Chiến Và Hòa

Chương 119: Chương 119: Người đàn ông thần bí






31/10

Kỷ niệm ngày mất của ba má Harry – Kỷ niệm ngày Voldemort tiêu tùng – Kỷ niệm ngày Thế giới Pháp thuật trở lại hòa bình!

Sau khi Harry, Ron và Hermione chạy thoát khỏi Bộ Pháp Thuật thì không trở về căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld nữa. Mỗi khi Kreacher ra ngoài, ba đứa bọn nó đều thảo luận về thái độ của con gia tinh. Cuối cùng bọn nó cảm thấy, tuy rằng người bí ẩn kia có vẻ như không có ác ý, nhưng bọn nó không thể khẳng định chắc chắn. Có điều, cảm giác mỗi giờ mỗi phút đều bị người khác nhòm ngó thực sự rất khó chịu. Thời cơ tốt nhất chính là, sau khi Kreacher bắt được Mundungus về, truy hỏi được tung tích của cái mặt dây chuyền, sau đó lấy lý do ra ngoài tìm để rời đi.

Cuối cùng bọn nó thành công! Đám Tử Thần Thực Tử Voldemort bố trí tại Bộ Pháp Thuật không nhiều. Trên đường đến văn phòng của mụ Umbridge, Harry nghe được tin tức, hai Tử Thần Thực Tử làm việc tại Bộ Pháp Thuật – là Nott và Yaxley – đều có không mặt ở đây. Bọn nó thực sự rất may mắn, Voldemort vừa triệu hồi chúng đi làm việc gì đó. Ngoại trừ lúc bọn nó định rời đi đụng phải một phụ nữ trong căn phòng thẩm vấn Phù thủy máu lai tỉnh lại sau khi bị đánh Bùa Choáng, xông tới bám lấy chồng bả [nhân viên Bộ Pháp Thuật mà Ron đóng giả, thật không may, lại đúng là ông ta], gây ra chút rắc rối nho nhỏ, thì có thể nói mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.

Ba người sau khi nhảy ra từ bồn cầu hỏng lập tức choàng Áo Khoác Tàng Hình, rồi Độn Thổ. Lần này, người sắp xếp việc rời đi vẫn là Hermione, bởi vì cô nàng vô cùng quen thuộc cả thế giới pháp thuật lẫn thế giới Muggle. Bởi vì việc rời đi này là nằm trong kế hoạch, cho nên cô bé đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và những vật dụng sinh hoạt thiết yếu khác.

Harry, Ron và Hermione đều vì lần thành công này mà cảm thấy vô cùng hưng phấn và tràn đầy hy vọng, trên đường đi còn nghe ngóng thêm những tin tức từ bên ngoài. Nhưng thời gian trôi qua, cảm xúc này dần dần phai nhạt, rồi hoàn toàn biến mất.

Biểu hiện rõ ràng nhất là Ron. Cậu bắt đầu trở nên gắt gỏng, y như bị thời tiết u ám, ẩm ướt, giá rét này làm ảnh hưởng vậy. Tiết trời dần chuyển sang đông, thỉnh thoảng đã có tuyết rơi, đồ ăn cũng càng ngày càng ít. Mỗi khi Ron không có đồ ăn ngon lành để ăn, cảm xúc của cậu càng thêm tồi tệ, giống như quả bom vậy, bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung.

Kỳ thật còn có một nguyên nhân, chính là mặt dây chuyền Trường Sinh Linh Giá, ba người Harry thay phiên nhau đeo nó. Bởi vì bọn nó phát hiện, mặt dây chuyền dường như có thể khống chế được suy nghĩ và cảm xúc của người đeo, khiến họ luôn nghĩ tới những chuyện tồi tệ hoặc có những cảm xúc tiêu cực.

Đêm trước Halloween, Ron chính thức bùng nổ. Cậu nói cậu tưởng rằng Harry đã có một kế hoạch hoàn chỉnh, biết những bước sau đó nên làm thế nào, đi đâu để tìm, chứ không phải như rắn không đầu trốn chui trốn lủi khắp những nơi hoang vu hẻo lánh ở nước Anh, ăn đói mặc rách trong khi người ta ăn súp bí đỏ nóng hôi hổi trước lò sưởi như thế này. Harry cũng nổi nóng, không nói đến việc những manh mối thầy Dumbledore để lại cho nó vốn không nhiều, nó còn phải ngày ngày vắt kiệt óc để suy nghĩ xem những Trường Sinh Linh Giá còn lại được giấu ở đâu, bây giờ còn bị bồ tèo tốt nhất của nó trách cứ. Cuối cùng, Ron ném mặt dây chuyền xuống đất, tức giận xoay người rời đi. Hermione chạy theo khóc lóc van xin nhưng cũng không thể giữ cậu ở lại.

