"Vì sao ta cảm thấy ta không muốn biết Đàm cô nương sau từ ”bất quá”
muốn tiếp nói cái gì?" Hắn trầm tĩnh lại, nhìn đến con ngươi đang tràn
đầy lo lắng cùng lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, khóe môi cũng không tự giác gợi lên một chút ôn nhu.
"Doãn trang chủ xác định thật
không muốn biết?" Nàng nghiêng đầu, bướng bỉnh cười nhìn hắn, nhìn thấy
ánh mắt hắn ôn nhu, trái tim bỗng dưng bình bịch bình bịch tốc độ đập
nhanh hơn.
"Tuyệt không muốn." Doãn Thức Câu nhịn không được cười khẽ.
Wow nha! Đàm Chiêu Quân trong lòng hô nhỏ, sững sờ trừng mắt nhìn hắn. Thì ra hắn thiệt tình cười rộ lên là bộ dáng này a!
Xoắn lấy vạt áo, nàng ngơ ngác nghĩ, trái tim làm chi đập nhanh như vậy? Nhưng là . . . lại cảm thấy rất vui vẻ.
Nguy rồi, mình bị làm sao vậy?
"Như thế nào?" Doãn Thức Câu phát hiện bị nàng nhìn chăm chú một cái chớp mắt cũng không có, không được tự nhiên ngưng cười.
"Doãn trang chủ cười rộ lên thật là đẹp mắt." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu
diếm, nghĩ rằng hắn nhất định sẽ lại càng không được tự nhiên.
Quả nhiên.
"Chớ nói bậy!" Hắn quay mặt qua hướng khác, giọng điệu như muốn trách mắng.
Không ngoài ý muốn, khuôn mặt kia hiện lên mạt đỏ tươi lại bị nàng nhìn thấy.
"Ha ha. . . " Nàng lại nhịn không được cười ra tiếng.
Sau đó, Đàm Chiêu Quân trở nên thực thích nhắm Hạnh viện đến, chỉ có điều đều luôn tìm được chút lý do hợp lý.
"Công việc của ngươi thiệt nhiều, giống như không bao giờ có thể xử lý hết
được." Lại nằm úp sấp tựa vào trên bệ cửa sổ, đây là vị trí mỗi lần tới
nàng thường đứng, hơn nữa cạnh cửa sổ từ mấy ngày trước đã được đặt một
cái ghế, trên trải nệm êm, độ cao vừa vặn thích hợp với nàng, có thể ghé vào trên bệ cửa sổ, nàng biết việc này là do hắn căn dặn người làm, là
cách hắn săn sóc nàng.
"Các cửa hàng của Bích Liễu sơn trang rất
nhiều nên mỗi ngày sẽ có rất nhiều việc phải xử lý." Doãn Thức Câu tạm
thời để bút xuống. Nàng đến, hắn kéo dài thời gian nghỉ ngơi, mà thời
gian gần đây thời gian nghỉ ngơi hình như trở nên nhiều hơn.
"Doãn nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đều không có khả năng chia sẻ một ít
công việc với ngươi sao?" Nàng hơi nhíu mi cảm thấy giận dữ bất bình
thay hắn.
"Nhị đệ cùng Tam đệ đã phải xử lý chuyện ngoài các cửa
hàng, còn phải đi bàn bạc làm ăn, bọn họ cũng đã rất bận rộn." Cảm giác
được sự quan tâm của nàng, Doãn Thức Câu không tự giác lộ ra mỉm cười
vui vẻ.
Vậy nhưng so thấy việc cặp song sinh kia mỗi ngày xử lý
các việc bên ngoài, nàng cũng không tin công việc quản lý các cửa hàng
này lại nhiều đến nỗi hai người bọn họ tự mình không thể không xử lý hết được!
Bất quá nàng là người ngoài, hắn lại yêu quý hai cái đệ đệ này nên nàng không thể nói xấu bọn họ được.
"Nhìn ngươi bận rộn như vậy, ta cũng không thể không ý tứ tiếp tục quấy rầy
ngươi." Nàng ra vẻ thở dài. "Hôm nay ta tới là muốn mượn Doãn trang chủ
văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), mượn được ta lập tức rời đi
không quấy rầy Doãn trang chủ nữa."
Doãn Thức Câu nhíu mày. Thì ra hôm nay muốn mượn văn phòng tứ bảo?
"Không thành vấn đề, chỉ có điều xem ra Bích Liễu sơn trang đã sơ suất, thậm
chí ngay cả văn phòng tứ bảo cũng để cho Đàm cô nương chính mình đi hỏi
mượn, thật sự rất không phải."
