Nhún người chạy nhanh khỏi đường mòn, tiến đến gian phòng nhìn lại, quả nhiên thấy bộ dáng trang chủ đang cười to.
Là thật, không phải hắn nghe nhầm, cũng không phải ảo ảnh!
Lúc trước, chuyện này cũng không hề hiếm lạ, trang chủ vốn là người cởi mở, nhưng mà ba năm gần đây, đừng nói nở nụ cười sảng khoái như vậy, trang
chủ ngay cả mỉm cười cũng không thật lòng, nhiều lắm chỉ kéo căng khóe
miệng cố gắng hiện ra một cái tươi cười, vậy mà . . .
Đột nhiên nhớ tới Đàm Tam cô nương mới vừa rồi khác thường, hắn đột nhiên quay đầu nhìn phía cửa vườn. Là vì nàng sao?
Nếu . . . Nếu Đàm Tam cô nương có khả năng làm cho trang chủ khôi phục trở lại bộ dáng quá khứ thì tốt quá!
Hiếm thấy hai ngày này Đàm Chiêu Quân trừ bỏ xuất môn gửi thư về quê nhà ở
Lạc Dương, đều đóng tại Hà viện không có ra ngoài đi dạo, nhưng Thu
Phong vẫn phát hiện Tam tiểu thư của nàng lại đang làm chuyện kỳ quái.
"Tiểu thư, ngài vẽ nhiều bức tranh cái ghế dựa kỳ quái như vậy làm cái gì a?" Thu Phong một bên mài mực, một bên tò mò hỏi.
"Tùy ý vẽ thôi." Đàm Chiêu Quân lẩm bẩm.
"Tiểu thư vẽ những cái này thoạt nhìn đều rất kỳ quái nha!" Thu Phong đã
nghiên cứu hai ngày, vẫn không thể xác định chủ tử muốn làm cái gì.
"Phải không?" Không phải muốn cãi vả mà nghiêm túc nói.
"Đúng vậy! Rõ ràng là ghế dựa, nhưng cái ghế dựa này lại thêm bốn bánh xe,
thoạt nhìn cực kỳ quái lạ." Thu Phong gãi gãi đầu. Chưa từng thấy qua
ghế dựa có thêm bánh xe đâu.
"Chính xác!" Nàng vẫn không yên lòng đáp lời.
Thu Phong khó hiểu nhìn tiểu thư. Tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy? Hai ngày
này vẫn vùi đầu với mấy bức vẽ ghế dựa kỳ quái này, hình dạng tuy rằng
đều na ná như nhau, nhưng vẫn nhìn ra được luôn luôn có sự cải biến.
"Tiểu thư, Thu Phong thật sự không muốn hối thúc ngài, nhưng ngài có đang suy nghĩ giải pháp hay không? Mỗi ngày Ngài đều hướng Hạnh viện đến, cùng
Doãn trang chủ trao đổi, kết quả rốt cuộc như thế nào? Doãn trang chủ
khi nào mới có thể tin tưởng chúng ta rất thành tâm, sẽ không quịt nợ,
làm cho chúng ta có thể trở về nhà?"
Dừng bút lại, Đàm Chiêu Quân cuối cùng cũng chú ý đến nàng.
"Như thế nào? Ở nơi này không tốt sao?" Nếu Thu Phong không thích ở lại Bích Liễu sơn trang, như vậy phải nghĩ một lý do đưa nàng về nhà .
"Nơi này tốt lắm, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình thôi!" Thu Phong lắc lắc đầu.
"Vậy liền đem nơi này trở thành nhà của mình không phải là được sao."
"Chuyện này sao được!" Tiểu thư nói như vậy rất khó hiểu, giống như dự định ở lại đây luôn vậy.
"Thế nào lại không được?" Đàm Chiêu Quân liếc xéo nàng."Ta nói được là được."
"A?" Thu Phong há hốc mồm, nhịn không được lẩm bẩm. "Tiểu thư cũng không
phải là nữ chủ nhân của Bích Liễu sơn trang, sao có thể nói được là
được! Da mặt ta cũng không dày như thế."
"Rất nhanh là được." Đàm Chiêu Quân nhỏ giọng nói thầm, mặc dù là tạm thời.
