Editor: Anbel
"Tần thiếu, bộ này có đẹp không?"
Diệp Mộng mặc một chiếc váy mỏng màu đen, cổ áo bẻ gập lại, bộ váy được may vá tỉ mỉ càng tôn lên dáng người đầy đặn của nàng, màu đen càng làm cho cả người nàng đều lộ ra vẻ bí ẩn và quyến rũ, khí tức thuần khiết mờ nhạt đi không ít.
Tần Việt Phương lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi quay đầu đi, chỉ vào một bộ đồ khác rồi nói: "Đổi cái đó đi."
Diệp Mộng nhìn sang, sắc mặt nàng khẽ cứng đờ.
Lại như vậy, đây đã là lần thứ mấy rồi?!
Tối hôm qua Tần Việt Phương đưa ra yêu cầu với nàng, nói xong lại còn thấp giọng nói thêm một câu nữa, bảo rằng nhìn thấy nàng không thấy ngon miệng, kêu nàng tự tìm một phòng mà ngủ, một chút cơ hội để nàng biểu diễn cũng chả có, làm nàng cảm giác cực kỳ xấu hổ.
Nhưng hôm nay lại đem nàng đến cửa hàng quần áo nữ cao cấp này, trong đáy lòng Diệp Mộng đang buồn bực cảm cảm thấy có chút an ủi, chỉ cần kim chủ hào phóng là được, có ngủ chung hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là những bộ đồ mà Tần Việt Phương chọn lựa cơ hồ làm nàng không giữ nổi biểu tình trên khuôn mặt.
Người phục vụ lấy quần áo mà Tần Việt Phương chọn đến, đó là một bộ đồ trung tính màu trắng dệt kim, khí chất trong sách hoàn toàn khác biệt với sở thích của nàng. Nghĩ đến dù sao cũng là đồ kim chủ chọn nên Diệp Mộng miễn cưỡng cầm lấy quần áo đi vào phòng thay đồ.
Chờ khi nàng đi ra, Tần Việt Phương nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó hài lòng gật đầu nói: "Lấy mấy bộ kiểu dáng giống vậy, gói lại cho tôi."
Diệp Mộng hít sâu vài hơi rồi ngẩng lên vẻ mặt nhu tình nói: "Cảm ơn Tần thiếu, tôi chưa từng mặc thử quần áo phong cách này bao giờ."
Tần Việt Phương nhìn nàng một cái: "Không có nói là mua cho cô."
Diệp Mộng: "???"
Tần Việt Phương nhìn thoáng qua đồng hồ: "Tôi còn có việc, tự tìm cửa hàng nào đó mà cắt tóc đi."
Nói xong liền rời khỏi cửa hàng, không hề quay đầu lại nhìn nàng một lần.
Nhưng mà việc Diệp Mộng cảm thấy không chịu nổi đó chính là, quần áo lúc nãy vừa chọn được, thế mà một bộ cũng không để lại cho nàng???
Tần Việt Phương trở lại trên xe, chợt cảm thấy có chút không vui.
Hắn đây là đang làm gì vậy, nuôi một tình nhân nhỏ lại còn phải nghĩ đến người khác? Hắn từ khi nào mà đã tận tâm đến như vậy?
Hắn khẽ rên rỉ, nghĩ đến chim hoàng yến nhỏ trong nhà giương nanh múa vuốt, hắn cảm thấy hơi đau đầu, giật giật cà vạt.
Tài xế hỏi hắn đi đâu.
Tần Việt Phương nhíu mày, từ trong ví lấy một cái thẻ phụ, "Anh xuống xe, đem cái này đưa cho cô ta."
Tài xế sửng sốt rồi lập tức gật đầu đồng ý.
Tần Việt Phương an ui bản thân tự nghĩ — Có lẽ là vì hai người có vóc dáng rất giống nhau, cho nên tinh thần của hắn có hơi dao động.
"Hôm nay không cần đón cậu ấy."
Lái xe vừa về đến liền nghe thấy câu nói này của hắn, anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tần Việt Phương, gật đầu trả lời vâng.
Tần Việt Phương gõ gõ tay vịn, thầm nghĩ chim hoàng yến nhỏ không nghe lời thì nên bị ngó lơ hai ba ngày mới được.
....
Phương Dạ Âm nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau quay lại trường học.
Dì Lưu khó có thể nói chuyện với cậu, thiếu đi Tần Việt Phương thì trong nhà lại quá yên tĩnh, yên lặng đến nổi cậu có chút chịu không được.
Rõ ràng kiếp trước dù cho có ở một mình đi nữa cũng sẽ không cảm thấy như vậy, Phương Dạ Âm nghĩ thầm, có lẽ là do tinh thần của thân thể này khá nhạy cảm.