"Doãn trang chủ, ta tuyệt không
phải muốn tìm lý do mà tới chỗ này hỏi dùng mà hại tôi tớ quý sơn trang
gặp họa." Thấy hắn kinh ngạc giương mắt nhìn, nàng nhịn không được chiêu trêu chọc của mình, ha ha bật cười. "Được rồi! Ta tự thú tội, Doãn
trang chủ đừng trách tội người hầu, bọn họ thực vô tội."
"Đàm cô
nương. . . . . ." tim Doãn Thức Câu bỗng đập mất nhịp. Như vậy không
được, tiếp tục như vậy, hắn sẽ kìm lòng không nổi tự phá vỡ rào cản
phòng thủ thì tình cảm của hắn lại càng không thể cứu vãn được nữa!
"Thật ra ta thật sự cần văn phòng tứ bảo, hiện tại cũng đã gạt nhiều thời
gian của Doãn trang chủ, hoa cũng đã ngắm qua bây giờ có thể cho ta mượn văn phòng tứ bảo được không?" Thấy đáy mắt hắn lại hiện lên vẻ xa cách, Đàm Chiêu Quân kịp thời lui từng bước, không cho hắn nổi lên cảnh giác.
Hắn giật mình. Thì ra nàng giải thích lý do tới chỗ này chỉ là đến ngắm hoa, mà không phải. . . . . .
Trong lòng âm thầm bật cười, hắn đã không khỏi tự đề cao mình, làm sao có thể nghĩ lầm nàng là vì hắn? Đã biết rõ có khoảng cách, làm sao nàng có thể là vì hắn, hắn rốt cuộc mơ mộng hão huyền cái gì?!
"Vậy mời Đàm
cô nương tự mình vào lấy, hiện giờ không có Giang Dung." Hắn khôi phục
trầm tĩnh, quyết tâm che đậy nỗi thất vọng nồng đậm.
Đàm Chiêu
Quân nghiêng đầu trêu chọc, "Ta có thể vào nhà sao?" Nói đến việc này,
từ ngày ấy cho tới bây giờ, chính xác nàng thật sự chưa lại bước vào
trong nhà.
Doãn Thức Câu có chút xấu hổ. "Đàm cô nương đừng chê cười ta."
"Vậy. . . ta đi vào nha?" Nàng lại xác nhận.
"Mời vào đây đi!" Hắn cho nàng xác nhận rõ ràng.
"Cám ơn." Đàm Chiêu Quân nở nụ cười, xoay người tiến đến cửa phòng.
Doãn Thức Câu thấy nàng tươi cười rực rỡ mà lại thất thần, không ngờ chỉ như vậy mà làm cho nàng thoải mái, thế nhưng lại không ngờ chính mình cũng
bởi vì nàng thoải mái mà trái tim cũng theo đó nhảy nhót không ngừng.
Hắn biết rõ là chính mình đã quá mức để ý nàng, hắn phải làm như thế nào để ngăn chặn cơn sóng tình đang cuồn cuộn ào ạt tới đây?
"Doãn
trang chủ, văn phòng tứ bảo của ngươi đặt ở chỗ nào?" Đàm Chiêu Quân
xoay người, hé ra khuôn mặt tươi cười ngay trước mặt hắn, kéo về thần
chí của hắn đang trôi xa.
Doãn Thức Câu thầm hít một hơi, lập tức nghiêng mặt sang bên khác, cấp bách nói: "Ngay bên trong tủ sách kia."
"Ta lại làm cho ngươi sợ sao?" Nàng biết rõ còn cố hỏi.
"Không có, xin Đàm cô nương sau khi lấy được văn phòng tứ bảo thì liền mời rời đi . . ." Lệnh đuổi khách mới nói xong, phát hiện giọng điệu của mình
không bình thường, hắn lại hấp tấp nói, "Đàm cô nương không nên hiểu
lầm, bởi vì ta còn có rất nhiều việc cần phải xử lý, cần im lặng và
chuyên tâm cho nên. . . . . ."
"Doãn trang chủ không cần giải
thích, ta không có hiểu lầm, nhận thấy trên bàn ngươi chồng chất nhiều
vật như vậy, liền biết ngươi còn có nhiều việc phải làm, ta lấy xong sẽ
bước ra ngay." Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng cắt đứt giải thích của hắn.