"Cái gì?" Thanh âm của tiểu thư ngậm trong miệng, nàng không có nghe rõ.
Đàm Chiêu Quân cố ý nói: "Ta nói, ý của ngươi nói là da mặt ta dày sao?"
"Nào có, ta rõ ràng chưa nói đến tiểu thư nha!" Thu Phong lại kêu oan.
"Quên đi." Nàng phất phất tay, thay đổi đề tài. "Thu Phong, ngươi nhìn cái
ghế ta vẽ, nghĩ xem nếu như ngươi ngồi ở trên, muốn tự mình di chuyển
ghế, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Làm như thế nào? Liền đứng lên đẩy cái ghế đi!" Thu Phong không chút nghĩ ngợi trả lời.
"Ta nói là ngươi đang ngồi ở trên ghế . . . Nói ví dụ như, nếu hôm nay chân ngươi bị thương, không có biện pháp đứng lên, ngươi phải làm như thế
nào để di chuyển?"
"Như vậy sao . . ." Thu Phong nghiêng đầu,
nghiên cứu bức vẽ, một hồi lâu mới lấy tay chỉ vào cái bánh xe trên bức vẽ. "Có thể thử di chuyển bánh xe đi? Nhưng mà . . ." Nàng lấy một cái
ghế ngồi xuống, thử cúi lấy tay vươn xuống ."Bánh xe giống như quá nhỏ,
tay lại không dài không thể với tới, xem ra không thể di chuyển bánh
xe." Nàng có chút buồn rầu nói.
Mắt Đàm Chiêu Quân bỗng sáng ngời."Thu Phong, ngươi thật sự quá thông minh!"
"A? Thật vậy chăng?"
"Thật sự, thực thông minh! Đã giúp ta giải quyết vấn đề."
"Có sao? Ta giúp tiểu thư giải quyết vấn đề gì?" Thu Phong tò mò hỏi.
Đàm Chiêu Quân không biết nên khóc hay cười, không phí công trả lời, trực
tiếp gạt sang bên tất cả các bức vẽ, một lần nữa lấy ra tờ giấy mới.
Sự tình nguyên nhân của hôm kia.
Sau khi nàng từ Hạnh viện "Chạy trối chết", yên vị trong thư phòng mình,
sau đó đến nơi gửi thư gửi một bức thư về Lạc Dương, đang cùng Thu Phong đi ở trên đường thì thấy một chiếc xe ngựa xinh xắn đi ngang qua, đó là một chiếc xe xinh đẹp một ngựa kéo, chỉ đủ chứa một người lái xe cưỡi,
bình thường là nhà giàu hoặc con cháu quan lại nhàn rỗi không có việc
dùng xe đua với nhau.
Đột nhiên trong đầu nàng linh quang chợt
lóe, nghĩ đến nếu sử dụng cấu tạo xe ngựa chế biến lại bỏ thêm bánh xe
thành ghế dựa, làm cho Doãn Thức Câu ngồi lên trên, như vậy hắn muốn di
chuyển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cho nên hai ngày này nàng chỉ
ngồi nghiên cứu thiết kế loại ghế mang theo bánh xe này, tu sửa sửa
chữa, nhưng vẽ như thế nào cũng đều cảm thấy không hài lòng lắm, dù sao ở địa phương nhỏ di chuyển không thể sử dụng loại ghế dựa lớn quá được,
chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng là tự mình thì nên làm như thế nào, nàng vẫn không nghĩ ra vấn đề. Cho đến mới vừa rồi nghe Thu Phong nói
như thế nàng mới nghĩ đến, nếu muốn có thể tự do di chuyển, có thể gia
tăng kích thước bánh xe, làm cho người ngồi ở trên có thể tự mình
chuyển động bánh xe lăn!
Bức vẽ thiết kế đã được thay đổi tốt,
nàng cẩn thận xem kỹ, cảm thấy khả năng thực tế rất cao, vậy nàng tìm
cặp song sinh kia thảo luận một chút, để cho bọn họ mời một người thợ
mộc giỏi để làm cái ghế kia.
"Tiểu thư, nếu ngồi ở trên, cái chân bị thương của ta để ở đâu?" Thu Phong khom người nhìn bản vẽ đột nhiên hỏi.
"Có ý gì?"