Tối đó Harry trực đêm. Nó ngồi ở cửa lều, nghe tiếng nức nở rất nhỏ từ bên trong lều truyền ra, nó biết Hermione đang cuộn mình trong túi ngủ của cô bé mà khóc. Nó có chút tự trách, biết rõ lúc đó Ron đang đeo cái mặt dây chuyền mà vẫn cố tranh cãi với cậu ấy; Sau đó nó lại oán giận thầy Dumbledore, thầy Hiệu trưởng không thể nói rõ những suy đoán của thầy cho nó biết được hay sao? Harry chỉ mải suy nghĩ đến những chuyện này mà hoàn toàn quên mất còn có rất nhiều rắc rối đang chờ nó giải quyết.

Rạng sáng hôm sau, vì để phòng ngừa Tử Thần Thực Tử đi tuần tra phát hiện ra, bọn nó đổi địa điểm cư trú như thường lệ. Harry phát hiện hai mắt của Hermione sưng húp, quầng thâm dưới mắt đen sì, càng thêm áy náy với cô bé. Nó đã không tìm ra được manh mối gì mới, lại liên lụy cô bé phải màn trời chiếu đất với mình. Nhưng nó không hề lên tiếng nói gì cả, chỉ yên lặng thu dọn lều trại.

Sau khi đã thu dọn hết tất cả mọi thứ, sắc trời vẫn vô cùng âm u, nhìn không nhận ra được thời gian. Hermione đã mở ra đóng vào cái túi xách hột cườm tới ba lần. Cô bé dường như vẫn còn ôm hy vọng xa vời, rằng chỉ cần cô bé nấn ná thêm một vài phút nữa, nói không chừng Ron sẽ đột nhiên trở về tìm cô bé và Harry. Harry im lặng nhìn cô bé, không nói gì, cũng không lên tiếng thúc giục. Thế nhưng xung quanh trừ tiếng gió lùa qua nhánh cây thì chẳng còn tiếng động nào nữa cả. Cuối cùng Hermione tuyệt vọng, nắm tay Harry Độn thổ.

Nơi chúng nó mới đến là một sườn núi, xung quanh rậm rạp những bụi cây đỗ quyên, gió điên cuồng gào thét. Hai người bọn nó vừa bước đi một bước, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ phía sau. “Ron!” Hermione như lấy lại sức sống, quay phắt người lại chạy tới chỗ bụi cây thấp bé phát ra tiếng rên. Harry theo sát cô bé, trong lòng phấn khởi nghĩ rằng cuối cùng cậu bạn thân của nó đã nghĩ thông suốt.

Trong bụi cây đúng là có người. Người nọ rất cao cũng rất gầy, mặc một bộ áo choàng có mũ trùm đen, nằm co quắp dưới mặt đất, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt tái nhợt. Hai tay hắn theo bản năng quơ quào cái gì đó trong không khí, giống như đang bị một sợi dây vô hình siết chặt cổ. Tuy khuôn mặt hắn đang vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng vẫn nhìn ra được, hắn là một người đàn ông rất đẹp trai. Có thể khẳng định, người này không phải là Ron.

Vẻ vui mừng của Harry và Hermione đều ngưng đọng trên mặt. Ở nơi rừng núi hoang sơ thế này sao lại xuất hiện một Pháp sư có vẻ như đang bị siết cổ?

“Harry.” Cuối cùng Hermione phục hồi tinh thần. Cô bé vừa thấp giọng nói vừa kéo lui Harry về phía sau, “Có phải chúng ta đã bị theo dõi rồi không? Nếu không thì sao lại có chuyện trùng hợp như thế này được, chúng ta vừa hiện lên mặt đất thì hắn ta đã lập tức xuất hiện?”

Harry không để ý đến cô bé. Nó nhìn khuôn mặt người kia chằm chằm, hình như nó đã từng nhìn thấy ở đâu rồi… “Hermione, bồ quên rồi sao…” Nó tiến thêm một bước để nhìn khuôn mặt người kia rõ hơn, “…Độn Thổ không thể bị theo dõi được, trừ khi người kia túm được bồ ngay trước khi bồ Độn Thổ. Không phải chính bồ nói cho mình biết điều này sao?”