Nhưng mà khi đi đến trường học rồi, cậu lại cảm thấy có chút hối hận, trường học quá ồn ào, làm cậu cảm thấy đau đầu. [ truyện chỉ được up duy nhất tại [email protected]@d.com của @vwn_bjhp, mong các bạn ủng hộ tại trang web chính chủ để tạo động lực cho mình có thể làm tiếp, đạt cột mốc 150 người và trừ số lần của các web reup ra mình sẽ up chương có H lên, cảm ơn mọi người đã đọc. ]
Xung quanh đều tràn ngập sức sống thanh xuân thuộc về thiếu niên làm cậu càng thêm chút bực bội và chán ghét.
Phòng học bị mượn để tập luyện nên cậu đi lòng vòng không rõ mục tiêu trên đường nhỏ của trường học.
Thiếu niên mặc áo trắng, trông thật ngoan ngoãn ngây ngô.
Thật là một cảnh đẹp mắt.
Thẩm Ngôn Sướng khẽ đẩy kính mắt, thu hồi lại ánh mắt.
"Thẩm tiên sinh cùng với Nghiêm tiên sinh có thể tới tham dự lễ lớn của trường học, thật là vinh hạnh của chúng tôi mà..."
Hiệu trưởng cười tủm tỉm nhìn hai người thành đạt bên cạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thẩm Ngôn Sướng mỉm cười lộ vẻ khách khí xa cách: "Nào có, tham dự lễ lớn của trường cũ cũng là vinh hạnh của tôi." Nếu như không phải nhà gã có chút đầu tư tiền bạc vào đây, gã cũng chả có hứng thú gì mà tới đây chứ.
Nam nhân bên cạnh cũng có biểu tình nhàn nhạt, phỏng chừng cũng cùng chung ý tưởng với gã.
"Không bằng bây giờ tôi dẫn hai vị đi dạo quanh trường học một chuyến..." — Hiệu trưởng hào hứng nói.
Thẩm Ngôn Sướng cùng người bên cạnh liếc nhau, cười nhạt từ chối lời đề nghị này: "Tôi cũng coi như là học sinh cũ đã tốt nghiệp, mọi thứ trong trường cũng có chút quen thuộc, nên sẽ không dám làm phiền hiệu trưởng, tôi sẽ tự mình dẫn Nghiêm thiếu đi xem xung quanh là được."
Hiệu trưởng nhìn hai người nói chuyện có chút không kiên nhẫn liền lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, rất nhanh chào tạm biệt và rời đi.
Sau khi ông ta rời đi, Nghiêm Cảnh rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt Thẩm Ngôn Sướng có chút ý cười nói: "Cậu và anh trai cậu thật khác nhau, anh ta không bao giờ sợ những cái trường hợp như vầy."
Khóe miệng Nghiêm Cảnh giật giật, vẻ mặt của anh có chút chịu không nổi mà nói: "Anh ấy thì quen rồi, còn tôi thì vẫn còn con nít."
Thẩm Ngôn Sướng cười cười không nói lời nào, ai mà không biết đến ba công tử Nghiêm gia, lão đại làm chính trị công chính liêm minh, lão nhị bình tĩnh tự chủ trong kinh doanh, lão tam làm như không biết gì, không có học vấn nghề nghiệp nghiêm túc nhưng lại là một người nham hiểm thâm sâu, hắn ở giữa bạn và kẻ thù, luôn biết cách lấy lòng cả hai bên. Ba anh em họ giống như một con cá xấu khổng lồ, một hơi có thể nuốt chửng cả một đế chế kinh doanh.
Đang suy nghĩ nửa chừng đột nhiên từ đâu truyền đến giọng nữ lớn tiếng.
"Em học ở lớp nào? Tại sao lại không hiểu chuyện đến như vậy?" Người phụ nữ giận dữ nói.
Hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía âm thanh đó.
"Kêu em đi bưng đồ đạc, em lại ra sức từ chối, em xem em như vậy có giống một người sinh viên không?" Người phụ nữ đưa tay chỉ trỏ, bày ra bộ dạng của một cô giáo.
Phương Dạ Âm có chút lạnh lùng đứng nhìn cô, mặc một bộ đồ đồng phục giáo viên, cô khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc uốn gợn sóng thời thượng, gương mặt trang điểm tinh xảo, chắc là cô làm ở phòng quản lý của trường.
"Tôi không rảnh." Giọng Phương Dạ Âm trầm thấp lại tinh tế, trong cái tình huống này, nó có vẻ giống như một lời chế nhạo lạnh lùng hơn.
Trong lòng người phụ nữ bùng lên mọt ngọn lửa vô danh.
Cô cười lạnh một tiếng, "Được được được, em tên là gì, học ở lớp nào, tôi ngược lại muốn nhìn thử xem, tôi sẽ phạt em thật nặng để xem em còn có thể kiêu ngạo không!"