"Chính là cái chân bị thương nên để chúng ở đâu? Ngài xem, nếu giống như bình
thường khi ngồi trên ghế chân đặt trên mặt đất, nhưng nếu bánh xe chuyển động, chân bị kéo trên mặt đất, rất có thể làm tăng thêm thương thế của ta không phải sao? Vậy nếu ta phải nâng chân, chân bị thương sao có thể nâng cao được? Cho dù có thể, nâng lâu ta cũng sẽ rất mệt nha! Nếu đem
ghế thiết kế cao thêm một chút, làm cho chân nhẹ nhàng đu đưa không chạm đất, đối với vết thương ở chân hẳn cũng không sao! Ngài nói có đúng hay không?"
Đàm Chiêu Quân sửng sốt, không hề có ý kiến phản đối bắt đầu tự hỏi, một hồi lâu sau, ở góc bức thiết kế mới có thêm tính toán
chỗ đặt chân hợp lý.
"Ah, ta cảm thấy chuyển động bánh xe lâu,
tay của ta nhất định sẽ thực mỏi mệt chết đi! Chẳng lẽ không thể có
người ở sau giúp ta đẩy sao?" Thu Phong còn nói, nâng tay chỉ vào bức
vẽ."Ta nghĩ Xuân Đào hoặc Hạ Liên, các nàng đều đã nguyện ý giúp ta việc đó, nhưng mà nếu các nàng muốn đẩy bánh xe cũng không tốt đâu? Nếu đẩy
lưng ghế, không có điểm cầm nắm tốt để trợ lực thì cũng không thể khống
chế tốt được."
Uh, nói rất có đạo lý, cho nên có thể ở trên lưng
ghế thiết kế thêm bên trái bên phải một cái để tay cầm, thuận tiện cho
người phía sau hỗ trợ.
Cho nên ở chỗ thích hợp trên lưng ghế vẽ thêm hai cái tay cầm.
Thu Phong lại hưng phấn mở miệng."Còn có a. . . . . ."
"Ngươi . . . " Đàm Chiêu Quân liếc mắt. "Làm ơn, có ý nghĩ gì một lần nói xong được không!"
"Như vậy nha! Vậy nếu như có thể thiết kế thêm một chỗ chứa đồ vật, cái hòm
cũng rất tốt, chỗ đó ta có thể một ít điểm tâm hoặc là bình nước, đúng
rồi đúng rồi, bên trên làm tiếp một chỗ có thể cắm ô, nếu không trời đột nhiên mưa thì làm sao bây giờ?
"Còn có còn có, trước kia ta có
thấy một người bán hàng rong, hắn đẩy một xe hàng nhỏ, nhưng khi gặp chỗ xuống dốc không thể giữ xe lại được, toàn bộ xe kể cả hàng hóa ở trên
đều rớt hết xuống đất bể tan, nếu ta ngồi ở trên, gặp chỗ dốc, tay không bắt theo kịp bánh xe lăn xuống nhanh thì làm sao bây giờ? Cái này nếu
thật bị quăng ngã, có thể không chỉ chân bị thương mà thôi, mà tình
huống không tốt xương cốt toàn thân đều bị gãy hết!"
Đàm Chiêu
Quân miệng há hốc trừng mắt nhìn nha hoàn nhà mình, nàng chưa bao giờ
nghĩ Thu Phong kỳ thật rất thông minh, có rất nhiều ý tưởng.
Nhưng mà . . . Chậc! Thật là khó, cho dù bức thiết kế đã được nàng vẽ ra
nhưng mà không biết thợ mộc có thể làm được hay không! Vẽ đơn giản,
nhưng trên thực tế phải tốn rất nhiều công phu và tiền bạc, hơn nữa còn
có kỹ thuật còn rất hạn chế.
Giống như Thu Phong vừa mới nói, gặp chỗ dốc muốn cho bánh xe dừng lại, ý tưởng thì tốt lắm nhưng cố nghĩ
nàng vẫn không nghĩ ra được, trừ bỏ nhờ người ở ngoài còn biện pháp gì
có thể khống chế được.
"Chỉ có điều nói đến cùng, nếu chân ta bị
thương, ta nên an phận nằm ở trên giường dưỡng thương, mới không thèm
ngồi loại ghế có bánh xe này chạy khắp nơi, cho nên tiểu thư không cần
phí tâm như vậy cho ta." Thu Phong cười cười tổng kết.