Vẻ mặt của Hermione như vừa bị đấm một cú vào mặt. “Được rồi, có thể là mình quá lo sợ.” Cô bé miễn cưỡng nói, rồi cùng Harry thận trọng bước đến gần bụi cây, vẫn túm chặt cánh tay nó. “Hắn là ai?”

“Không biết.” Harry rút cây đũa phép nhựa ruồi của mình ra, thận trọng bước tới. Trong lúc nó bước đến, người nằm dưới bụi cây đã ngừng giãy dụa, nằm im không hề nhúc nhích. “Hình như hắn ngất rồi?”

Hermione nhón chân quan sát người kia qua vai nó, giọng nói không được chắc chắn: “Thật à?” Cô bé cũng nắm chặt đũa phép, “Bồ chắc không phải hắn ta đang giả vờ chứ?” Trong tình huống hiện tại, đương nhiên bọn nó phải cảnh giác với người không rõ lai lịch như người kia.

Qua vài giây nữa, người nọ vẫn không động đậy. Harry mạnh dạn hơn một chút, chỉ đũa phép vào hắn, ếm một bùa Trôi nổi. Cơ thể người kia chậm rãi bay ra từ trong bụi cây, mũ trùm đầu cũng theo đó mà trượt xuống, lúc này, bọn nó đã nhìn rõ bộ dáng của hắn. Người nọ mặc áo choàng màu đen, một góc vạt áo rủ xuống, nhìn có vẻ rất sang trọng. Tuy khuôn mặt hắn không còn vặn vẹo nữa, nhưng lại trắng bệch không một chút máu, trên cổ in hằn dấu ngón tay, chỗ nông chỗ sâu không đều nhau. Nhưng phải nói là vẻ ngoài đẹp trai của hắn không hề bị hư hao gì.

Lúc này rốt cuộc Harry cũng biết vì sao nó lại có cảm giác như đã nhìn thấy người này ở đâu đó rồi: khuôn mặt có hắn có vài phần giống với khuôn mặt mới của Voldemort mà nó nhìn thấy hồi cuối tháng bảy. Ở cuộc đuổi giết hôm ấy, trong đám người của Hội Phượng Hoàng, chỉ có nó và bác Hagrid là tận mắt nhìn thấy diện mạo mới được khôi phục của Voldemort. Cho nên sau khi Harry nói kết luận này của nó cho Hermione, cô bé lập tức thét lên: “Harry! Bồ thấy người kia giống Kẻ-ai-cũng-biết-là-ai mà còn dám đến gần hắn!”

“Chỉ giống vài điểm thôi mà.” Tuy Harry cũng biết chuyện này rất kỳ quái, nhưng điều khiến nó càng tò mò hơn chính là vết thương trên cổ người kia. Nó cúi sát người quan sát, mũi gần như chạm vào phần da sau gáy của người kia. “Nhìn có vẻ như là bị bóp cổ, nhưng xung quanh không hề có người nào mà, đúng không?” Nó quay đầu, thấy vẻ mặt của Hermione vẫn hoảng sợ như trước, không khỏi cười nói: “Hắn chắc chắn không phải là Voldemort. Bồ nghĩ xem, có ai có thể khiến Voldemort bị thế này được? Còn để mình dễ dàng tiến đến gần thế này?”

“Nói cũng phải.” Cuối cùng Hermione cũng bình tĩnh lại. Cô bé liếc nhìn người vẫn đang lơ lửng giữa không trung, nuốt nước miếng nói, “Vậy chúng ta nên làm gì với hắn bây giờ? Nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ sẽ không tỉnh lại ngay đâu?”

“Mang hắn về.” Harry không nghĩ ngợi nói. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó có cảm giác người này vô hại.

Hermione lại sửng sốt. “Harry, bồ đang nói đùa đúng không? Nếu như sau khi tỉnh lại, hắn làm lộ hành tung của chúng ta thì sao?”

“Dù thế cũng không thể bỏ mặc hắn ở đây được. Bồ cũng thấy đấy…” Harry chỉ những vết hằn tím hồng trên cổ người kia, “Nhỡ kẻ thù của hắn tìm được đến đây, mà hắn vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, chúng ta cứ thể để mặc hắn nằm đây chờ chết sao?”

Hermione nghẹn họng. “Nhưng chúng ta không biết hắn…” Cô bé vẫn có cảm giác không ổn, đọ mắt với Harry một lúc lâu.

