Nước Pháp nhà ăn nội, phần lớn người đều là an tĩnh ưu nhã dùng cơm, Nghiêm Cảnh lại đối trước mặt cơm điểm đã không có hứng thú, ngược lại tâm thần đều bị trước mặt thiếu niên này hấp dẫn ở.
Nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt cong cong cười nhạt bộ dáng, giống như nhìn chăm chú chính mình tình nhân.
Phương Dạ Âm cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ uống canh nấm, cũng không thèm để ý.
Hắn ăn canh bộ dáng thực văn nhã, nhưng là lại không cho người cảm thấy kiểu làm, động tác tự nhiên ưu nhã, phảng phất đã thực thói quen như vậy trường hợp.
"Ngươi rất có ý tứ." Một lát sau, Nghiêm Cảnh cười tủm tỉm mở miệng khen.
Phương Dạ Âm buông cái muỗng, cầm lấy khăn ăn nhàn nhạt xoa xoa bên môi, cũng không xem hắn, thuận miệng trả lời: "Cảm ơn khích lệ."
Nghiêm Cảnh biểu tình càng vì hứng thú, "Ngươi liền như vậy theo ta đi, chẳng lẽ không nghĩ hỏi điểm cái gì?"
Phương Dạ Âm lúc này mới nhìn hắn một cái, đôi mắt hắc trầm, lại hắc thật xinh đẹp, làm Nghiêm Cảnh nghĩ đến nhị ca gần nhất cất chứa kia viên hắc diệu thạch.
"Ngươi cho rằng ta sẽ hỏi, ta đều biết đáp án, đương nhiên liền không có cái gì hảo hỏi." Phương Dạ Âm thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu lại lạnh nhạt.
Ngắn ngủn mấy chữ còn không có chú ý tới, nói chuyện một trường, Nghiêm Cảnh liền phát hiện, hắn giọng nói tựa hồ có chút vấn đề.
Nhưng là gần gũi nghe, thanh âm dễ nghe quá mức, mang theo một cổ khó phân nam nữ kiều khí, người mỹ thanh linh, không ngoài như vậy.
Nghiêm Cảnh cảm giác một trận mới lạ, theo đề tài liêu đi xuống, muốn nhiều nghe một chút thanh âm này.
"Vậy ngươi biết cái gì?"
方夜音双手撑下巴,唇角微微勾起。
"比如,你叫严璟,你有两个哥哥,你们最近和秦越方并没有什么愉快的合作。"
严璟学着他撑住下巴,笑了起来,和他对视。
"不错不错,还有呢?"
真是只让人意外的金丝雀,似乎并没有那么无知,还是说秦越方喜欢他喜欢到了透露消息的地步?严璟猜想着。不过,这么漂亮一只小雀,歌喉也动听,他应该也会很喜欢的。
严璟有些可惜,这只小雀,竟然被秦越方先带回了家。
方夜音眼眸微转,懒洋洋的对严璟浅笑一下,笑容带着黑色的意味,像极了他下午对那个女老师的恶劣笑容。可是严璟却只注意到他笑起来,脸颊轮廓骤然出现的那一瞬柔美,惊艳闪过。
"还有......主菜应该来了。"
他话语刚落下,服务员就端着托盘而来,恭敬的将主餐放在两人面前。
严璟表情划过一丝无奈,笑道:"你这是饿了吗?"
方夜音动作流畅的拿起刀叉,挑眉道:"吃饱了,才有力气干别的事情呢。"
他的尾音带着软软的低吟,听着让人不由得想到一些暧昧的联想,严璟笑容越发无奈。
送到方夜音面前的是深海鳕鱼,洁白的肉质混合着酱色的汁液,周围还点缀上了漂亮的果饰。
他插起一块装饰的红酒雪梨送入口中,满意的眯起了眼眸。
口中细嚼慢咽,隐约能看到粉嫩的舌尖。
严璟轻咳一声,找了其他话题,转移注意力。
"你似乎对这里很熟,秦少经常带你过来?"