Đàm Chiêu Quân hoàn toàn không nói gì. Vừa mới nghĩ nàng rất thông minh, hiện tại thu hồi toàn bộ.
"Ta có nói là vì ngươi làm sao?" Nàng liếc mắt một cái, dứt khoát bỏ đi
tất cả các bức vẽ lộn xộn cũ đi, trải ra một tờ giấy mới, cẩn thận suy
xét lại tất cả các ý kiến vừa rồi, một lần nữa vẽ lại một bức thiết kế
mới đầy đủ.
"Oh? Không phải làm cho ta sao? Vậy . . . hỏi người
ta làm chi! Làm cho ta phải suy nghĩ nhiều như vậy." Thu Phong bĩu môi
lẩm bẩm.
"Bất mãn à? Vậy để ta đánh gãy chân ngươi, rồi làm cho
ngươi loại ghế có bánh xe này, sao có muốn không?" Đàm Chiêu Quân liếc
xéo nàng.
"A?" Nàng trợn tròn mắt, vội vàng lắc đầu."Không cần, ta không cần, ta dùng chân của ta tự đi là được."
"Hừ!"
"Vậy . . . Tiểu thư làm là vì ai a?" Nàng nghi hoặc, nhà các nàng có ai chân bị thương sao?
"Ta không phải đã nói, ta chỉ tùy tiện vẽ thôi sao?" Đàm Chiêu Quân trả lời lấy lệ. "Thu Phong, đi pha trà giúp ta, trà đi tìm Hướng tổng quản hỏi, ta muốn Vân Đỉnh trà." Vân Đỉnh trà là loại trà được quản lý rất chặt
chẽ, ngoại trừ chỉ được sử dụng ở chỗ chủ tử để người hầu bên cạnh chủ
tử thuận tiện tùy lúc pha trà dâng cho chủ tử, còn nếu muốn dâng trà cho khách thì phải tìm Hướng tổng quản xin.
Vậy nếu cặp song sinh
kia thật sự vẫn còn đề phòng nàng thì sẽ nhắn nhủ không cho phép cung
cấp cho Hà viện loại trà này, ngăn cản không cho nàng dùng loại trà này, nàng lại không nghĩ việc này cần đến Doãn Thức Câu can thiệp, mặc dù
nàng tin rằng chỉ cần nàng mở miệng, muốn bao nhiêu hắn nhất định sẽ cho nàng.
"Tốt."
"Đúng rồi, thuận tiện thông báo cho Hướng
tổng quản, nói với hắn ta muốn gặp Doãn nhị thiếu gia cùng Tam Thiếu
gia, khi nào bọn họ rảnh rỗi thông báo ta biết." Nàng muốn thảo luận
với bọn họ bản thiết kế ghế có bánh xe trước.
"Vâng, tiểu thư." Thu Phong lập tức lĩnh mệnh lui ra.
"A! Từ từ, Thu Phong." Nàng kêu ngược người trở lại.
"Tiểu thư còn có cần nhắn nhủ cái gì?"
"Không cần pha trà, chỉ cần thông báo Hướng tổng quản ta cần tìm hai huynh đệ
kia là được." Hai ngày này đã không tới sân viện kế bên, nàng trực tiếp
qua bên kia uống trà là được rồi.
"Tốt."
"Đi thôi, chờ một chút ta cũng sẽ đến Hạnh viện tiếp tục cố gắng, bản thân ngươi làm tốt chuyện của mình là được."
Thu Phong há miệng thở dốc, rất muốn hỏi tiểu thư thật sự có đang cố gắng
sao? Nàng thật sự hoài nghi có ai có thể cự tuyệt được tiểu thư, nhưng
cuối cùng vẫn không có hỏi ra miệng, bởi vì nàng biết tiểu thư không
thích nàng hỏi việc này.
"Ta đã biết."
Nhìn theo nha hoàn
rời đi, Đàm Chiêu Quân thu dọn rất nhanh các bức vẽ trên bàn, cũng lập
tức đứng dậy rời đi, hướng Hạnh viện đi đến.
