng ta nhặt về không phải là hắn không?”

“Trước đó mình cũng nghi ngờ…” Harry cân nhắc nói, “Nhưng giờ có vẻ đúng là không phải… Nhưng phản ứng đó thực sự rất kỳ lạ.” Sau đó nó nghĩ tới một điểm quan trọng, “Bồ có cho rằng, nếu anh ta thực sự là Voldemort, chỉ vì không nhìn thấy vết thẹo mà hắn không nhận ra mình được không? Hơn nữa, bồ có chắc chắn phản ứng đầu tiên của hắn ta khi nhìn thấy mình không phải là Avada Kedavra?”

Câu nói này thật khiến người ta không thể phản bác. Hermione không nói gì nữa, con ngươi đảo quanh. “Thật ra mình cũng không muốn cứ gặp người lạ là lập tức sinh ra sự đề phòng,” Cuối cùng cô bé nói, “Rold bị thương không nhẹ, chúng ta cũng không thể bỏ mặc anh ta như vậy được, cứ đợi thêm vài ngày nữa xem thế nào.”

Harry đồng ý với suy nghĩ này của cô bé. Nó vẫy đũa phép phá bỏ bùa Ù tai, đi vào bên trong lều. Nó thấy người đàn ông tóc đen vẫn nhắm mắt, trong lòng cũng hơi thả lỏng, ngồi xuống ghế sô pha lấy trái Snitch vàng ra nghiên cứu, không hề hay biết khóe môi người nọ khẽ cong lên. Đây chính là kết quả Voldemort muốn đạt được trong mấy ngày nay. Như vậy vết thương của hắn càng chậm liền thì hắn càng có cơ hội gia nhập với hai người, thực hiện kế hoạch của mình.

Đến trưa hôm đó, hắn lại có thêm cơ hội nữa. Gần giờ ăn trưa, Hermione gọi Harry đi ra ngoài, hai người nhỏ giọng thảo luận về vấn đề đồ ăn. Bọn nó còn chút đồ ăn, nhưng rất khó ăn, để một người bệnh ăn đồ ăn đó – đặc biệt còn là một người bị thương ở cổ – là một vấn đề không nhỏ. Hermione cảm thấy mình nên luyện tập thêm về bùa chú Chữa lành cho thành thạo hơn, Harry thì cho rằng bọn nó có thể hầm ngô đóng hộp nhừ một chút là được. Bọn nó còn chưa thảo luận xong, chợt ngửi thấy mùi thơm từ trong lều bay ra.

“Những thứ này là… Ở đâu ra vậy?” Harry và Hermione vừa bước vào trong lều liền sửng sốt. Trong lều vốn trống không giờ đã xuất hiện thêm một chiếc bàn tròn bày đầy thức ăn. Khăn trải bàn trắng muốt, sang trọng, mang đậm phong cách quý tộc nhưng bọn nó không hề chú ý đến điều này. Trên thực tế, dù cho đồ ăn trên bàn không bày biện đẹp mắt đến thế cũng đủ để thu hút hết tầm mắt của hai đứa nó rồi. Không nói đến việc thức ăn còn đang nóng hôi hổi, mà mỗi đĩa thức ăn đều như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

“Tôi đang định ra gọi hai người vào.” Người đàn ông tóc đen ngồi bên bàn, “Tuy rằng chỉ là mấy món ăn thanh đạm cho người bị thương, nhưng gia tinh làm rất nhiều, hai người cùng ăn đi.”

“Gia tinh?” Hermione nhanh nhạy bắt được từ này, lên tiếng hỏi lại, “Anh có một con gia tinh sao?”

“Không phải của tôi, là của một người bạn của tôi. Người đó sai bảo con gia tinh phải đưa cơm cho tôi đúng giờ.” Rold thản nhiên giải thích, dao nĩa trong tay hắn lấp lánh, dễ dàng nhận ra đó là đồ của kẻ có tiền.

“Vậy chắc bạn anh sẽ đón anh về chứ, trên người anh còn có vết thương mà.” Harry tiếp lời. Gia tinh đưa cơm đều qua pháp thuật, giống như ở Hogwarts là chuyển thẳng từ phòng bếp dưới lòng đất lên, cho nên bọn nó không nhìn thấy con gia tinh cũng là chuyện bình thường. Có điều, bạn của người đàn ông tên Rold kia đã có một con gia tinh, chứng tỏ người kia là một người trong gia tộc thuần huyết nào đó, mà Rold lại có một người bạn như thế…

Rold cầm một tờ báo lên. Nó bị cái ấm đun nước chắn mất nên lúc này Harry và Hermione mới nhìn thấy. “Tôi cũng đang muốn nói với hai người chuyện này…” Hắn đưa tờ báo cho hai đứa, “Có lẽ thôi phải làm phiền hai người thêm một thời gian nữa… Tôi đang bị truy nã.”

Hermione vừa định mở miệng nói gì đó liền bị câu nói cuối cùng của hắn làm cho nuốt trở lại. Cô nàng nhận lấy tờ báo, lập tức nhìn thấy cái tên Mar Rold trong chuỗi danh sách dài ngoằng những người đang bị truy nã, với tội danh là pháp sư máu lai bị giam giữ đào tẩu. Harry cũng nhìn thấy, hai đứa nó đưa mắt nhìn nhau. “Nhưng chúng tôi…” Hermione muốn nói không thể cho hắn cùng đồng hành được, nhưng giọng điệu yếu ớt – bởi vì cô nàng vừa phát hiện ra mình không để đưa ra được một lý do chính đáng nào cả.