Doãn Thức Câu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng đi đến tủ sách, trước hết cầm một chồng giấy, sau đó lựa vài nghiên mực cùng bút lông.
"Đàm cô nương, trong ngăn kéo đầu tiên phía bên tay phải có một nghiên mực,
nếu không chê ..., trong thời gian Đàm cô nương ở sơn trang làm khách,
để lại cho ngươi sử dụng." Hắn không nghĩ nhiều liền cho nàng mượn
nghiên mực rất quý của hắn.
Đàm Chiêu Quân rất kinh ngạc, trong lòng không kiềm chế được mở ra ngăn kéo, khẳng định vật này rất quý báu.
Nàng ngồi chồm hổm xuống, theo lời mở ra ngăn kéo đầu tiên, liền thấy một
cái hộp dùng gỗ tử đàn chạm khắc thành, bề ngoài giản dị tự nhiên, nhưng chỉ cần nhìn bên ngoài hộp liền có thể nhận thấy chứa đựng một vật rất
quý giá.
Không hiểu sao hai tay nàng run nhẹ, thật cẩn thận mở nắp hộp ra, bộ nghiên mực kia đập vào mắt, nàng lập tức hít vào một hơi.
"Đây là song long hí châu!" Nàng đang cầm hộp từ từ đứng lên, kinh hỉ trợn
mắt nhìn, ánh mắt phát sáng hưng phấn nhìn hắn. "Đây là do Thư Phong lão nhân tỉ mỉ khắc tạo, khắp thiên hạ chỉ có chừng hai bộ nghiên mực song
long hí châu này thôi, đúng hay không?!"
Nói không kinh ngạc là
gạt người , Doãn Thức Câu không nghĩ tới nàng cũng biết, thấy nàng hưng
phấn như vậy, hắn cũng lộ ra tươi cười.
"Đúng." Chẳng biết tại sao, hắn lại có loại cảm giác, biểu hiện trước mắt của nàng như vậy là thật tình.
"Wow nha! Trời ạ, ông trời của ta a! Ta lại có may mắn nhìn thấy tác phẩm tỉ mỉ của đại sư!" Phát hiện hai tay mình run rẩy kịch liệt, nàng vội vàng đem hộp gỗ để ở trên bàn. "Ta. . . . . . Ta không thể sử dụng nó, ta sẽ làm hỏng nó!"
"Ngươi không thích?" Doãn Thức Câu cố ý hỏi, thấy
bộ dạng nàng vui vẻ kinh hỉ, hắn đã quyết định quyết tâm phải đưa nó cho nàng, nó có thể được nàng yêu thích đến như vậy cho dù không cẩn thận
làm hỏng, hắn hẳn cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
"Trời ạ, ta đương
nhiên thích! Ta rất yêu thích, nhưng ta không thể nhận." Đàm Chiêu Quân
chìa ra mười ngón tay tiến đến trước mặt hắn." Ngươi nhìn tay của ta,
hưng phấn run rẩy thành như vậy, không chỉ có thể sẽ làm hư chúng nó,
ngay cả viết cũng không được, như vậy ta còn có thể sử dụng chúng nó
sao?"
Nhìn mười ngón thon dài tinh tế trắng noãn kia, hắn không chút nghĩ ngợi vươn tay nắm chặt.
"Ngươi chẳng qua mới gặp nên mới rất hưng phấn, chờ quen rồi, tiếp thu rồi sẽ
không có vấn đề gì." Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng mỉm cười.
Hắn không nhận ra, Đàm Chiêu Quân cũng không, hai tay bị cầm kia truyền độ ấm đến hai tay hắn, hơi lạnh lạnh không giống của nàng ấm áp, nhưng không hiểu sao làm cho nàng nóng lên xuyên thấu qua hai tay tiếp xúc, trực tiếp
đốt cháy gương mặt của nàng.
Xong đời, tại sao nàng lại có loại phản ứng này?
Rõ ràng đang trong lúc thực hiện kế hoạch săn chồng, như thế nào lại giống như vừa mới bắt đầu, ngược lại chính mình rơi trước vào cạm bẫy?
Là ảo giác đi? Nếu không, bình thường nam nhân săn đón nịnh bợ nàng rất
nhiều, rất nhiều, nàng cũng không hề động tâmm, không đạo lý hắn cũng
chưa làm cái gì, lại khiến lòng nàng nai con đi loạn a!
Đây chẳng qua bởi vì thấy nghiên mực song long hí châu nổi tiếng nên mới rất hưng phấn kéo dài mà gây ra ảo giác!