Nghĩ đến tình cảnh
ngày đó, nàng biết mình có chút khác thường, coi như một mặt đối Doãn
Thức Câu, nàng liền trở nên không hề giống như quá khứ là một Đàm Chiêu
Quân luôn nghênh ngang châm biếm người khác rồi, trở nên dễ dàng thẹn
thùng, giống một ... giống một . . .
Đột nhiên, nàng chậm
rãi trợn mắt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc. Nàng thế nhưng lại có cảm
giác mình giống một . . . cô nương mới biết yêu!
Quả nhiên là khác thường.
Lập tức dứt bỏ loại ý tưởng vớ vẩn này, nàng chỉ là rất nhập diễn, hơn nữa
ngày đó chính mình thế nhưng xúc động hướng hắn làm ngoáo ộp, loại hành
động ngây thơ này còn bị hắn nhìn thấy, khiến cho hắn cười to, nàng cảm thấy thật mất thể diện, cho nên hai ngày này mới trốn ở trong phòng vẽ, mới không phải bởi vì . . . bởi vì . . . cái mối tình đầu quái quỷ kia!
Đúng vậy, tuyệt đối không phải!
Bất quá nghỉ ngơi hai ngày, nàng nên tiếp tục tiến hành đại kế săn chồng.
Doãn Thức Câu hai tay chống hai bên cây gậy chống đặc chế luyện tập đi lại, lúc này vẫn còn không khí lạnh mùa xuân, nhưng trán hắn lại sớm đầy mồ
hôi.
Hắn biết mình bất thường, hai ngày nay không thấy Đàm cô
nương lại đây, hắn trở nên thấp thỏm bực bội, cả ngày cứ ngoái nhìn
ngoài cửa vườn, số lần ngày càng thường xuyên, ngay cả Giang Dung đều
phát hiện hắn khác thường, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Cho nên, hắn đành phải đem tâm trạng đặt lên việc luyện tập đi, biết rõ đôi chân này đã hết thuốc chữa, đi qua một năm nay cũng chỉ mới nhúc nhích
một chút, hai ngày nay lại giống điên rồi, luyện đến mệt mỏi không chịu
nổi nữa mới chịu thôi.
Hai chân vô lực luôn kéo hắn về sự thật,
thành công làm cho bản năng vọng tưởng của hắn bị triệt tiêu hầu như
không còn, suy nghĩ trong lòng chỉ còn lại chua sót.
Giang Dung
lo lắng nhìn chủ tử, ba năm trước đây xảy ra tai nạn xe ngựa ngoài ý
muốn, không chỉ làm cho hai chân trang chủ không còn hoạt động được,
cũng bởi vì thương thế quá nặng làm cho gân mạch toàn thân không có cách nào có thể phục hồi lại như cũ được, cho nên cho dù thương thế khỏi
hẳn, nội lực chủ tử mất hết, võ công vẫn còn nhưng thân thể lại không
tốt nên không thể tùy tiện vận công luyện võ. Bình thường nếu không sử
dụng chân khí sẽ giống như một người bình thường không có việc gì, nhưng nếu sử dụng chân khí, rất có thể chân khí sẽ rối loạn tập làm đứt gân
mạch, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không có việc như
thế, bằng công lực trang chủ, cho dù hai chân tàn rồi, vẫn có thể lên
trười xuống đất bình thường, chỉ tiếc. . . !
Âm thầm thở dài, đã một canh giờ, hắn biết mình nên ngăn chủ tử lại.
"Trang chủ, ngài đã luyện liên tục hơn hai canh giờ, nên nghỉ ngơi."
"Tiếp một lát nữa đã." Doãn Thức Câu không ngừng, dùng hai tay chống sức nặng thân mình, cố sức di động hai chân vô lực. Hắn còn chưa đủ mệt, còn
chưa thể đem nàng trục xuất ra khỏi đầu.
"Trang chủ, đại phu nói
ngài không thể luyện quá mệt mỏi, hiện nay thân mình ngài không chịu nổi !" Giang Dung tiến lên khuyên can.
"Chỉ cần không dử dụng chân
khí, không dùng tới nội lực, sẽ không sao." Hắn phải làm cho mình nhận
rõ sự thật, làm cho mình . . . hoàn toàn hết hy vọng.