“Không có ai lại đi dã ngoại giữa lúc hỗn loạn thế này cả.” Rold nói, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh. “Hai người cũng bị truy nã, đúng không? Tôi đoán hai người không muốn cho tôi biết tên thật. Nhưng chuyện này không quan trọng.” Hắn thấy Hermione hoang mang nhìn sang Harry, giọng đều đều, “Hai người đã cứu tôi, hơn nữa giờ chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền.”

Suy nghĩ của Harry lập tức cuồn cuộn trong đầu. Những chuyện trước mắt có vẻ như là thật, thời gian, hoàn cảnh đều không có vấn đề gì. Đương nhiên, nếu Rold kia là một Tử Thần Thực Tử thì chẳng có gì khó khăn để tạo một danh sách truy bắt giả, nhưng hắn việc gì phải phí công giả bị truy nã để đi theo hai người bọn nó, gọi đồng bọn đến sẽ giải quyết nhanh hơn nhiều. Nhìn phong cách của hắn và đồ ăn bày biện trên bàn, chắc chắn hắn xuất thân trong một gia đình giàu có, nhưng nó không biết trên khắp đất nước Anh có gia tộc pháp thuật nào họ Rold hay không.

“Tôi là người Pháp.” Dường như Rold có thể đọc được suy nghĩ của Harry, giải thích rất đúng lúc: “Tôi vượt eo biển sang Anh để thăm một người bà con, không giờ tình hình thế giới bây giờ lại hỗn loạn như vậy. Tôi đã báo về cho người bạn ở nước Pháp, nhưng với tình hình hiện tại, bọn họ cũng không thể sang đây nhanh chóng được. Trước khi tìm được cơ hội tốt để trở về, tôi cảm thấy có thêm người đồng hành sẽ an toàn hơn. Không phải hai người đang phải thay phiên nhau canh gác sao? Giờ thêm tôi nữa. Tôi sẽ lo cả đồ ăn ba bữa.”

Người Pháp, sang thăm người thân, không may bị phát hiện ra là pháp sư lai, trong lúc trốn khỏi nơi giam giữ thì bị mất đi một phần ký ức [có lẽ quá trình đó rất nguy hiểm], sau đó bạn của hắn sai Gia tinh lén đưa đồ ăn hàng ngày đến cho hắn, bởi vì đang bị thương nên mong muốn có người đồng hành cùng mình… Nghe không có gì là bất thường cả. Harry đưa ra được mấy kết luận: nhà Rold thuộc tầng lớp quý tộc; bà con của hắn là pháp sư thuần huyết, hắn không muốn bà con của mình gặp phải rắc rối; trình độ pháp thuật của Rold không thấp, nếu không sẽ không thể chạy đến được đây.

“Bạn của…” Hermione định hỏi người bà con kia của Rold là ai, nhưng bị Harry ngăn lại. Hai đứa bọn nó với hắn giờ đều cùng là người chạy nạn, chính bọn nó còn giấu diếm thân phận thì đâu thể yêu cầu người ta nói thật với mình được. Cứ hỏi cặn kẽ, người ta nhất định sẽ đoán ra bọn nó có bí mật lớn nào đấy muốn che giấu cho nên mới lo lắng như vậy. “Được!” Nó nói, rồi đi tới ngồi xuống ghế, “Vậy sau này phiền anh nói với con gia tinh làm thêm hai phần đồ ăn nữa.”

Để cẩn thận, Hermione vẫn kiểm tra những đồ ăn kia trước, kết quả không phát hiện ra vấn đề gì, bấy giờ mới ăn bữa ăn no nhất, ngon nhất của bọn nó trong mấy tuần nay. Hơn nữa không thể không nói, khả năng nấu ăn của Gia tinh hơn tụi nó rất nhiều. Nếu như Rold xuất hiện sớm một ngày thì Ron đã không bỏ bọn nó mà đi. Harry thấy Hermione khó khăn lắm mới rời sự chú ý đi được [cô bé đang thảo luận về bùa Mở rộng không thể dò ra với Rold], quyết định không nhắc đến Ron, tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô bé.

Giải quyết được vấn đề đồ ăn, hành trình về sau của bọn nó thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa, từ khi Rold gia nhập, ảnh hưởng của cái mặt dây chuyền kia nên bọn nó dường như cũng giảm bớt, thậm chí có vài lần bọn nó còn vui vẻ đánh bài với nhau. Đánh giá của Hermione với Rold ngày càng cao, số lần cô bé chủ động nói chuyện với hắn còn nhiều hơn cả số lần nói chuyện với Harry nữa. Harry lại chẳng thể phàn nàn gì được về vấn đề này, mỗi khi hai người đó thảo luận về bùa chú và kiến thức về pháp thuật, nó chẳng thể chen miệng vào nổi. Rõ ràng người là do nó nhặt về, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành thế này. Còn về cái cảm giác kỳ quái kia, không ai đưa ra được lời giải thích, Harry chỉ có thể gắng hết sức tránh đụng chạm đến Rold [có điều phải nói là cảm giác đó thực sự vô cùng dễ chịu!].

Chuyện không hoàn hảo duy nhất đó là, Ron không hề trở lại. Mà dù cậu ấy có trở lại tìm bọn nó thì cũng không thể tìm được, bởi vì bọn nó không ngừng chuyển nơi trú ẩn mà. Harry tự an ủi mình như vậy.

Trước Giáng Sinh, bọn nó lại thành công tránh thoát một đợt truy lùng nữa, sau đó quyết định đến thung lũng Godric. Harry đoán rất có khả năng cụ Dumbledore giấu thanh gươm ở chỗ đó, Hermione không có ý kiến gì. Đương nhiên bọn nó không nói với Rold sự thật, chỉ nói là muốn tới đó thăm quan một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.