Đúng vậy, nhất định là như vậy . . .
Nàng thật sự. . . . . . Đẹp quá!
Doãn Thức Câu nhìn người trước mặt, mấy ngày nay chung sống với nàng, hắn biết rõ nàng không phải là kẻ có mưu đồ xấu xa.
Nàng đa dạng như vậy, hoạt bát xinh đẹp, là . . . rõ ràng, mà cảm giác của
hắn đối với nàng cùng không giống cảm giác đối với bức tranh mỹ nhân,
hoàn toàn không giống nhau.
Mạt mây đỏ trên mặt làm nàng có vẻ
càng thêm kiều diễm động lòng người, vẻ ngượng ngùng trong mắt càng làm
nàng thêm nhiều vẻ mềm mại thú vị, rất khó thấy được bộ dạng ngượng
ngùng của nàng.
Mà, cho dù là linh hoạt xinh đẹp hay là nhu mì
xấu hổ, đều làm hắn say đắm, làm rối loạn lòng của hắn ; giống như ở
trước mặt nàng, tình cảm của hắn, lý trí của hắn, thậm chí là thần hồn
của hắn đều hoàn toàn thoát khỏi sự điều khiển của hắn, bị nàng tác động hoàn toàn, vì nàng vui mà vui, vì nàng lo sầu cũng lo sầu.
Trầm luân, thật sự quá dễ dàng, nhưng mà . . .
Lòng bàn tay truyền đến một sự ngọ ngoạy nhỏ, cắt đứt suy nghĩ đang mê mang hỗn loạn của Doãn Thức Câu.
Hắn nghi ngờ cúi xuống, lọt vào trong tầm mắt là một đôi bàn tay to lớn
đang nắm một đôi bàn tay mềm nhỏ còn khẽ vuốt ve, thậm chí hắn còn có
thể cảm nhận được đôi tay này rất mềm mại mịn màng đầy xúc cảm, cùng với sự nóng bỏng truyền ấm áp vào lòng hắn.
Hắn đột nhiên nhận ra chính mình thế nhưng đang nắm chặt tay nàng!
Vội vàng buông ra, một tầng đỏ sậm lại nổi lên trên mặt hắn.
"Thất lễ, ta. . . . . . không phải cố ý mạo phạm Đàm cô nương. . . . . ." Bây giờ nói lời này dường như là ngụy biện, lại không có người cầm dao đặt
trên cổ buộc hắn mạo phạm con gái người ta, vả lại, chẳng lẽ hắn dám nói với nàng là do hắn kìm lòng không nổi sao? Vậy không phải thừa nhận là
hắn có tình ý với nàng sao?
Không thể!
"Không sao . . ."
Đàm Chiêu Quân cố kìm lòng không muốn đỏ mặt, bây giờ tuyệt không hay ho khi bị thấy xấu hổ, nhất là với cá tính của mình mà nói, hiếm khi bởi
vì bị sờ tay một chút, loại "việc nhỏ" này mà cảm thấy thẹn thùng, thế
nhưng . . . vì sao mặt nóng như vậy thế nào cũng chưa sút giảm?!
Mặt nàng càng cúi thấp, trong lòng cảm xúc ngượng ngùng không chỉ không có
biến mất mà ngược lại không hiểu sao ngày càng gia tăng.
"Ta. .
.không quấy rầy Doãn trang chủ làm việc nữa, cáo từ." Cuối cùng nàng lại có động tác "chạy trối chết", cầm lấy bộ nghiên mực quý giá trên bàn
kia cùng một chồng giấy, vội vàng cáo từ, vội vã rời đi.
Doãn
Thức Câu mở miệng nhưng không có lên tiếng, cuối cùng ảo não giơ tay
vuốt mặt, vì chính mình mạo phạm mỹ nhân mà buồn phiền.
Nàng tức
giận sao? Trong lòng hắn tự hỏi rồi chợt tự đáp. Nàng đương nhiên tức
giận, nên tức giận, hành động của hắn rõ ràng là sai trái, khó trách
nàng cũng không thèm nhìn hắn liếc mắt một cái, giống như gặp quỷ mà
chạy trốn hắn!
Đáng giận! Hắn làm sao lại sơ suất sai lầm như vậy? Hắn khẳng định mãi mãi sẽ không được gặp lại nàng . . .
"Doãn trang chủ. . . . . ." Tiếng nói dịu dàng đột nhiên truyền đến.
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người xuất hiện ở ngoài cửa sổ, người con gái kia vẫn cúi đầu đứng ở nơi thường lệ.