Giang Dung
nhíu mi, đang lo lắng có nên nói rõ trực tiếp động thủ "mời" chủ tử nghỉ ngơi, bên tai nghe được từ cửa vườn truyền đến tiếng bước chân.
Hắn lập tức nhìn về phía chủ tử, chỉ thấy người mới vừa rồi ngăn cản như
thế nào cũng không ngừng lại cũng nghiêng đầu nhìn về phía cửa vườn, nói vậy cũng nghe thấy thanh âm.
Không cần nói rõ, bọn họ cũng đều biết người tới là người nào.
Trừ hắn ra đúng giờ có người tới quét tước, không thể có ai không được gọi
mà có thể tự tiến vào nơi này, cũng chỉ có Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu
gia, và khách quý sơn trang – Đàm Tam cô nương .
Nhị thiếu gia
cùng Tam thiếu gia đang có việc, thường xuyên không ở trong trang, tiếng bước chân kia cũng không thể là do hai người bọn họ phát ra, cho nên
chỉ còn lại có Đàm Tam cô nương .
Chỉ là . . . vẻ mặt chủ tử rất
phức tạp, hắn không thể suy đoán chủ tử đang suy nghĩ cái gì, nhưng là
chẳng biết tại sao lại cảm thấy lòng chua xót.
"Trang chủ, tiểu nhân ra mời nàng rời đi sao?"
"Không!" Thốt ra sau, Doãn Thức Câu nhận thấy giọng điệu của mình quá mức vội
vàng, chậm rãi hít một hơi thật sâu. "Mang ta đến dưới tàng cây đi."
"Vâng" Giang Dung tiến lên, ôm lấy chủ tử ôm lấy, đi ra ngoài vài bước đến
dưới một tàng cây hạnh hoa có đặt một cái bàn đá, trên bàn đá, bày biện
một ván cờ chưa đi xong, đó là ván cờ tháng trước trang chủ cùng Nhị
thiếu gia đang chơi, đến phiên Nhị thiếu gia, nhưng Nhị thiếu gia chưa
cách nào phá được, nên giờ phút này mới có bố cục như vậy.
Hắn để chủ tử ngồi xuống, sau lập tức đi lấy trở lại một cái khăn. "Trang chủ, lau mồ hôi."
Doãn Thức Câu tiếp nhận, lau đi một đầu đầy mồ hôi, tầm mắt không tự hướng
nhìn đường mòn Hạnh viện. Nàng có biết hắn ở chỗ này không?
"Giang Dung, ngươi đi pha một bình Vân Đỉnh trà , dùng trà xuân năm nay." Biết nàng yêu thích Vân Đỉnh trà, hắn muốn cho nàng nhấm nháp trà xuân tinh
khiết nhất.
Giang Dung kinh ngạc, Vân Đỉnh trà bởi vì điều kiện
đặc thù, diện tích gieo trồng vốn là có hạn, tuy rằng một năm có thể thu hoạch cả bốn mùa, nhưng sản lượng cũng không nhiều, thế cho nên cho tới nay cũng không được tiêu thụ ngoài thị trường, mà trong bốn mùa sản
lượng trà xuân ít nhất, hương vị cũng là tốt nhất, là loại Vân Đỉnh trà
cao cấp nhất.
Bởi vì Nhị thiếu gia và Tam Thiếu nói đầu lưỡi của
bọn hắn không giống như trang chủ lợi hại như vậy, căn bản uống không
nhận ra được đông trà cùng trà xuân có gì khác biệt, cho nên bọn họ chỉ
uống đông trà, bởi vậy Vân Đỉnh trà xuân cho tới nay chỉ có ở bên này
trang chủ, chính là nhiều người cũng biết, đó là do Nhị thiếu gia cùng
Tam Thiếu gia lấy lý do để dành cho huynh trưởng kính yêu mà thôi.
"Trang chủ, Vân Đỉnh trà xuân năm nay tổng sản lượng chỉ vẻn vẹn có tám cân, phi thường trân quý, ngài . . ."
"Cứ theo ta phân phó đi làm." Doãn Thức Câu ngắt lời hắn, trầm giọng truyền lệnh.
"Vâng" Giang Dung hơi run sợ, thu dọn khăn xong, lĩnh mệnh lui ra.