“Được rồi.” Cuối cùng Harry nhượng bộ, “Chỉ cần hắn không nhận ra mình là được chứ gì? Không một ai đi dã ngoại đột nhiên gặp một người liền cho rằng người đó là Harry Potter, đúng không?” Nó vén tóc rủ trước trán lên, để lộ ra vết thẹo hình tia chớp, “Hermione, bồ làm cách gì để che nó lại đi.”

*

Voldemort vừa mở mắt liền nhìn thấy trước mắt là đỉnh lều màu xám. Hắn vẫn nhớ mình luôn theo dõi Harry – hắn đã ếm thần chú Truy tìm trên trái Snitch vàng, một khi Harry vẫn mang nó theo, dù cậu bé có đi tận đâu hắn cũng có thể tìm được vị trí của cậu bé một cách dễ dàng, cái này truy tìm chuẩn hơn việc ếm lên tên của hắn gấp mấy lần. Trong lần chuyển địa điểm gần nhất của cậu bé, hắn đã bị lộ, nguyên nhân là vì hắn đột nhiên cảm thấy không thể thở được. Trước khi ngất đi, dường như hắn thấy được cùng lúc hai cảnh tượng: một là Harry đeo mắt kính thận trọng đi tới chỗ hắn, cảnh tượng còn lại chính là khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ của hắn hồi niên thiếu.

Vậy tức là hắn bị bóp cổ đến ngất đi? Voldemort sờ lên cổ mình. Chính xác mà nói, hắn của thời đi học đã bóp cổ Harry, nhìn tượng đá và cây đuốc trong khung cảnh kia hình như là dưới Phòng Chứa Bí Mật… Thế có nghĩa là, Harry quay lại thời điểm hắn học năm thứ năm? Tình hình của cậu bé có vẻ không được khả quan cho lắm… Có điều, dựa theo tình trạng vết thương của hắn, đoán rằng cuối cùng hắn ở thời điểm đó không bóp Harry đến chết, thật đúng là may mắn trong bất hạnh, ít nhiều gì Harry cũng thành công. Từ khi Harry vào năm nhất, hắn đã biết vết thương trên người bọn hắn là ảnh hưởng hai hướng, chỉ khác là người bị thương trực tiếp sẽ nặng hơn, còn người bị ảnh hưởng sẽ nhẹ hơn mà thôi.

Lại nói tới ở đây. Ron đã rời đi, hắn đang muốn tìm một cơ hội tiếp cận Harry, không ngờ cơ hội lại đột ngột tới. Tuy rằng đây không phải là cách mà hắn dự định sẽ làm, nhưng cũng không tồi…

“Anh tỉnh rồi?” Trong lúc Voldemort đang suy nghĩ, một giọng nói chợt vang lên bên cạnh, là Harry. Bây giờ chỉ còn nó và Hermione thay nhau trực, mà nó thì kiên quyết để Hermione trông ban ngày, còn bản thân thì trực đêm. “Anh cảm thấy thế nào? Chúng tôi phát hiện anh bị ngất ở sau bụi cây, liền mang anh về đây. Chúng tôi đã bôi cao bạch tiên bì(*) lên vết thương của anh, giờ trông đã tốt hơn nhiều rồi.” Harry ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn, giọng điệu trấn an.

“Rất tốt, cảm ơn.” Voldemort mở miệng nói, lúc này hắn mới phát hiện cổ họng mình đau như bị thiêu đốt, cả giọng nói cũng thay đổi. “Mar Rold. Cậu là…?” May là hắn đã chuẩn bị đầy đủ, kể từ lúc theo dõi Harry đã luôn duy trì dáng vẻ này. Cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng cũng đem cất đi, còn cây đũa phép từ cây cọ đầu rồng(**) mua từ chỗ lão Ollivander vẫn chưa có bỏ đi.

Harry hiển nhiên nghe ra hắn không được khỏe, vội mang đến cho hắn một ly nước. “Uống đi. Tôi là Dean Abbott.” Nó ghép tên hai người bạn cùng học ở Hogwarts trước kia lại, nó vốn không nhanh nhạy trong những việc thế này lắm.

“Cảm ơn.” Voldemort lại nói. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể khiến bất cứ ai thích mình, đồng thời không bao giờ nghĩ tới hắn chính là Voldemort. Hắn đưa tay nhận lấy ly nước, lúc ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau, trong người liền dâng lên một luồng khí ấm áp. Bởi vì khoảng khắc ấy diễn ra rất ngắn, cho nên Harry không hề nhận ra. Đương nhiên cũng có khả năng, lực chú ý của Harry đang dồn cả lên mặt hắn.