Nhanh chóng nhận lỗi với nàng, xin nàng không phiền lòng nữa, cam đoan với
nàng tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa! Hắn mới mở miệng, "Đàm cô nương, ta ——"
"Doãn trang chủ." Đàm Chiêu Quân ngắt lời hắn, chỉ có
điều không hề ngẩng đầu. "Lần khác lúc Doãn trang chủ không bận rộn quá, ta còn có thể đến nơi này ngắm hoa được nữa không?"
Doãn Thức Câu ngẩn người. Nàng là nói. . . . . . nàng vẫn muốn lại đây nữa sao?
Không nghe thấy hắn trả lời, nàng cúi đầu hỏi lại: "Không được sao?"
"Đương nhiên có thể, hôm nay trước lúc chạng vạng, ta đã có thể xử lý xong
toàn bộ công việc!" Lấy lại tinh thần, hắn vội vàng nói.
Đàm Chiêu Quân mỉm cười vui sướng, hắn vội vàng làm nàng cảm thấy rất vui vẻ.
"Đàm cô nương, sao còn không ngẩng đầu lên?" Doãn Thức Câu nhìn đỉnh đầu của nàng, không thấy được vẻ mặt của nàng, hắn không thể xác định ý nghĩ
của nàng.
Nàng lại lập tức cự tuyệt. "Không cần."
"Sao. . . . . . Đàm cô nương còn giận cử chỉ mạo phạm của ta sao?" Vậy tại sao
còn muốn lại đây? Cũng chỉ bởi vì nàng yêu thích Hạnh Hoa, vì ngắm hoa
nên không thể không chịu đựng hắn sao?
"Ta không có giận ngươi."
Tên ngu ngốc này, cũng bởi vì nghĩ đến nàng đột nhiên chạy đi sẽ làm hắn nghĩ lầm nàng tức giận, cho nên nàng mới nhẫn nại ngượng ngùng quay lại chỗ này giải thích, hắn thế nhưng lại nghĩ đúng như vậy!
Hắn nghi hoặc. "Vậy vì sao không ngẩng đầu lên? Không phải bởi vì tức giận nên không muốn nhìn thấy ta sao?"
Đại ngu ngốc! "Bởi vì ta thẹn thùng, không được sao?!" Nàng vẫn không ngẩng đầu, xấu hổ dậm chân, quát to giận dỗi xong xoay người bỏ chạy.
Doãn Thức Câu kinh ngạc nhìn theo bóng nàng. Nàng nói. . . . . . Nàng thẹn thùng?!
Thì ra . . . là như vậy a!
Toàn bộ cảm xúc tiêu cực liền biến mất, nhìn bóng dáng duyên dáng của nàng,
bước chân gấp gáp, khóe miệng hắn gợi lên vẻ ôn nhu, cũng đã hiểu rõ tâm ý nàng khi quay lại trở lại.
Nàng thật sự là một cô nương lương thiện lại khéo hiểu lòng người.
Khoảnh khắc khi bóng dáng nàng sắp biến mất nơi khúc quanh, hắn thấy nàng quay đầu nhằm vào hắn làm một cái nhăn mặt thật xấu trêu hắn, tiếp theo liền biến mất nơi khúc quanh.
Nhất thời ngạc nhiên, sau hắn bỗng dưng lớn tiếng cười vui vẻ.
Phụng mệnh đi làm việc Giang Dung vừa vặn làm xong việc trở về, vừa mới bước
vào cửa Hạnh viện, liền nghe chủ tử cười to vui vẻ, thoáng chốc bởi vì
quá mức kinh ngạc mà bị vấp chân, té một cái rạp đầu xuống đất.
Hắn kinh ngạc đến không có cảm giác đau đớn, dùng cả tay chân đứng lên vọt vào trong viện, đối diện đụng đến một cô nương đang vội vàng chạy đi,
hắn lập tức nhận ra đó là khách quý trong sơn trang.
"Đàm cô nương." Giang Dung chắp tay hành lễ với nàng, hoài nghi nhìn ra trên khuôn mặt xinh đẹp kia có một mạt đỏ tươi.
Đàm Chiêu Quân qua loa gật gật đầu, liền vội vàng đi ngang qua hắn ly khai Hạnh viện.
Giang Dung mơ hồ không rõ ràng gãi gãi đầu, lập tức quẳng đi nghi hoặc, thi
triển khinh công cấp tốc hướng phương hướng phòng chủ tử lao đến.