方夜音没有很快的回答他的问题,而是慢慢吃了几口鳕鱼,感觉到腥气不是处理的很好,微微蹙眉,放下了刀叉。
轻声道:"他不喜欢西餐。"
严璟挑了挑眉,噢了一声,"看样子你很喜欢。"
方夜音微笑不语,他?他当然也不喜欢。
只是无论哪个秦越方,都会习惯性在外人面前装饰自己罢了。
"你就这么跟我走了,秦少不会生气?"
严璟对这个问题是疑惑的很,他还没有见过这么胆大的小情人,竟然敢光明正大上别人的车,几乎没有一丝犹豫。
不过,这也证明了他的与众不同,不是吗?
方夜音微笑端起果酒,放在鼻尖轻嗅一口,满足的喟叹一声,才漫不经心道:"因为我要威胁你啊。"
严璟表情出现了一丝凝固,他没听错吧?
这个软绵绵的小美人说要威胁他?
他忽的有些失笑:"你在跟我开玩笑嘛?"
方夜音笑容不变,看着他,自顾自说起来。
"我想找一个女人,叫张绮梦,梦想应该是想当女星,年纪跟我差不多。"
严璟微微挑眉,"然后?"
方夜音:"嗯?"
严璟笑出声,"宝贝,你不是说要威胁我吗,威胁呢?"
方夜音学着他挑眉道:"你好像很期待哦。"
严璟眼眸划过一丝暧昧,富有深意道:"我确实很期待,你会给我什么威胁,当然,贿赂我的话,也许我会更加高兴哦。"
方夜音瞥了他一眼,笑容加深。
"那,还真是可惜了。"
严璟还没品过来这句话的意思,一道沉沉的男声从背后传来,带着冷厉的寒气。
"看样子你们聊的似乎不错。"
秦越方微笑看着桌上的方夜音,只是这笑容并没有体现在眼眸,显得有几分虚假。
严璟知道秦越方可能会找来,但是没想到对方会来的这么快。
摸了摸鼻子,大脑运转一圈,直接微笑装偶遇,"你们认识?"
方夜音瞥了他一眼,严家人不要脸的特点上辈子他就已经淡然了,现在首要的是搞定自己家的神经病。
手指在桌上敲打几下,他轻轻吐出一口气。
秦越方冷淡的勾了勾嘴角,和严璟握手:"好久没有见到严三少了。"
严璟笑眯眯的,丝毫没有破绽:"一样一样,不知道秦少最近和我二哥交流的怎么样啊。"
秦越方笑容带上一丝狠厉,"还要麻烦三少多美言。"
.......
方夜音淡淡的看着两人你来我往,客套了许久,就是不进入正题。
忽的冷冷笑了一声,拿起餐桌的小刀,在瓷盘上敲的叮叮当当响。抬眸直勾勾的看着秦越方,闷闷低声问道:"你到底什么意思?"
两人均是一愣,转眸看向他。
秦越方&严璟:"?"
方夜音挺直了背脊,推了推面前的盘子,哽咽道:"你还来干什么。"
严璟被他突如其来的情绪,唬的微笑都忘记挂在脸上。
秦越方的表情则是冷硬的吓人:"这句话应该我问你,你为什么在这里。"
虽然过程他已经知道,但是他就是想听对方再说一遍。
上了别人的车,真是好的很。
秦越方带着怒气冷冷扫了一眼旁边的严璟,严璟回以微笑。
方夜音苍凉的看了他一眼,垂下眼眸,淡淡道:"难道不是你已经放弃我了吗?"
秦越方皱眉,感觉到莫名其妙。
"什么放弃你了,你在说什么?"
方夜音抬眸直勾勾的看着他,眼眸似乎升起了一层薄薄的水汽,看起来可人又怜人。
"今天没有司机来接我!"
秦越方:"......."
旁边的严璟忽然感觉到了这一幕的眼熟,刚刚隔壁桌情侣吵架,那女的不就是这个语气嚎了一句,你根本就不爱我吗!
方夜音在秦越方面前,永远都是不同的。
只有他自己才能控制自己的神经病发,噗。