Trên thực tế, Harry và Hermione đã sống tách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu, dư luận thì đã bị Tử Thần Thực Tử khống chế, bọn nó đều không rõ thông tin từ Bộ Pháp Thuật hay những tin tức khác từ thế giới pháp thuật. Nó lại không muốn liên hệ với người của Hội Phượng Hoàng, nhưng lại tha thiết muốn biết một vài tin tức dù nhỏ về Hogwarts, về những người bạn của nó, nếu có thể, về cả Ginny nữa. Mà người đàn ông tên Rold là người đầu tiên bọn nó gặp trong suốt mấy tháng nay, hơn nữa nhìn có vẻ như hắn là người nhã nhặn, lịch sự, đầu óc tỉnh táo, không giống như một Tử Thần Thực Tử, có lẽ nó có thể hỏi được một vài tin tức từ hắn? Harry không quá tin tưởng mà nghĩ.

Phải nói tới Bế Quan Bí Thuật của Harry lúc này vô cùng kém cỏi – nói chính xác là nó chưa từng thành công trong việc phong bế đầu óc mình lại, dù chỉ một lần. Voldemort chỉ cần nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt nó là biết nó đang suy nghĩ gì, tâm trạng lập tức xấu đến không thể xấu hơn. Tuy rằng Harry cảm thấy hỏi người trước mặt kẻ thù của hắn là ai ngay trong lần đầu gặp gỡ quả thật không được lịch sự cho lắm, nhưng Voldemort thầm mong nó hỏi chuyện này. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn lập tức thay đổi lý do cho sự xuất hiện của mình ở đây mà hắn đã dự tính từ trước. Voldemort chậm rãi uống hết ly nước [giờ hắn đã không còn để tâm chút xíu nào đến cổ họng của mình nữa, mà chỉ nghĩ phải tận dụng tốt cơ hội này như thế nào], sau đó do dự nói: “Có thể cho tôi biết, rốt cuộc tôi gặp chuyện gì không?”

Harry nhận lại cái ly rỗng, nghe hắn hỏi như thế có chút sửng sốt: “Tôi còn đang muốn hỏi anh đấy!” Nó nhìn ánh mắt mơ hồ không hiểu chuyện gì của người đàn ông, trong lòng chợt có dự cảm không tốt: “Anh không nhớ gì sao? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của vết thương?” Nó rất sốt ruột, vì vậy nó liền vươn tay sờ trán người đối diện.

Nóng, rất nóng. Nhưng không phải nóng bỏng, mà là cảm giác nóng, nhưng lại vô cùng dễ chịu. Hơn nữa không chỉ ở trên trán người đối diện, cảm giác kia cũng đang len lỏi trong chính cơ thể nó. Tựa như có một luồng khí nóng đang không ngừng tỏa ra từ chỗ da thịt nơi hai người nó tiếp xúc với nhau. Harry lập tức rụt tay mình lại. Nó nhìn Voldemort chằm chằm, rồi lại cúi đầu nhìn tay mình, “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Editor chú thích:

(*) Bạch tiên bì (hay còn lại là bạch tiễn bì), tên khoa học là Dietamnus dasycarpus Turcz, là cây sống nhiều năm, cao 50-100m, toàn cây có mùi thơm đặc biệt. Thân cây mọc thẳng, rễ màu vàng nhạt. Lá kép lông chim 9-11 lá, phiến lá chét hình trứng dài, mép có răng cưa nhỏ. Mùa hạ mùa thu ra hoa màu tím nhạt, họp thành chum ở ngọn cành. Quả nang, khi chín nứt 5 mảnh, có 2-3 hạt màu đen, gần như hình cầu. Tác dụng thanh nhiệt giải độc, khử phong trừ thấp, làm hết ngứa. Trị ung thư, ngứa da, mày đay, eczema, hoàng thủy sang (lở loét chảy nước vàng), ghẻ ngứa, viêm gan mạn tính, phong thấp xương khớp đau nhức. Dùng đắp ngoài rửa trị viêm hạch lâm ba, bị thương chảy máu. Dùng rễ làm thuốc, thu hái quanh năm.

bach-tien-bibạch tiên bì

(**) Cọ đầu rồng, tên khoa học là Trachycarpus nana, là một loài thực vật có hoa thuộc họ Arecaceae. Loài này chỉ có ở Trung Quốc. Môi trường sống tự nhiên của chúng là rừng ẩm vùng đất thấp nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới.

co-dau-rongcọ đầu rồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.