Mấy đứa thanh niên trẻ tuổi này rất thích cãi lại giáo viên, cô ác độc nghĩ, chỉ cần cho bọn chúng một bài học, lúc đó chúng nó mới biết sai.
Phương Dạ Âm không kiên nhẫn ngước mắt lên nhìn, ánh mắt cậu lãnh đạm, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của cô giáo.
Cậu dừng lại một chút, đôi mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới quan sát đối phương.
Coi như là tìm được một chuyện thú vị, Phương Dạ Âm nhếch khóe miệng nhẹ cười, chợt tiến lên phía trước một bước.
Một bước này kéo ngắn khoảng cách của hai người lại, hai người đứng rất sát nhau, cô tựa hồ có thể ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt phát ra từ trên thân của người đối diện, Phương Dạ Âm khí chất ôn hòa, không hề có bất kì ý định tấn công cô, khuôn mặt tuấn tú càng làm cho cô có chút đỏ mặt.
"Em..."
Chưa kịp nói điều gì, cô chợt cảm giác được cằm mình bị nhẹ nhàng vuốt ve, Phương Dạ Âm thấp giọng nói: "Nhìn kỹ một chút, đôi mắt của cô giáo thật đẹp, tựa như đêm rằm tháng bảy, bên trong lấp lánh ánh sao."
Giọng thiếu niên nhỏ nhẹ, thấp giọng thì thầm như đang nói chuyện với người yêu, khiến cô bất giác bị mê hoặc.
"Không biết tối nay cô có rảnh không?"
Âm thanh của đối phương dường như có ma lực trong đó, cô giáo đỏ mặt vô thức trả lời một câu có...
Phương Dạ Âm chợt lui người về, học theo nụ cười ác liệt của cô lúc nãy, cậu đứng xa ra còn từ trong túi lấy ra một cái khăn đứng lau chùi ngón tay của mình, nói: "Đáng tiếc, tôi không rảnh."
Cô giáo viên này dù sao cũng chỉ là người mới tới, trên mặt đầy vết đỏ ửng, như là đang đổ máu, tức giận đến nổi không nói nên lời.
Toàn bộ quá trình đều được Thẩm Ngôn Sướng nhìn thấy, gã cười khẽ một tiếng, gã đoán rằng Phương Dạ Âm sẽ lạnh lùng cự tuyệt đối phương hoặc là mặt không biểu tình mà đi chỗ khác, không ngờ rằng cậu lại giống như một đứa nhỏ, ác liệt đùa bỡn đối phương.
Thật là một con chim nhỏ nghịch ngợm.
Nghiêm Cảnh rất có hứng thú nhìn gã một cái, "Anh biết cậu ấy à?"
Thẩm Ngôn Sướng không có phủ nhận nói: "Từng gặp qua một lần."
Trong đôi mắt Nghiêm Cảnh lướt qua một tia sáng, anh cười tủm tỉm nói: "Cậu bạn nhỏ này cũng khá thú vị đó, giới thiệu cho tôi làm quen chút đi?"
Thẩm Ngôn Sướng liếc nhìn anh một cái, cũng cong cong khóe miệng cười đùa nói: "Tôi sợ giới thiệu cho cậu xong thì ngày mai Tần thiếu sẽ đi phá chuỗi sản nghiệp của tôi mất."
Trong đáy mắt Nghiêm Cảnh phát ra tia sáng.
"Người của Tần thiếu?"
Thẩm Ngôn Sướng mỉm cười không nói tiếng nào.
Trong lòng Nghiêm Cảnh đã có đáp án, thì ra không chỉ là người của anh ta mà còn là người anh ta rất thích nữa.
Biểu tình anh càng đầy hứng thú, "Thật là thú vị mà."
Thẩm Ngôn Sướng cười nói: "Nhưng cậu đừng có tùy tiện chọc đến, chú chim nhỏ này sẽ mổ người đấy."
Nghiêm Cảnh nhún nhún vai, "Con người chỉ sống có một lần trên đời, chỉ là muốn kích động một chút~"
Thẩm Ngôn Sướng thầm nghĩ, chỉ sợ là tới thời điểm đó, không phải là cậu kích động em ấy, mà là em ấy kích động cậu thôi.
Thẩm Ngôn Sướng không nói nữa và cùng với Nghiêm Cảnh rời khỏi nơi đó.
Đến giờ tan học, ngoài ý muốn không nhìn thấy xe đến đón mình, Phương Dạ Âm nhướng mày, rất nhanh chóng đoán được nguyên nhân.
Vì vậy, khi một chiếc xe hơi hiện đại chạy đến trước mặt cậu, Phương Dạ Âm nhìn thoáng qua chủ xe rồi leo lên ngồi mà không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Anbel: chúc mọi người mùng 3 vui vẻ, otp của các cậu hạnh phúc trăm năm~
Nay đăng chap này ăn mừng 7 web reup bị gõ đầu và thêm 3 web khác reup tiếp =)))